Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 26: Niệm




Niệm – Niệm quá khứ đã trôi qua. Bọn họ ai nấy thân phận đều là con cháu hoàng thất, gánh vác danh dự hoàng gia, tất cả đều bị trói buộc bởi những quy tắc, luật lệ nghiêm khắc. Thế nhưng khi đó trên thảo nguyên xanh tươi, bọn họ cưỡi ngựa rong ruổi. Chiều chiều lộng gió, vui vẻ nhảy múa ca vũ bên sông. Tối, chúng ta đốt lửa nói chuyện. Vô tư tới vậy, nhưng giờ còn không? Thảo nguyên cỏ vẫn xanh, con sông ấy nước vẫn trong vắt,..hết thảy cảnh vật vẫn còn, người chưa mất, nhưng cũng mất tháng ngày vô tư như thế.

Bọn họ vẫn có thể trở lại thảo nguyên ấy, cưỡi ngựa rong ruổi trên những ngọn cỏ xanh ấy? Tiếng vó ngựa vẫn mạnh mẽ như thế, nhưng khí khái tuổi trẻ đã đâu rồi? Bọn họ có thể tới bên bờ sông ấy, Mạc Tử Kỳ cùng Mỵ Vỹ Nghi người nhảy người đàn. Nhảy, đều là những động tác vô thức, đàn, cũng không nhất thiết phải là bản nhạc khó. Nhiều khi, Mỵ Vỹ Nghi nhảy quay cuồng chẳng ra thể thống của một công chúa, cả người lảo đảo vì quay nhiều quá, Mạc Tử Kỳ cố tình trêu đùa mà đánh những nốt nhạc khó nghe, hai vị thính giả cười thoải mái, nơi nơi tràn đầy sức sống. Giờ bờ sông vẫn còn, nhưng một người đã là đương kim thánh thượng, sao có thể vô tư như vậy, một người là Thân Vương đã sớm thấu tất cả thói đời, cũng chẳng thể tiếp tục nở nụ cười như lúc đó. Tối, họ ngồi bên ánh lửa mà sưởi ấm, lại tán gẫu, lại nói nhảm, kể chuyện cười, bàn luận một cách hời hợt về thế sự, lại trêu đùa nhau, đổi được những nụ cười chân thành nhất. Nhưng lúc này đây, mọi người đều là trưởng thành, đã không thể như vậy được. 

Có một đêm sai lầm giữa Mạc Tử Kỳ và Dương Khê, sao hai người có thể vô tư hồn nhiên trêu đùa? Có thân phận Hoàng Thượng, sao Ân Mạc Thần có thể hời hợt nói về thế sự? Không còn là tiểu Công Chúa, Mỵ Vỹ Nghi sao có thể ngây thơ như năm xưa đã từng? Tất cả bọn họ đều thay đổi, dù muốn hay không. Bị thời gian, bị không gian, bị môi trường, bị hoàn cảnh tác động, không ai còn là ai của ngày xưa. Tháng năm ấy đã trôi đi mãi mãi không thể trở về. Vậy mới nói, có những thứ cho dù có cố gắng vãn hồi thế nào, thì cũng chẳng thể có lại được nữa.

Nàng khi đó vẫn còn nhiều phần nghịch ngợm, vẫn còn khiếu hài hước lắm. Nhiều khi lôi một câu chuyện cười trong trí nhớ đã đọc, lôi ra kể, nhìn mọi người cười lăn cười lộn. Nàng khi đó chưa trầm lặng như bây giờ, dưới bầu trời xanh bát ngát ấy, cũng vô cùng thoải mái, coi bọn họ như thể một nhóm bạn của mình.

Mỵ Vỹ Nghi ít tuổi nhất. Cũng vì ít tuổi, nên nhiều khi bị ba người trêu đùa tới phát khóc, lại có những phán đoán ngộ nghĩnh của trẻ thơ về những nhân vật tiêu biểu trong lịch sử khiến mọi người được phen dở khóc dở cười.

Ân Mạc Thần khi còn là Thái Tử, cả người tràn ngập sức sống, thoải mái tung vó ngựa, dùng khí thế trẻ xuân của mình làm cả thảo nguyên ấy thêm màu sắc, thêm sức sống.

Dương Khê lớn nhất nhóm nên thường thay bọn họ gánh mọi tỗi lỗi mỗi khi lỡ lầm đùa quá trớn. Khí chất ôn hòa của vị vương gia khi đó đã vẽ thêm màu sắc cho nhóm người.

Mỗi người một vẻ, nhưng hòa hợp với nhau đến lạ. Chỉ là giờ, nàng là Hoàng Quý Phi, không thể tùy tiện cười, không thể tùy tiện ngông cuồng giống ngày xưa. Mỵ Vỹ Nghi vì áy náy, không dám đối mặt nàng, lại càng không thể hồn nhiên nữa. Ân Mạc Thần là Hoàng Đế, cũng đã không thể cứ vậy mà tung vó ngựa, không thể tùy hứng nữa. Dương Khê cũng không thể vô tư nói chuyện nhân sinh thế giới như khi xưa. Tất cả, hết thảy đều đã là quá khứ, đều đã bị thời gian làm hao mòn. 

P.s: Hai chương này buồn quá!