Sở Hạ Nghi về lại căn hộ, ngả người xuống giường, lúc này phản phệ lập tức ập xuống. Sở Hạ Nghi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, dạ dày như muốn tuôn trào, khắp thân như bị kiến bò.
Khó chịu quá!
Tình trạng khó chịu này liên tục kéo dài đến hơn năm tiếng đồng hồ mới dừng. Sở Hạ Nghi mệt mỏi ủ rũ sau cơn hành xác. Lúc này mái tóc cô ướt như vừa mới gội đầu, khắp gương mặt đều là dầu, bên dưới áo vì mồ hôi mà dính chặt vào người khiến cô khó chịu. Mệt mỏi lê thân bước vào nhà vệ sinh tẩy rửa rồi mới yên tâm leo lên giường đi ngủ.
Một giấc ngủ thẳng đến buổi tối. Nếu không phải có An Vĩ bên ngoài đánh thức thì cô nghĩ mình sẽ còn ngủ tới đêm khuya mất.
Gà gật ăn xong bữa cơm tối đơn giản, đến lúc này cô có lên giường ngủ thì cũng chẳng còn ngủ được nữa. Sở Hạ Nghi bật máy tính, tra thông tin về vụ án 50 năm trước theo lời các cảnh sát.
Nhưng trên mạng ngoài một vài thông tin ít ỏi vô tác dụng thì chẳng còn gì cả.
50 năm trước, năm 1969 dù sao mạng xã hội cũng chưa phát triển, không xuất hiện trên mạng cũng dễ hiểu. Sở Hạ Nghi thở dài, sao cô chỉ muốn tìm tòi tài liệu một vụ án mà cũng khó vậy? Bình thường các nữ chính chẳng cần tìm tòi đã có người tự động đưa đến tư liệu.
À, quên mất cô không phải nữ chính!
Sở Hạ Nghi dứt khoát làm hacker, hack thẳng vào Mạng an ninh của cục Cảnh sát quốc gia.
Mạng an ninh này tuy là rất khó, nhưng chỉ là ở thời đại này.
Ở nơi thế kỉ của cô, mạng an ninh này, một đứa trẻ ba tuổi cũng dễ dàng phá được.
Bởi vậy, dưới bàn tay gõ phím như múa, Sở Hạ Nghi không chỉ hack được mạng an ninh trong vòng vỏn vẹn chưa đầy một phút mà còn có thể hack mà không để lại bất kỳ dấu vết, ai cũng không biết được, hiện tại mạng an ninh đã bị hack!
Cô gõ vào thanh tìm kiếm, vụ án năm 1969, bên dưới lập tức hiện ra vô số tài liệu liên quan.
Sở Hạ Nghi sao chép tất cả vào USB. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, cô lại ngồi nâng cấp bảo an của Mạng an ninh lên một bậc. Dù sao mình cũng lấy tài liệu của người ta, phải đền người ta một chút gì đó! Tạo nghiệp thì đành phải trả nghiệp vậy. Cô không muốn sau này mình tạo nghiệp vô số nơi rồi bị nghiệp quật đâu!
Bởi vậy, rắc rối lằng nhằng hơn 30 phút, Sở Hạ Nghi mới có thể đọc tài liệu vụ án. Không phải bởi vì cô kém cỏi mà mất tới 30 phút, là bởi nơi này công nghệ vẫn rất quá thiếu sót, nâng cấp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Tài liệu vụ án được sắp xếp vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Tất cả tình huống nhận được điện báo, diễn biến vụ án, dấu vết hiện trường, thông tin nạn nhân, nghi phạm rồi bằng chứng ngoại phạm của nghi phạm đều được ghi chép cẩn thận.
Tài liệu rất dài. Đến khi đọc xong, trời cũng là đêm khuya, Sở Hạ Nghi không khỏi thở dài.
Vụ án năm đấy kinh động như thế này, bảo sao lại có thể xếp vào hạng tuyệt mật quốc gia!
Ngày 1 tháng 1 năm 1969 - đúng ngày Tết dương lịch đầu năm, một vụ bắt cóc trẻ em xảy ra.
Đến 14h ngày 5 tháng 1, đứa bé được cứu tại huyện Vân Lâm hoang vắng của thành phố J. Thủ phạm ôm theo 5 tỉ đô la chạy trốn, cảnh sát truy bắt ráo riết cả nước.
Ngày 20 tháng 1 cùng năm, tại trường tiểu học thuộc huyện Vân Hạ cũng của thành phố J, nhà ăn phát nổ!
Khi đó đang là giờ nghỉ trưa, học sinh tới nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn phát nổ, hơn 300 đứa trẻ chết, 2 đầu bếp và 5 phụ bếp cùng với 10 người phụ việc cũng không ai may mắn tránh thoát.
317 người, tất cả đều chết.
Vụ nổ kinh động toàn thành phố J nói riêng và cả nước nói chung. Trị an lập tức rối loạn.
Ở vụ nổ này, hung thủ dán một tờ giấy lên gốc cây cách căng tin không xa: "Ta là ZERO."
ZERO...ở hiện trường vụ bắt cóc hôm mùng một tháng một cũng có chữ ZERO này...
Cuối cùng trải bao vất vả đắng cay ngọt bùi, ngày 15 tháng 2 năm ấy, cảnh sát cuối cùng cũng chứng minh được, thủ phạm vụ bắt cóc và hung thủ vụ nổ căng tin là cùng một người.
Trong tài liệu chỉ ghi đến đấy, nhưng Sở Hạ Nghi có thể cảm nhận rõ ràng, khi đó các cảnh sát chắc chắn nghĩ họ sắp tiến tới sự thật rồi!
Nhưng, đáng tiếc!
Một ngày sau đấy - 16/3/1969, lại thêm vụ án nữa xảy ra.
Du thuyền xa hoa sang trọng tổ chức bữa tiệc của mấy vị cậu ấm cô chiêu sau một ngày chạy trên biển thì 17 giờ 51 phút, khi du thuyền sắp cập bến đỗ thì đột ngột phát nổ.
Trên đó có tất cả 4 nữ, 6 nam. Tất cả mười người đều là con của mấy vị quan chức không có quyền thì có tiền. Thậm chí nổi bật nhất trong số đấy là Hạ Anh - con của thị trường thành phố J, trong nhà vừa có quyền lại còn có cả tiền.
Du thuyền phát nổ, nhưng chiếc vali của Hạ Anh lại được người ta tìm thấy. Lúc ấy cái vali đang trôi nổi trên biển cách du thuyền không quá xa. Du thuyền nổ như vậy mà lại chẳng hề hấn gì đến cái vali, điều này không khỏi khiến người ta ngẫm nghĩ.
Mà khi cảnh sát tìm chuyên gia cạy khóa, mở vali ra thì bên trong chỉ có chữ: ZERO.
Đến đây là kết thúc.
Bên dưới chỉ còn chi chít tư liệu của nạn nhân.
Sở Hạ Nghi không khỏi toát mồ hôi, thầm oán trách Hệ thống.
Tại sao lại là một vụ án kinh thiên động địa như này?
Còn tại sao An Dung lại liên quan thì...
Qua điều tra, vali trôi nổi trên biển của Hạ Anh là đích thân chủ tịch An Dung năm ấy tặng.
Căng tin bị nổ, lại là do An Dung tài trợ xây nên...
Cả đứa bé bị bắt cóc, là con trai của một chiến hữu đã qua đời năm năm trước của An Dung...
Sự liên quan này không khỏi khiến người ta ngẫm nghĩ.
Còn tại sao đến bây giờ mới điều tra ra...
Thì con mẹ nó là do bây giờ Hệ thống mới cưỡng chế thêm vào!
Sở Hạ Nghi chỉ muốn chửi tục, lại vô cùng rầu rĩ.
Douma, năm mươi năm thời gian cách trở, lại biển người mênh mông...
Cô tìm hung thủ kiểu qué gì????