Ta Mới Là Sủng Phi

Quyển 2 - Chương 33




Đến ngày hôm sau, phong thưởng chính thức đã ban xuống. Thục Phi và Đức Phi vẫn ở nguyên vị trí không thay đổi, nhưng Mạc Bình U lên tới vị trí Hiền Phi, triều đại có quy củ thứ bậc Quý Thục Hiền Đức, Mạc Bình U thăng chức lên cũng ẩn ẩn có vẻ hơn Đức Phi. Có điều trước nay Đức Phi không để ý thế sự, ước chừng cũng sẽ không so đo Mạc Bình U ở dưới nàng ta một vị vẫn cao hơn một chút. Ở chính tam phẩm trở lên phần lớn không thay đổi, chỉ có chính tứ phẩm trở xuống là đều thăng lên một vài bậc. Mạc Yên Nhiên tính của mình, coi như bay lên một phát năm bậc, bởi vì mọi người đều biết có phong hào thì tương đương cao hơn nửa cấp.

Nhưng nàng vẫn có chuyện đoán sai, Lục Thanh Vu kia vậy mà một lần lên đến Tu Nghi, xem như ở trung đẳng của chính tam phẩm. Với thời gian vào cung chưa đủ một năm, nàng ta đã là áp đảo sủng phi thời gian dài chiếm thánh sủng như Mạc Yên Nhiên, đúng là hiếm thấy. Ngay cả Sơ Ảnh cũng nói một câu bên tai Mạc Yên Nhiên, “Có lẽ bệ hạ thật sự thích Lục Tu Nghi, nếu không tấn vị nhanh như vậy thật sự không hợp quy củ.”

Nói tới không hợp quy củ, Mạc Yên Nhiên tấn nhanh như vậy cũng không hợp quy củ, chỉ là có Lục Thanh Vu làm lá chắn, chuyện Thẩm Sơ Hàn làm ở cung yến giao thừa đã được đỡ đi không ít, ít nhất trước mắt chưa có ai tới gây chuyện. Nhưng nghe nói Thục Phi gặp Lục Thanh Vu một lần, Mạc Yên Nhiên uống một ngụm trà, trên mặt không có biểu cảm gì. Chỉ có Thanh Thiển nói, “Nương nương, Thục Phi nương nương sẽ không định mượn sức Lục Tu Nghi đấy chứ. Nếu là vậy thì tình hình của chúng ta...”

“Không sao.” Đúng rồi, bây giờ nàng đã là nương nương, lên làm Tần có thể được gọi là nương nương, dễ nghe hơn tiểu chủ nhiều, nàng yên lặng nghĩ, “Yên tâm đi, Thục Phi sẽ không mượn sức Lục Tu Nghi.”

“Ơ? Đó là vì sao, nay thanh thế của Lục Tu Nghi nương nương như mặt trời ban trưa, tuy Thục Phi nương nương cũng đắc thế, nhưng nếu được Lục Tu Nghi giúp thì nhiều khả năng có thể nâng cao một bước...”

Các nàng đều biết nâng cao một bước là ý gì, ngoại thích của Thục Phi thân phận không cao, chính nàng ta lại không có con nối dòng, có thể ngồi lên vị trí Thục Phi còn thánh sủng không giảm nhiều năm đã là hiếm có. Càng hiếm có là dường như nàng ta chưa bao giờ gợi ý Thẩm Sơ Hàn dẫn dắt mẫu tộc nhà mình, nếu không, bằng thế của nàng ta hiện nay nhấc phụ thân nàng ta lên lục bộ làm Thượng Thư cũng nói không chừng. Chuyện này chứng tỏ Phong Giáng Bạch là người hiểu biết, chính vì phần hiểu biết này cho nên… “Có lẽ Thục Phi nương nương không thèm để ý có lên thêm một bước hay không.” Lúc trước khi Phong Giáng Bạch tìm nàng nói những gì nàng còn nhớ rõ ràng, Phong Giáng Bạch căn bản không thèm biết đồng minh tỷ muội cái gì, hơn nữa, Mạc Yên Nhiên nghĩ, ngoại trừ Thẩm Sơ Hàn nàng ta hẳn là người rõ ràng nhất lý do Lục Thanh Vu thượng vị, “Có lẽ là... chướng mắt Lục Tu Nghi?”

Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, nàng nói lời này trong điện không ai dám đáp, cũng may bên cạnh chỉ có Thư Nhu và Thanh Thiển, Sơ Ảnh, không sợ có người truyền ra ngoài, nhưng như vậy là đại bất kính, không giống tác phong trước giờ của Mạc Yên Nhiên.

Chính Mạc Yên Nhiên tựa hồ cũng phát hiện, xem bộ dạng ba người kia nín thở bỗng bật cười, “Kỳ quái vì sao hôm nay ta nói chuyện không nể mặt Lục Tu Nghi vậy phải không?”

“Dù sao chỉ có chủ tử và chúng nô tỳ, nương nương thả lỏng chút cũng không sao, chỉ là...” Thư Nhu dường như cũng đã suy nghĩ, nhìn sắc mặt của nàng rồi mới chậm rãi nói.

Mạc Yên Nhiên cũng không kiên nhẫn nghe nàng nói, “Bây giờ ta không muốn nể mặt bọn họ chút nào hết.” Nàng vẫn tự xưng “ta” như khi còn là Tiệp Dư, có lẽ không thích tự xưng “bản cung”, không muốn vênh váo trước mặt người một nhà, “Tất nhiên ta không muốn chạm mặt nàng ta, nhưng chỉ bằng Lục Thanh Vu kia, ta cũng không sợ.”

Mạc Yên Nhiên nói vậy, bọn họ lại càng không dám thở mạnh một hơi, nghĩ vì sao tính tình nàng đột nhiên thay đổi lớn như thế.

Cũng oan uổng cho Mạc Yên Nhiên, nàng vốn đã không phải Mạc Yên Nhiên trước kia, nàng ban đầu đã có tính cách như vậy, ở trong thân thể này luôn vô thức biểu hiện ra những suy nghĩ chân thực nhất của bản thân. Nàng biết không thể như thế, nay nàng là Mạc Yên Nhiên sinh ra ở cổ đại, sống trong hoàng cung, mỗi bước đi là một bước trên băng mỏng, nàng có thể không để ý tới những tính kế kia nhưng nàng cũng rõ ràng, một khi nàng đi lên Tần vị thì có thể thành chủ vị một cung, những ngày kế tiếp nhất định không dễ sống, vậy thì nàng cần gì phải che che đậy đậy như trước nữa.

Quan trọng nhất là, thái độ của Thẩm Sơ Hàn ngày đó, hắn đối với nàng như thế trước mặt rất nhiều phi tần, không hiểu sao nàng tin là có vài phần thật lòng, nếu không ngày hôm sau cũng không nhấc Lục Thanh Vu lên Tu Nghi để ngăn ít nổi bật cho nàng. Và cả ánh mắt hắn ngày đó, chăm chú và nghiêm cẩn, bao dung và tùy ý. Hắn đã bằng lòng bốc đồng đối xử với nàng như thế, nếu mình còn nơm nớp lo sợ sinh tồn ở hậu cung thì còn ý nghĩa gì nữa. Sợ hãi cái này, so đo cái kia, kết quả không gì ngoài chờ một ngày tình cảm của hắn dành cho mình mai một gần như không còn.

Nàng đang ở trong hoàng cung, có thể chết, nhưng không thể mất thánh sủng.

Như vậy, sẽ sống không bằng chết.

Nàng không chấp nhận chuyện nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết bị Hoàng Thượng vứt bỏ xong, ở lãnh cung còn có thể sống rất tốt, thậm chí còn có thể phát triển một đoạn tình cảm khác người nào đó. Nàng từng tới Vũ Phi Điện, người ở trong đó mùa đông chỉ có một chiếc chăn mỏng, ăn thì như cám lợn, Mạc Yên Nhiên không nghĩ rằng mình chịu không nổi cái khổ đấy, nàng nghĩ những phi tử đã phát điên cũng không phải không chịu được khổ, điều khiến bọn họ chịu không nổi là không biết những ngày như vậy bao giờ mới kết thúc. Bởi họ biết, biện pháp duy nhất để kết thúc loại ngày này chính là khiến Hoàng Thượng nhớ tới mình.

Bên ngoài cứ ba năm lại có người mới bước vào, trẻ tuổi, mỹ mạo. Các nàng cũng có thủ đoạn, cũng có phương pháp đòi thánh tâm, bệ hạ sẽ không nhớ tới bọn họ nữa.

Vậy biện pháp duy nhất chỉ còn chết trong bốn bức tường này.

Ai lại muốn chết đâu, vậy nên chỉ có điên rồi.

Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại nàng sẽ cảm thấy mình quá cực đoan, dù sao thất sủng cũng chưa chắc sẽ vào lãnh cung, có lẽ sẽ giống Thư Anh, giữ một cái cung, chờ một người, người kia có lẽ một tháng hoặc một quý sẽ nhớ tới nàng một lần.

Mạc Yên Nhiên khoát tay, “Các ngươi không cần vội thu dọn đồ đạc dời cung, ý chỉ còn chưa hạ, chờ Hoàng Thượng tới ta sẽ nói với Hoàng Thượng.”

Thanh Thiển trừng lớn mắt, “Nương nương nói gì vậy, ngài thăng lên Tần vị đương nhiên là chủ vị một cung, sao còn ở trong Di Hòa Điện nho nhỏ này được.”

“Đúng thế, nương nương, nha hoàn thái giám của Tần vị cũng rất nhiều...”

“Được rồi.” Mạc Yên Nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của các nàng lại cảm thấy buồn cười, “Ta không nói không chuyển, ta chỉ muốn tự nói chuyện với bệ hạ thôi. Hơn nữa một chốc một lát không chuyển xong được, cho nên mới bảo các ngươi đừng làm người dưới nóng ruột.”

Nàng vừa dứt lời, cửa đã vang lên tiếng thái giám truyền, “Hoàng thượng giá lâm.” Hắn đến chỗ nàng rất ít khi làm náo động như thế, nàng sửng sốt, Thư Như đỡ nàng đứng lên, nàng còn phải ra cửa tiếp giá. Lúc này Thẩm Sơ Hàn đã rảo bước tiến vào, trời không còn sớm, sau lưng hắn đầy sắc hoàng kim, làm cho hắn đột nhiên có vẻ thánh khiết.

Nghĩ tới từ thánh khiết dùng cho hắn nàng lại thấy buồn cười, nàng hành lễ, “Bái kiến bệ hạ.”

Thẩm Sơ Hàn đi tới, nâng tay nàng kéo nàng ngồi xuống, “Đa lễ vậy làm gì.”

Nàng vươn người rót cho hắn chén trà, vẫy lui đám Thư Nhu rồi mới nói chuyện với hắn, “Nghe bệ hạ giá lâm, nghĩ có lẽ bệ hạ muốn xem ta hành lễ cơ.”

“Trẫm quả thật muốn nhìn nàng hành lễ xem sao.” Thấy ánh mắt nàng hiểu lại không hiểu, hắn cười uống ngụm trà, “Nàng đã là Tần vị, tự nhiên phải có nghi thức phong vị, trẫm vốn nghĩ làm nhỏ thôi cũng được, sau này lại...” Hắn hàm hồ cho qua, buông chén trà gõ mặt bàn, “Làm lớn cũng được. Chẳng qua Hoàng Hậu nói với trẫm, chi bằng làm chung nghi thức cho nàng và Lục Tu Nghi, trẫm thấy cũng không tệ, cho nên, đến lúc đó đừng làm trẫm mất mặt đấy.”

Bây giờ Mạc Yên Nhiên còn gì không hiểu nữa, ban đầu tính làm nhỏ thôi, nay tính làm lớn vượt cách, nàng dùng tay chống cằm nhìn hắn, “Không sao chứ? Chỗ Lục Tu Nghi ấy.”

“Có gì mà không được.”

Mạc Yên Nhiên cảm thấy trong lòng rộng mở trong sáng, Thẩm Sơ Hàn đang tạo thế cho nàng. Ban đầu nàng ở cùng vị trí Tiệp Dư với Lục Thanh Vu, vì nàng thăng chức sớm nên trong ngày không thiếu ở trên Lục Thanh Vu một chút. Nay tuy nàng được phong hào Di nhưng Lục Thanh Vu vẫn cao hơn nàng một cấp. Bây giờ nàng được ý chỉ của Đế Hậu cùng làm nghi thức phong vị với Lục Thanh Vu, nếu Lục Thanh Vu kia thức thời thì sau này sẽ không dám dùng vị trí Tu Nghi để chèn ép nàng.

Nàng nghĩ Thẩm Sơ Hàn chắc chắn đã nghĩ kỹ chuyện này, nàng không nhịn được nở nụ cười. Thẩm Sơ Hàn đang xem biểu cảm của nàng, thấy nàng cười ánh mắt cũng như mềm mại hơn, hỏi nàng, “Vui không?”

“Có.” Nàng đảo mắt nhìn quanh, Thẩm Sơ Hàn vỗ đầu nàng, nàng ở trong cung của mình trước nay không thích mang quá nhiều châu ngọc, Thẩm Sơ Hàn có thể trực tiếp đụng tới tóc nàng, cảm thấy cực kỳ mềm mượt, “Nàng chỉ cần đảo mắt trẫm đã biết, nàng nói đi, còn muốn xin chuyện gì nữa.”

“Bệ hạ chỉ biết nói giỡn.” Trông Thẩm Sơ Hàn cười cười nhìn mình, nàng lập tức lấy lòng nhìn hắn, “Lang quân, ta biết ít ngày nữa ta sẽ dời cung...”

Nàng không nói tiếp, Thẩm Sơ Hàn đành phải tự mình tiếp chuyện, “Ừ, trẫm đã chọn được cung điện, nàng lại có chủ ý kỳ quái gì?”

Nàng nhảy khỏi chỗ chạy về phòng ngủ, Thẩm Sơ Hàn đợi một lát mới thấy nàng bê một cái hộp đi ra, thấy nàng ngồi xuống lần nữa, mở hòm ra, châu báu trang sức trong hộp chiếu sáng cả gian phòng, “Trẫm không biết thì ra nàng giấu được không ít tiền tài đấy.”

“Lang quân nói đùa,” Nàng bĩu môi, “Đây đều là lang quân ban cho ta.”

“Ừ. Đã là trẫm ban cho nàng thì lấy ra làm gì?”

“Lang quân, ta có một ý tưởng...” Dường như nàng hơi căng thẳng, sau đó mở miệng như đã hạ quyết tâm, “Ta không thích kiến trúc phòng ở bây giờ lắm, muốn lang quân sửa lại cung điện cho ta.”

“Kiến trúc?” Thẩm Sơ Hàn có vẻ không hiểu.

“Chính là... Ta không thích ở tầng dưới, lang quân sửa lại thành cung điện cao tầng cho ta đi, được không?” Mỗi khi nàng dùng loại ngữ khí này hắn sẽ không có cách nào, nàng lại dùng ngón tay chỉ cái hộp bên cạnh, “Ta tự biết chuyện này sẽ mang đến phiền toái cho lang quân, có lẽ cả trên triều cũng sẽ có gián ngôn, vậy dùng tiền riêng của ta được không? Lang quân ban thưởng không ít thứ cho ta, bên trong còn không ít nữa, hẳn là đủ để sửa một cung điện...”

Nàng còn chưa nói xong đã thấy Thẩm Sơ Hàn đóng hộp châu báu lại,”cạch” một tiếng ngắt lời nàng. Nàng mở to mắt nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy nàng đáng yêu, bị nàng nhìn mà trái tim hóa thành nước, căn bản không cố kỵ nàng vừa nói không thích ở tầng dưới gì đó. Hắn xoa gò má bóng loáng như ngọc của nàng, “Trẫm bỏ tiền, sửa cho nàng.” Ngừng một thoáng hắn mới nói, “Chẳng qua mấy ngày này phải ấm ức nàng ở lại Di Hòa Điện.”

Mạc Yên Nhiên mừng rỡ, đôi mắt nàng không khống chế được càng sáng, “Lang quân, chàng thật tốt, ta thật sự rất thích chàng.”

Thẩm Sơ Hàn lúc này nở một nụ cười.

Thật ra lời Mạc Bình U nói với nàng lúc trước nàng đã hiểu, nàng biết Mạc Bình U dùng sự nhân từ cuối cùng để nhắc nhở nàng, đừng dễ dàng động tình với Thẩm Sơ Hàn, đừng dễ dàng, cũng đừng động tình.