Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 43: Cung biến (2)




“Tham kiến Hoàng Thượng.” Hai người lập tức hành lễ.

“Bình Thân.” Ân Mạc Thần không ngạc nhiên lắm, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ xuất hiện tại đây, đi tới đỡ nàng ngồi xuống bên giường. A Hạ biết ý lập tức lui xuống.

Nàng vội vã hỏi: “Thái Tử thế nào rồi?”

“Đều an toàn rồi.” Ân Mạc Thần trả lời.

Mạc Tử Kỳ tựa đầu vào vai Ân Mạc Thần, lòng nàng cảm thấy bình yên khó tả. Dù cho ngoài kia là quân lính bao vậy, là Hằng Vinh vương gia làm phản. Nàng không ngờ, ở bên cạnh người mình yêu thương lại có cảm giác an toàn tới vậy. Sợ hãi, hoảng hốt lúc nghe tin hoàn toàn biến mất.

Nhìn Mạc Tử Kỳ tựa đầu, nhắm mắt vào vai mình, lòng Ân Mạc Thần dâng lên một sự xúc động. Người mình yêu thương trong giây phút hiểm nguy, tựa vào lòng mình, tìm kiếm cảm giác an toàn làm bản tính bảo vệ của đàn ông trong hắn trỗi dậy. Hắn vòng hai tay, ôm cả người nàng vào lòng, khẽ hỏi: “Sợ không?”

Mạc Tử Kỳ không cảm thấy bất ngờ lắm khi được ôm, nhưng cũng vô cùng vui mừng, nhìn Ân Mạc Thần đầy trìu mến: “Có Hoàng Thượng ở đây chở che, thần thiếp còn gì phải lo sợ chứ?”

Hắn không nói gì, đáp lại bằng một nụ cười, rồi đứng dậy, nắm tay nàng đi tới đại điện.

Cả hai ngồi chờ một lúc, lập tức thấy Hằng Vinh vương gia xuất hiện, theo sau là Thừa tướng Nguyên Mão cùng vài vị quan khác nữa.

“Hoàng huynh, lâu ngày không gặp Hoàng huynh vẫn khỏe chứ?” Hằng Vinh vương gia niềm nở hỏi thăm.

Ân Mạc Thần ngồi trên ghế rồng, thân khoác long bào, đầu đội mũ vua, toát khí thế của bậc đế vương, uy nghi không sao tả xiết: “Hoàng huynh vẫn khỏe, hiền đệ lâu ngày không gặp, gan càng lúc càng lớn.”

“Ha ha…” Hằng Vinh cười to, gằn giọng: “Đưa lên đây.”

Nữ nhân dung nhan xinh đẹp, vận váy hồng rộng rãi, bụng bầu to vượt mặt, chính là Hiền Phi mang thai đã bảy tháng.

Hai thanh kiếm trắng chặn cổ họng nàng ta, Hiền Phi không dám giãy dụa, nước mắt rơi, gào khóc: “Hoàng Thượng, mau cứu thiếp.” Đại điện không ai nói gì, khiến tiếng nàng ta càng to lớn hơn, cũng càng thêm phần bi thương.

Ân Mạc Thần ngay cả mi cũng không động, giống như một tảng băng, lạnh khốc mà vô tình. Mạc Tử Kỳ nhìn sang, thật khó liên tưởng với người vừa ôn nhu ôm nàng khi nãy.

“Hằng Vinh cho rằng ta sẽ vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn hay sao?” Hắn lạnh lùng nói.

Hằng Vinh vương gia cười đáp: “Trong bụng cô ta là cốt nhục của Hoàng huynh, Hoàng huynh lẽ nào chẳng màng?”

Trong không khí giằng co căng thẳng, Mạc Tử Kỳ nhìn Hiền Phi, ánh mắt đầy thương xót, không ngờ lại bắt gặp Hiền Phi cũng đang nhìn mình.

Nàng không hề hay biết, Ân Mạc Thần vô tình không cứu, cùng với nàng nhìn Hiền Phi bằng ánh mắt thương hại, ngồi bên cạnh nhau, hình ảnh này, cho trước khi nhắm mắt xuôi tay Hiền Phi vẫn nhớ.

Nữ nhân, trong lòng luôn chất chứa sự ghen ghét. Tuy rằng nàng đang muốn về phe Hoàng Quý Phi, bình thường tỏ ra hâm mộ, nhưng kì thực lại là ghen tỵ. Nàng ghen tỵ nàng ta có xuất thân cao quý, có con trai là Thái Tử được Hoàng Thượng sủng ái vô kể. Vậy nhưng lại bị Hoàng Thượng ghét bỏ, là chính thất lại chỉ được làm chính nhất phẩm Hoàng Quý Phi mà không phải chính cực phẩm Hoàng Hậu. Nàng từng đọc nhiều sách sử, biết nhiều vị Hoàng Hậu xuất thân không cao nhưng vẫn trở thành phượng hoàng nên vẫn thầm nuôi mộng. Khi mang thai, được Hoàng Thượng cùng Thái Hậu bảo vệ chở che, nàng ta càng cảm thấy bản thân mình sẽ không thua kém Mạc Tử Kỳ nữa, chỉ cần đứa bé này bình an sinh ra đời, đứa bé này là con trai, nàng ta sẽ hoàn toàn có cơ hội lật đổ Mạc Tử Kỳ.

Cho tới giờ phút này, nàng bỗng hiểu, nàng thua Mạc Tử Kỳ, không chỉ là xuất thân cùng con cái. Nàng thua ở một thứ quan trọng nhất: Khí chất.

Nhan sắc có thể tàn phai, nhưng khí chất thì sẽ là vĩnh viễn không đổi. Nếu bây giờ người ngồi trên kia là nàng, nàng tuyệt đối sẽ vô cùng hoảng loạn, lo sợ không thôi, vĩnh viễn cũng không có được cái thần thái như của Mạc Tử Kỳ – Thần thái của một vị ngày sau sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, cùng với Ân Mạc Thần thành cặp Đế Hậu nổi tiếng, trở thành nhân vật chính của vô vàn câu chuyện, sử sách ngàn năm vẫn lưu truyền.

Ân Mạc Thần có cảm giác khó hiểu, Hằng Vinh phải biết rõ hắn sẽ không vì nữ nhân mà bỏ giang sơn, đã vậy sao còn tốn sức mang Hiền Phi tới đây? Hắn liếc nhìn sang Mạc Tử Kỳ, liền nhìn thấy nàng cũng đang nhìn mình, ánh mắt bình yên như hồ nước, một chút gợn sóng cũng chẳng hề có. Hắn thầm nghĩ: “Đợi chừng nào đánh xong trận với Mông Sát A, ta nhất định sẽ phong nàng làm Hậu, chỉ sủng duy nhất mình nàng, cùng nàng nuôi dạy Mạc Thừa tới khi mười bảy tuổi rồi nhường ngôi, hai người từ đấy sẽ tránh xa triều chính, yên bình sống bên nhau.

“Giết đi.” Ân Mạc Thần lạnh lùng nói, đôi mắt chứa đầy sát khí. Ngay sau đó, Hiền Phi mở to mắt, chưa kịp kêu tiếng nào thì kiếm đã cắt cổ, máu tuôn xuống áo, chết không nhắm mắt.

“Giết!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng hô to của Hằng Vinh vương gia vang vọng giữa đại điện, hai phe lúc này bắt đầu chém giết.

Mạc Tử Kỳ không hề nhắm mắt, nàng yên lặng ngồi xem. Nàng phải xem cho kỹ, cho rõ, phải khắc ghi cái cảnh này vào trong đầu, trong tim, phải nhớ những người đã hi sinh thân mình bảo vệ bản thân, dù cho nó không đúng nghĩa lắm, bởi họ chỉ bảo vệ Hoàng Thượng, nhưng vì nếu họ thất thế, thì chính bản thân nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nên thôi cứ miễn cưỡng coi như bọn họ đang bảo vệ nàng đi.

Hằng Vinh vương gia cũng là một người giỏi võ, đang hăng hái chém giết bên dưới. Ân Mạc Thần lấy một bộ cung tên đã chuẩn bị sẵn ở sau ghế, nhằm trúng đầu Hằng Vinh vương gia mà bắn.

Đúng lúc này, Mạc Tử Kỳ cũng đang nhìn sang. Khí chất bức người của bậc đế vương cai quản cả giang sơn, ánh mắt sắc bén như diều hâu đang nhìn con mồi, cũng mũi tên vàng, nó cũng toát ra một sự lạnh lẽo, giống như người đang điều khiển nó.

Vút một tiếng, tên rời khỏi cung. Nàng nhìn theo đường bay, lòng lại không khỏi giật mình. Thật sự không biết Ân Mạc Thần đã rót vào cung tên đó biết bao nội lực, nó xuyên qua cả hai tên lính làm phản, cắm đúng vào đầu Hằng Vinh vương gia.

Nhưng cho dù có nhiều nội lực cỡ nào đi chăng nữa, thì xuyên qua thân thể hai người, uy lực của cung tên đã kém đi phân nữa, không giết chết Hằng Vinh vương gia, nhưng cũng đủ để hắn ta đau đớn kêu một tiếng, mắt vằn tia máu.

Ân Mạc Thần tiếp tục giương cung bắn tên. Lần này không chỉ một cung tên, mà tới ba cung tên hết thảy đều bay đi, và cả ba cái đều nhắm thẳng vào một người – Thừa tướng Nguyên Mão.

Xác người chết càng lúc càng nhiều, mùi máu giờ đây nồng nặc vô cùng. Và tới khi số lượng tính cả hai phe chỉ còn khoảng chục người, Ân Mạc Thần mới lại cầm cung cầm tên, mỗi lần một tên, bắn liên tiếp cho tới hết cả hộp đựng tên.

Mạc Tử Kỳ quan sát, hết thảy những mũi tên vàng, không tên nào cắm xuống đất. Nàng nhàn nhạt nhìn sang Hằng Vinh vương gia, thấy hắn ta trợn mắt há mồm, người cắm tới sáu bảy mũi tên, máu tuôn ròng ròng, đang ngã dưới đất, rất nhanh liền xuống suối vàng.

Và những tên lính vô danh tiểu tốt sau đó, hết thảy đều bị diệt trừ. Hằng Vinh vương gia lần này, cung biến thất bại.

Ân Mạc Thần đứng dậy, nàng cũng liền đứng dậy luôn. Khi cả hai đang định quay gót vào phòng, thì lại có người lính chạy tới, hô to: “Cấp báooooo”.