Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 174: Tân Mãnh Hổ Bang




Thanh Hà thành tây, Mãnh Hổ Bang mới tổng bộ.

Xung quanh đã tụ tập một đám đông người ngắm nhìn náo nhiệt, hôm nay vốn nơi này khánh thành tân viện đã đủ dẫn người chú mục, nào ngờ bây giờ còn có kẻ tiến đến phá quán, quả thực khiến mọi người hưng phấn sôi trào.

Tất cả đều chú mục nhìn về phía trước công lớn kia đứng thẳng thân ảnh, tai vểnh lên cao cao nghe cách đó không xa mấy vị giang hồ lão điểu giảng giải thân thế vị này kêu Thẩm Tử Minh thiếu hiệp.

Dương Nam đạo nổi danh hiệp khách, Nhị lưu cao thủ, một tay Ưng Trảo Công xuất thần nhập hóa.

Chậc chậc, hàng khủng nha!

Hôm nay có việc vui để xem.

“Là ai muốn cùng ta Tống Khuyết thách đấu?”

Lúc này, từ sau cửa lớn vang lên tiếng quát ong ong, không thiếu người bị cái này âm thanh dọa giật nảy mình.

Cửa lớn mở ra, phía trong đi ra một đoàn người, dẫn đầu chính là một vị làn da ngăm đen dị thường cao lớn cường tráng nam tử, chính là hiện Mãnh Hổ Bang tân chủ nhân Tống Khuyết Tống thiếu hiệp.

“Ngươi chính là Mãnh Hổ Bang Bang chủ?” – Thẩm Tử Minh diễn xuất còn không tồi, ánh mắt hờ hững nhìn qua Tống Khuyết như chưa từng quen biết, lạnh nhạt mở miệng hỏi.

“Chính là tại hạ, ngươi là Thẩm Tử Minh? Không biết chúng ta trước đây có gì xích mích, vì sao hôm nay lại đến đây gây chuyện?”

“Hừ, không có gì xích mích. Chỉ là nghe tin Mãnh Hổ Bang các ngươi chứa chấp ma nhân, đoán chừng cũng sẽ không phải là đồ tốt lành gì. Ta Thẩm Tử Minh một đường hành hiệp trượng nghĩa, hôm nay đến Thanh Hà huyện gặp phải chuyện này tất nhiên phải vì bá tánh lấy lại công đạo.”

“Thẩm huynh cũng quá võ đoán đi!” - Tống Khuyết giọng nói oang oang như hồng chung đại lữ, đảm bảo ít nhất gần nửa thành còn nghe được tiếng.

“Mãnh Hổ Bang trước đây ức hiếp thường dân, làm nhiều việc ác. Ta Tống Khuyết chính là nhìn không quen mắt đã ra tay đem bọn chúng cao tầng hết thảy đánh đuổi, tự mình tiếp quản chỉnh đốn.

Hiện giờ của ta cái này Tân Mãnh Hổ Bang chính là một nhân nghĩa chi bang, chỉ thu nhận những người hiệp nghĩa chi sĩ, lấy trợ cường giúp nhược, cứu khốn phò nguy làm tôn chỉ, vì hài hòa xã hội, cộng đồng tiến bộ làm mục tiêu phát triển, tuyệt không dung thứ bọn mèo mả gà đồng, lòng mang tà niệm, còn mời Thẩm huynh cùng các vị hương thân chứng giám.”

“Nếu như sau này hương thân còn bị người Mãnh Hổ Bang chúng ta bắt nạt, lừa gạt cướp bóc rồi. Xin mời trực tiếp nói cho ta, ta Tống Khuyết tại đây xin thề sẽ vì mọi người lấy lại công đạo, tuyệt không bao che chứa chấp. Nếu như trái này lời sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, vạn độc xuyên tâm”

“Tống thiếu lời ấy là thật?” – Lão Thẩm khuôn mặt động dung mở cuống họng hét lớn.

Không những hắn, đứng xung quanh đám người cũng không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng.

“Ha ha, ta Tống Khuyết có thể xin thề những câu nói trên đều là thật. Các huynh đệ, cho ta đọc to chúng ta Mãnh Hổ bang mới bang quy là gì?”

“Nhân nghĩa làm đầu, thủy chung trước sau, chế bạo an dân, trừ ma vệ đạo”

Mấy trăm Mãnh Hổ Bang chúng nghe lệnh Tống lão gia lập tức lãng lãng đồng thanh hô to câu khẩu hiệu, trường hợp nguy nga hùng hồn khiến người chấn động. Xa xa không thiếu nhiệt huyết thanh niên thấy cảnh này liền trong lòng kích động khó dằn, nếu không phải không đúng trường hợp có lẽ đã nóng đầu xông lên báo danh xin nhập bang.

“Mãnh Hổ Bang quả thật nhân nghĩa chi bang vậy, ta vậy mà chủ quan chút nữa đúc thành sai lầm lần, Thẩm mỗ xấu hổ. Tại hạ ở đây cho Tống thiếu cùng các vị huynh đệ cúi đầu nhận lỗi.”

Đối diện Thẩm thiếu hiệp hét lớn cúi người thật sâu chân thành xin lỗi.

Thẩm Tử Minh nói đến nơi này cũng không nhịn được xấu hổ đỏ mặt lên, nhưng biến hóa này quả thật phù hợp lúc này hoàn cảnh. Nhìn hắn biểu diễn, Tống lão gia cũng không nhịn được khen lớn, quả thật thần lai chi bút nha, biểu diễn quá đúng chỗ rồi.

“Người không biết không có tội, Thẩm huynh không cần như thế tự trách.”

Cùng Tống Khuyết đi ra một đám bang chúng được người trước mặt bao người khen ngợi trong lòng cũng cảm thấy vinh yên, hơn nữa đối phương lại còn là vang danh Dương Nam thanh niên tuấn kiệt. Một đám đối với lão Thẩm người này hảo cảm là bắt đầu vun vút lên cao, ồn ào mở miệng:

“Đúng đúng, Bang chủ nói đúng vậy, Thẩm thiếu hiệp không cần để trong lòng.”

“Ha ha, chúng ta Bang chủ khí độ rộng lớn, sẽ không để chuyện vụn vặt này ở trong lòng đấy, Thẩm thiếu hiệp yên tâm.”

....

Nghe những người khác an ủi, Thẩm Tử Minh cảm động chắp tay:

“Đa tạ chư vị lượng giải, quả nhiên Mãnh Hổ bang chúng đều là biết trái phải hiệp sĩ chi nhân vậy.

Tống thiếu, lần này là tại hạ sai. Nhưng ta còn một yêu cầu quá đáng mong Tống thiếu đáp ứng.”

“Ồ, Thẩm huynh có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại. Chỉ cần có thể giúp, tại hạ tuyệt không chối từ.” – Tống gia hào sảng khoát tay mời nói.

“Đa tạ Tống thiếu, cũng không phải là việc gì khó khăn. Chỉ là ta người này đối với luận võ kết bạn cực kỳ ham mê, hôm nay gặp Tống thiếu bậc này anh hùng, lòng đã ngứa ngáy khó nhịn. Tuy biết mình không phải ngài đối thủ nhưng Thẩm mỗ cả gan xin mời Tống thiếu chỉ giáo 2 chiêu, để tại hạ có thể mở mang tầm mắt.”

“Ha ha, vậy có gì là khó. Đối với Thẩm huynh nổi danh Dương Nam Ưng Trảo Công ta cũng là hướng tới đã lâu. Đã Thẩm huynh có nhã hứng vậy liền tại đây giao thủ mấy chiêu chính là, chúng ta chạm đến là dừng, Thẩm huynh thấy thế nào?”

“Tại hạ nào dám còn xa cầu, đa tạ Tống thiếu thành toàn, xin mời!”

“Xin mời!”

Thấy 2 vị đại cao thủ dọn ra tư thế chuẩn bị tỷ thí, xung quanh người còn là có ánh mắt, lập tức lùi lại mấy trượng, để lộ một đoạn đường trống cho 2 người thể hiện.

“Lệ!”.... “Gào....”

Ưng đề, hổ gầm vang vọng trường không, tại hiện trường đám người tinh thần hoảng hốt, dường như thực sự nhìn thấy trước mặt một con thần ưng cùng mãnh hổ đang lao vào nhau ác đấu.

Giữa sân 2 vị ngươi tới ta đi đánh cho khí thế ngất trời, để đám người như xem điện ảnh bom tấn vậy hô to đã nghiền.

Tống Khuyết cùng Thẩm Tử Minh trước đó đã thương lượng qua, diễn luyện là chính, làm sao để mọi người nhìn bọn hắn 2 người võ công thần diệu là được. 2 vị này tại nơi này cũng là đứng đầu cao thủ, Tống lão gia lại nhanh nhẹn hơn người, dù thật sự một lòng muốn đánh giả cũng không ai phát hiện được.

Một đám trợn lớn mắt, hồi hộp tột độ xem trong sân trận chiến, quả thật đặc sắc tuyệt luân, mỗi chiêu mỗi thức đều là như thế hiểm ác, hung mãnh. Đều là lơ đãng cách nơi hiểm yếu mấy tấc trôi qua, để xem người nội tâm cũng run sợ không thôi.

Biểu diễn một đoạn thời gian, âm thầm quan sát xung quanh bầu không khí đã đạt đến cao trào sau Tống lão gia mới cho Thẩm Tử Minh nháy mắt, 2 người hiểu ý đem trận này tỉ đấu kết thúc.

Chỉ thấy Tống đại quan nhân hiểm hiểm tránh đi lão Thẩm một trảo, người cúi xuống chân sau móc ngược lên như bọ cạp vẫy đuôi, xảo diệu vô cùng đá về Thẩm Tử Minh lồng ngực.

Trong lúc vội vàng Thẩm Tử Minh chỉ kịp gồng tay lên đỡ, cả người bị đá lùi ra phía sau mấy bước, đường đá xanh phía dưới còn bị dẫm ra mấy vết chân, đủ để chứng tỏ một cước này uy lực không tầm thường.

Mặt đỏ lên, nhẫn nhịn nuốt trôi một ngụm nước bọt, lão Thẩm biểu diễn thập phần đúng chỗ lộ ra vẻ mặt bội phục, quát lớn:

“Quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, Tống Bang chủ võ công cao tuyệt, tại hạ bội phục!”

“Ha ha, Thẩm huynh cũng thế, bằng vào công lực của ngươi trong Thanh Hà huyện này cũng khó có đối thủ.”

“Đa tạ Tống thiếu quá khen, hôm nay một trận để Thẩm mỗ thu lợi không nhỏ, đa tạ Tống thiếu không lận chỉ giáo, ngày khác có việc cần tại hạ xin ngài cứ việc phân phó, ta quyết không chối từ.”

“Thẩm huynh không cần như thế, dùng võ kết bạn thôi, ơn huệ gì.”

“Tống thiếu nhân nghĩa, tại hạ bội phục,”

Nghe 2 vị này đại gia không thiếu cho nhau tâng bốc, làm người biết chuyện Nhiếp Phong cũng không nhịn được đỏ mặt. Thật sự so với đại ca cùng thiếu gia, mình vẫn còn quá đơn thuần nha.

Giữa sân 2 người ngươi tới ta đi khen ngợi một hồi, hỏa hầu đến rồi Tống gia mới bắt đầu mở miệng chiêu hàng:

“Thẩm huynh, ta ngươi vừa gặp đã thân. Không bằng ngươi ở lại nơi này cùng ta xây dựng Mãnh Hổ Bang, tại hạ xin dùng Phó Bang chủ chi chức kính mời.”

“Thật sự?” – Thẩm thiếu hiệp kích động quát lớn.

“Được gia nhập Mãnh Hổ Bang bậc này nhân nghĩa chi bang chính là tại hạ cả đời ước muốn. Đã Tống thiếu không chê, ta nào có từ chối đạo lý. Thẩm Tử Minh bái kiến Bang chủ, ra mắt các vị huynh đệ.”

“Ha ha ha, tốt tốt tốt. Có Thẩm huynh bậc này anh tài, ta bang lại như hổ mọc thêm cánh, Mãnh Hổ bang phát triển còn xa sao!”

“Chúc mừng Bang chủ!”

“Chúc mừng Thẩm huynh đệ!”

“Chúc mừng Tống công tử!”... “Chúc mừng ngươi, a Khuyết!” – Từ Tử San, Ngô Diệc, Quan Vũ không thấy mừng thay cho hắn.

Một đám Mãnh Hổ bang chúng càng là vui sướng phát rồ, vô cùng kích động tiến lên chúc mừng.

“Mãnh Hổ Bang vạn tuế!”

Không biết kẻ nào hô lên câu này, dần dà mọi người cũng học theo, không thiếu đứng quan sát bên ngoài đường người cũng thuận mồm hô theo, khí thế kia quả thật xông thẳng vân tiêu, chấn động nhân tâm.

Tống Khuyết cùng Nhiếp, Thẩm 2 người nhìn thấy cảnh này lòng âm thầm vui vẻ, hôm nay toàn bộ mục đích không phải chỉ vì thế này sao.

Ngày hôm nay hắn cùng lão Thẩm diễn xuất không vì gì khác, đúng là muốn đem Mãnh Hổ Bang danh tiếng cho đánh lên.

Trước đây Mãnh Hổ xem như bị lão Lỗ người này hại thảm rồi, vì thế Tống lão gia mới phải trước mặt bao người oang oang nói lớn cho toàn thành biết đây là mới Mãnh Hổ Bang, đã được hắn chấn chỉnh cải tạo, bang quy cũng minh xác mục tiêu hô vang khẩu hiệu.

Những lời hô kia cũng là hắn trong đám người cài người nói, tuy hơi mất công sức nhưng xem ra hiệu quả không tệ sao. Ít nhất sau ngày hôm nay mọi người đối với Mãnh Hổ Bang hẳn là có một nhận biết mới.

Vì toàn thể bang chúng, Tống gia nhưng hi sinh một chút cũng có đáng gì.