Ta Mới Là Duy Nhất

Chương 21: Trái cấm năm xưa




“Thân vương gia, chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi.” Mạc Tử Kỳ hoàn hồn, cố gắng giữ bình tĩnh nói. Người đứng trước mặt nàng lúc này đây là Dương Khê Thân Vương – Một trong hai khách quý ngày hôm nay.

Dương Khê Thân Vương cùng Hoàng Thượng thân thiết vô cùng. Năm xưa khi Hoàng Thượng còn là Thái Tử, nàng cùng Ân Mạc Thừa theo Tiên đế đi vi hành. Lúc vi hành, Thái Tử quen Dương Khê Thân Vương, nàng thì quen Thi Vỹ Công Chúa.

Không ngờ cuộc vi hành chỉ có mười lăm ngày, mà lại có chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.

Hảo hữu của phu quân mình, Mạc Tử Kỳ tất gặp Dương Khê Thân Vương. Tiên đế lại đột nhiên muốn đi săn, thế nên thành ra xuất cung tới một tháng. Còn ba ngày nữa là về, thế nhưng Tiên đế cùng Ân Mạc Thừa, còn thêm hai ba vị Hoàng Tử, cả Dương Khê Thân Vương đột ngột mất tích.

Cả trường săn loạn hết cả lên. Khi đó, Mạc Tử Kỳ không ở trong lều, nàng lại tìm một gốc cây, nhẹ nhàng thổi tiêu. Vừa thổi tiêu, vừa ngắm trăng, ngắm sông.

Tiêu đang thổi giữa chừng thì nước sông trước mặt nàng lay động, Dương Khê Thân Vương một thân y phục ướt sũng nhảy lên mặt đất.

Nàng kinh ngạc, vội bỏ tiêu, chạy tới hỏi han tình hình, chỉ là không ngờ, Dương Khê Thân Vương trúng xuân dược. Mà càng không ngờ, số lần nàng gặp Dương Khê Thân Vương chỉ có hai, ba lần, thế nhưng trong lúc trúng xuân dược, Dương Khê Thân Vương lại nói, hắn ta lỡ yêu nàng.

Nàng bị tin này làm cho chấn động, lại càng thêm dãy dụa thoát khỏi Thân Vương, thế nhưng sức nàng sao đọ lại được? 

Và rồi, dưới ánh trăng đêm đó, đã xảy ra chuyện gì tiếp theo thì mọi người hẳn đoán được.

Dương Khê Thân Vương ngủ say, chỉ còn mình nàng run run bên bờ hồ, y phục lộn xộn, tóc tai rũ rượi.

Nàng xuyên từ hiện đại tới, tư tưởng tuy có chút thoáng hơn, nhưng sao mà chấp nhận nổi loại chuyện này. 

Thế nhưng, nàng không thể tiếp tục ở lại nơi đây một giây, nếu không rất nhanh sẽ bị phát hiện. Vậy nên, nàng nhanh chóng nương theo ánh trăng chạy trốn, đến một nơi khá xa, mới nhìn lại bộ dạng bản thân mình.

Tóc tai rũ rượi, nàng liền dứt khoát vứt hết trâm cài xuống, nhanh chóng vấn lại một kiểu đơn giản. Quần áo xốc xếch, rất nhiều vết rách, nàng cắn môi nghĩ cách, bỗng nghe thấy tiếng Ân Mạc Thần. Lúc đó, nàng liền nhảy xuống sông, cởi đồ ra, lớn miệng kêu cứu.

Ân Mạc Thần nghe tiếng nói quen thuộc, nhanh chóng phi ngựa tới, thấy nàng đang vùng vẫy liền lao xuống cứu.

Khi đó, tóc nàng đã ướt, dính hết vào nhau, còn y phục đã cởi ra hai lớp rách to, chỉ còn một lớp mỏng manh, Ân Mạc Thần thấy vậy liền nhanh chóng khoác cho nàng áo bào, lại sốt sắng hỏi han, đưa nàng về lều, gọi thái y tới.

Mọi người mất tích rốt cuộc trở về, phần tại sao nàng lại không biết, chỉ biết bản thân đã không để ai phát hiện chuyện đêm đó mà thôi. Ngày về, Dương Khê Thân Vương lén nhét nàng một bức thư. Khi lên kiệu, nàng mới mở ra, trong đó vỏn vẹn mấy chữ: “Là ta có lỗi với nàng.”

Hơn một tháng sau, phát hiện bản thân có dấu hiệu mang thai, nàng lén lút nhân lúc hồi phủ, mua một gói thuốc phá thai. Khi đó nàng mặc kệ bản thân có thực sự mang thai không, không dám gọi thái y, cứ vậy mà uống thuốc phá thai.

Nàng phá thai, khi nhìn máu chảy ra, nàng đã biết bản thân thực sự có thai. A Hạ tưởng nàng tới kì, liền lặng lẽ chuẩn bị cho nàng nhiều thuốc bổ, nước đường ấm.

Mà cũng vì lần phá thai này, thái y chuẩn đoán, thân thể nàng từ nay về sau không bao giờ có thai được nữa. Mà cũng bởi vậy, đã mấy năm nay, Ân Mạc Thần chưa hề động qua thân thể nàng.

oOo

Hồi ức dội về như thác lũ, chuyện trái luân thường đạo lý đêm ấy hiện rõ mồn một trong kí ức Mạc Tử Kỳ, lòng nàng sợ hãi không thôi.

“Kỳ Nhi, nàng biết không? Ta nghĩ sau khi về, mình sẽ không nghĩ tới nàng nữa, thế nhưng ta lại càng thêm nhớ nàng hơn. Kỳ Nhi, ta nghe nói nàng sống trong cung cô đơn tịch mịch, ta đã sắp xếp rồi, chỉ cần nàng gật đầu, ta hoàn toàn có thể giúp nàng trốn khỏi cung, theo ta về Mỵ Anh Va Quốc.” Dương Khê Thân Vương nhìn nữ tử trước mặt, giọng trầm trầm, ngữ điệu lại ôn nhu nói.

“Thân vương, chuyện năm đó xin coi như chưa từng xảy ra.” Nàng nói dứt lời, liền quay người đi.