Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 158: Lột da hổ




Lộc cộc …. cộc...

Im ắng ban đêm, trên quan đạo vang lên tiếng vó ngựa thập phần đột xuất.

Đứng trên tường thành đám lính canh tự nhiên không thể không phát hiện, mấy người lập tức tập trung tinh thần cảnh giác.

“Dừng lại! Người đến là ai?”

“Là ta, Mãnh Hổ Bang Lỗ Thiên Hùng.”

Đến người thập phần phối hợp đàng hoàng dừng lại cách cổng thành không xa xưng tên, đồng thời hơi ngửa mặt cho bên trên người nhìn cái rõ ràng.

“Hoá ra là Lỗ Bang chủ, ngài việc hoàn thành rồi sao?”

“Làm phiền các huynh đệ, cũng coi như đã hoàn thành, ta cần về Bang có chút việc.”

Lão Lỗ thập phần hoà ái trả lời làm bọn lính canh cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Lỗ Bang chủ khách khí, mở cửa!”

Cùng mấy người chắp tay, Lỗ đại bang chủ thần sắc lạnh nhạt giục ngựa ung dung hướng nhà mình đến.

Không đi được bao lâu, Mãnh Hổ Bang tổng bộ đã ở trước mắt, dù là ban đêm nơi này vẫn là đèn đuốc sáng trưng, trước cổng lớn vẫn đứng 2 vị bang chúng túc mục canh gác. Một đoạn đường vừa đi qua trong Lĩnh Vực hắn còn cảm nhận không thiếu người âm thầm dò xét đây.

Xem ra còn thập phần cảnh giác sao. Sắp đến mục đích, Lỗ gia lập tức xốc lên tinh thần.

Là thời điểm thể hiện công lực diễn xuất.

“Ra mắt Bang chủ!”

“Ân! Tận trung chức trách, rất tốt!”

Bang chủ như vậy bình dị dễ gần, thế mà quan tâm động viên đám người tầng chót như chúng ta.

Kia 2 vị bang chúng kích động vạn phần, ánh mắt đỏ lên đứng thẳng lưng quát:

“Vì bang chủ tận trung là chức trách của chúng ta!”

Hài lòng vỗ vai 2 người, Lỗ gia long hành hổ bộ nhấc chân bước vào.

Các vị nương tử, Lỗ gia ta về đây!

Lão Lỗ bà nương phòng chỗ nào nhỉ?

Có cần trước đi gặp hắn mấy vị phu nhân chào hỏi báo cái bình an, hay trước đi tầm bảo?

Tống Khuyết nội tâm hăng hái bừng bừng, đầu óc suy nghĩ bắt đầu tán loạn. Nhưng vào cửa đi chưa được mấy bước hắn bỗng dưng cả người cương tại chỗ.

....

Đậu má, ta không biết đường.

Tống lão gia trong lòng cuồng đổ mồ hôi.

Chỗ này sơ sơ cũng rộng mấy chục mẫu, đừng nói hắn phải đi một vòng tìm kiếm nhé. Như thế đến sáng chưa chắc đã xong.

“Bang chủ, ngài không có vấn đề gì chứ?”

Dõi mắt trông theo hắn hai vị hộ vệ thấy mình Bang chủ đứng tại chỗ trù trừ không bước vội vàng tiến lên quan tâm dò hỏi.

Tống lão gia 2 mắt đảo lòng vòng, lòng sinh nhất kế, vội vàng bụm ngực giả vờ bị thương.

“Khục … không sao, ta mới cùng người giao thủ, nội phủ bị thương không nhẹ. Các ngươi một người đỡ ta đến phòng luyện công.”

“Bang chủ để ta.”

“Bang chủ, ta đến giúp ngài.”

Hai người nghe vậy kích động tiến lên 2 bên đỡ lấy tay hắn, nhưng nhớ ra còn nhiệm vụ canh cửa, liền lập tức trừng mắt nhìn nhau.

“Lã huynh, ngươi chân hôm trước đau còn chưa khỏi, không cần cố sức, cứ để ta dìu Bang chủ.”

“Văn lão đệ nói gì vậy, vết thương nhỏ mà thôi ta đã sớm khoẻ. Bang chủ, để ta cõng ngài lão nhân gia đi.”

Hai người này vừa nãy còn tình huynh nghĩa đệ bây giờ thiếu điều rút đao tương hướng, Tống lão gia cũng không nhịn được đau răng đành phải quát dừng rồi tuỳ tiện chỉ định một người.

Làm người thắng cuộc vị này Văn lão đệ liền cười miệng đến mang tai, ân cần tiến lên dìu tay Lỗ Bang chủ đi, còn không quên quay sang kia Lã lão huynh đắc ý hất cằm.

Không quản 2 thằng này kẻ dở hơi, Tống Khuyết mặc cho người dìu đi, 2 mắt không quên xung quanh đánh giá, ghi nhớ con đường.

“Bang chủ, đã đến rồi!”

Rẽ trái rẽ phải, qua mấy lần hành lang, phía trước xuất hiện một biệt viện độc lập, phía ngoài lính gác đề phòng sâm nghiêm, chính là mục đích của hắn lần này.

Luyện công phòng.

Ở nơi này canh gác nghiêm ngặt không phải chuyện đùa, 2 người tiếng bước chân vừa truyền đến, trước mặt mấy vị võ giả đã tinh thần căng thẳng, tay đè lại vũ khí quát lớn:

“Ai?”

“Là ta.” - Lỗ bang chủ lập tức ngẩng đầu quét mặt.

“Ra mắt bang chủ!” - Đám bang chúng nghiêm thanh chào.

“Ân, ta trong người có thương hành động không tiện, giúp ta mở cửa ra.”

Đám hộ vệ nghe thế hơi kinh hãi:

“Tuân lệnh!”

Mấy người còn không nhịn được tiến lên đỡ lấy hắn, tại nơi này làm việc, không một không phải Lỗ Thiên Hùng tâm phúc. Đối với hắn quan tâm tự nhiên thật lòng, nhìn trên người hắn quần áo có tổn hại dấu vết liền biết hôm nay việc không tầm thường, lo lắng hỏi:

“Bang chủ, ngươi có thương nặng lắm không? Để thuộc hạ đi gọi thầy thuốc.”

Núi vàng núi bạc tại trước mặt, Tống lão gia làm sao còn chờ đợi thêm được, vội khoát tay:

“Không cần, mau mở cửa, ta điều tức một đêm là khoẻ, không cần kinh động người khác.”

“Rõ, Bang chủ!”

Đậu xanh rau má, làm sao còn chưa đi?

Nhìn mấy thằng này còn đứng tại chỗ mắt to mắt nhỏ nhìn mình, Tống gia khó thở trừng mắt:

“Còn đứng đó làm gì, mở cửa.”

“Cái này … Bang chủ, chúng ta không có chìa khoá.” - Một người có vẻ là đội trưởng phiên trực nhăn nhó bẩm báo.

Nà ní!

Lại còn cần chìa khoá?

Tống gia lần nữa cuồng đổ mồ hôi.

Lúc này hắn mới cẩn thận dùng Lĩnh Vực kiểm tra khắp trên người lão Lỗ vật phẩm.

Còn may, trong ngực áo lão thấy đang dấu một chùm chìa khoá.

Không biết cái nào mới là thật, hắn thẳng thắn tất cả lấy ra đưa cho tên kia đầu lĩnh:

“Nhanh lên, còn định để lão phu ngồi đây chữa thương hả?”

“Không dám, Bang chủ thứ lỗi!”

Mấy người sợ hãi cúi đầu, kia đầu lĩnh còn là cuống cuồng cầm theo chìa khoá chạy đến cửa, lạch cạch một hồi mới coi như đem cửa phòng mở ra.

“Bang chủ, được rồi.”

“Hừ”

Lỗ Bang chủ ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, không quên quay ra vỗ vai gác cổng Văn lão đệ:

“Đến đây được rồi, ngươi rất tốt, bản Bang chủ nhớ kỹ ngươi.”

Văn lão đệ kích động mặt đỏ rần rần đứng nghiêm:

“Tạ Bang chủ, tiểu nhân cáo từ.”

Nghênh ngang tiến vào Luyện Công phòng, cẩn thận đem cửa đóng lại Tống lão gia mới thở phào vỗ ngực.

Thật hù chết Tống gia!

Thiếu chút nữa lộ tẩy.

Ấy, mà không đúng. Mình vốn là Lỗ Thiên Hùng nha, thật đến chân tơ kẽ tóc không lệch đi đâu được, còn cần gì lén lút giống làm tặc như thế.

Xem ra tâm thái này còn cần sửa lại, phải mạnh mẽ thể hiện ra lão Lỗ phong thái.

Mình cái này diễn viên tu dưỡng là còn chưa đủ, không có trọn vẹn nhập vai.

Haizzz

……

Cẩn thận đánh giá lão Lỗ chuyên dụng phòng luyện công, Tống Khuyết càng xem càng quen mắt.

Thế nào mà, càng nhìn càng giống chỗ lão Phong.

Vách tường kia, kệ gỗ kia, chậc chậc.

Ngoài việc xa hoa rộng lớn hơn quả thật không khác gì. Này 2 huynh đệ không biết có hay không chuyện gì tư mật, làm sao phong cách sở thích lại giống nhau đến lạ kỳ.

Em rể và anh vợ, A Di Đà Phật….

Tống tặc lần này nghĩ lệch, thực ra đều là do Phong Hàn đứa này em rể ngoan cực kỳ bội phục lão Lỗ cái này anh vợ. Vì thế thấy anh vợ có Mãnh Hổ bang, hắn cũng mày mò ra Hắc Hổ bang.

Một lần được vinh dự thăm thú Lỗ Thiên Hùng mật thất, lão Phong cũng hâm mộ không được. Không nói 2 lời về nhà y dạng hồ lô vẽ bầu, chỉnh ra một gian sơn trại bản Luyện công phòng.

Không quản 2 thằng này có hay không gian tình, Tống tặc lòng đã cồn cào khó nhịn muốn kiểm tra xem lão Lỗ theo lời kho chứa 10 vạn bạc, hắn còn chưa từng kiếm được như thế nhiều tiền đâu.

Dùng Lĩnh Vực tra cứu một phen trong phòng cơ quan kết cấu, không bao lâu hắn liền đứng trước kệ gỗ ngẩn người.

Cỡ nào quen thuộc cảm giác nha, mình quả thật cùng Hổ từ này hữu duyên.

Đưa tay nắm lấy bình hoa nhẹ nhàng xoay tròn, lập tức trước mặt giá sách liền tách ra, để lộ đằng sau một gian mật thất. Tống Khuyết nhanh nhẹn đem trong phòng đèn thắp sáng lên.

Tại nhà mình làm việc chính là như thế tự tin.

Oa!!!

Đập vào mắt từng dãy từng dãy kim ngân tài bảo, phỉ thúy san hô sáng lấp lánh thiếu chút làm mù Tống gia mắt chó.

Tục!

Tục không chịu được!

Dù bản thể tại Mai Viên, Tống đại quan nhân cũng không nhịn được mắng Lỗ Thiên Hùng lão tặc này thấp kém đam mê.

Chỉ biết như thủ tài nô vậy ki ki cóp cóp tài bảo về ngắm nhìn, chẳng lẽ không biết số tiền này đập vào tự thân có thể tăng lên bao nhiêu thực lực sao?

Dù tư chất ngu độn không thể tăng tiến, không biết mang ra cứu trợ người nghèo sẽ làm được bao nhiêu việc thiện sao?

Sống trên đời cần phải có một tấm lòng, để làm gì em biết không?

Tống Khuyết vui sướng hát mấy câu rồi rất sảng khoái thay lão Lỗ đem toàn bộ chỗ tiền này quyên cho bần nông n đời Tống A Ngưu huynh đệ. Kẻ này thuở nhỏ mồ côi cha mẹ, mưu sinh khó khăn, tuyệt đối là gương nghèo điển hình.

Hơn nữa hắn nơi đây hẳn là không đủ 10 vạn lạng bạc chứ, đối với Lỗ Thiên Hùng nhân phẩm không chút tin tưởng Tống gia quyết định phải kiểm tra một lần.

Vàng thỏi 5 khay tổng giá trị 1 vạn lượng cho vào không gian.

Mai Trang Tống A Ngưu: Đã nhận 1 vạn lượng bạc. Tạ Lỗ Bang chủ!

Bạc thỏi 30 khay tổng giá trị 3 vạn lượng cho vào không gian.

Mai Trang Tống A Ngưu: Đã nhận 3 vạn lượng bạc. Lỗ huynh quá khách khí!

......

Ngân phiếu 2 vạn lượng.....

Bảo thạch, mã não, san hô mấy rương...

Lợi khí 4 kiện....

Phục Hổ Quyền Pháp bí tịch 1 bản, quyền cước bình thường bí tịch 4 bản....

Mỗi dọn một phần Tống tặc 2 mắt lại xanh thêm mấy phần, đợi bên trong mật thất toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, hắn 2 mắt đã sáng lập lòe như đèn pha, so với trên tường đèn dầu còn sáng hơn.

Hài lòng nhìn thoáng qua căn phòng sạch sẽ trống trải, lúc này Tống đại quan nhân mới bắt đầu đi qua đi lại vuốt cằm suy nghĩ.

.....

Bên ngoài,

Một đám hộ vệ giỏng tai lắng nghe trong phòng động tĩnh. Lòng rất hiếu kỳ nhà mình Bang chủ hiện đang luyện tập loại kỳ công gì. Cả đêm cứ lạch cạch loay hoay cái không ngừng.

Nghe tiếng động chắc chắn không phải là ngồi dưỡng thương, nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều. Đây vốn là bí thất riêng của Bang chủ, nhân gia muốn đập muốn phá gì tùy theo sở thích sao, tò mò nhiều như vậy làm gì.

Giữ nguyên chức trách, không cho người nào khác ngoài Bang chủ vào là được. Còn lại việc không đến lượt bọn họ quản.

.....

Đến tận sáng sớm, Tống lão gia xem như mới bận bịu hoàn tất. Nhìn xem đã hoàn toàn biến dạng mật thất, hắn mới hài lòng đem khép lại giá sách, ung dung bước ra Luyện công phòng, tiện tay đem cửa khóa chắc chắn.

“Đi triệu tập trong bang mấy vị cao tầng đến Nghị Sự đường gặp ta. Bản Bang chủ có việc gấp cần phân phó.”

Ra khỏi phòng, hắn quay sang bên cạnh hộ vệ ra lệnh rồi không thèm để ý chắp tay sau lưng ung dung hướng Nghị Sự đường đi đến. Đêm qua đã đi qua một lần, hắn chỉ cần theo đường cũ phản hồi là được, dễ tìm vô cùng.