Sở Hạ Nghi kéo theo một tốp người hầu đi dạo hoa viên. Đang là mùa xuân, tram hoa khoe sắc, trong không khí thoang thoảng một hương hoa dịu dàng.
Cô chọn một cái đình nhỏ dừng chân. Đối diện đình là một hồ nước trong xanh, chính là nơi lát nữa Ánh Ánh sẽ diễn cung đấu với An phi.
Nữ chính cùng người khác đấu đá, chuyện hay như vậy, sao cô có thể bỏ qua?
Trà bánh được cung nữ bê lên đầy đủ đặt trên bàn, Sở Hạ Nghi lôi từ trong không gian ra một chiếc quạt màu trắng thêu cành đào trang nhã phe phẩy làm dáng.
“Hằng vương gia.” Cô gọi một tiếng, người đang đi phía trước lập tức dừng lại.
Đây là con trai của Dung thái phi, là một phi tần từng đắc sủng một thời của Tiên đế, năm xưa tranh đoạt quyền vị, hắn ta giữ vị trí trung lập, cho đến khi nam chính được sắc phong đến nay, vẫn luôn yên tĩnh làm một Hằng vương gia quyền cao chức trọng.
Nhưng cũng chính người này, vì sự nghiệp của nữ chính, ngụy tạo chứng cứ nói Vân gia tạo phản, là người gián tiếp đẩy nguyên chủ vào kết cục bi kịch.
Hằng vương gia quay đầu. Lúc này Sở Hạ Nghi mới có thể quan sát kĩ dung mạo của hắn. Làn da màu đồng khỏe khoắn, vì là nam phụ nên ngũ quan hắn rất tinh tế cùng với đôi mắt nâu trầm hút hồn người đối diện. Trên người hắn mặc triều phục màu lam thẫm đan xen với sắc đen càng tôn lên dáng người cao lớn cùng khí chất bất phàm.
“Vân hoàng quý phi.” Trước ánh mắt dò xét của cô, hắn vẫn nghiêm trang đáp lại: “Không biết hoàng quý phi gọi ta có chuyện gì?”
“Vào cung thăm Dung thái phi sao?” Cô điềm nhiên hỏi.
“Vâng, vừa đi thăm về.” Hắn đáp, thái độ không thiếu tôn trọng nhưng cũng chỉ có hai ba phần cung kính.
“Sức khỏe thái phi thế nào?”
“Tạ hoàng quý phi quan tâm, mẫu phi rất khỏe.” Hắn đáp, ngừng một chút rồi lại nói: “Thần cáo lui.”
Sở Hạ Nghi phất tay áo ra hiệu cho hắn lui, khóe mắt cô lơ đễnh như có như không liếc về một góc.
Hằng vương gia xoay người, mới đi vài bước liền gặp Hoàng thượng đang ngồi trên loan giá.
Sở Hạ Nghi thu lại quạt trong tay, đi xuống bên dưới: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”
Đồng thanh với cô không chỉ có dàn nô tỳ thái giám đằng sau, còn có cả Diên quý nhân và An phi không biết từ đâu mọc lên.
“Đứng dậy cả đi.” Thương Trần đi xuống khỏi loan giá nói.
“Tạ Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng…” Sở Hạ Nghi nhìn nam chính, cất lời: “Thần thiếp cảm thấy trong người không khỏe, xin phép về cung trước.”
“Có cần gọi thái y không?” Thương Trần quan tâm hỏi. Thời điểm này, nguyên chủ vẫn là đắc sủng hậu cung.
Sở Hạ Nghi lắc đầu nhẹ nhàng từ chối.
Lúc cô dẫn theo dàn người hầu quay đi, Hệ thống đột ngột online: “Không nghĩ tới cô đóng rất đạt.”
“Chút chuyện nhỏ.” Cô không hề khách khí mà đáp lại.
“Phát nhiệm vụ phụ 1: Mẫu nghi thiên hạ.” Hệ thống phát nhiệm vụ, sau đó liền tiến hành giải thích cho cô nhiệm vụ phụ là cái gì.
Đến lúc giải thích xong, Sở Hạ Nghi đã về tới Vân Minh Cung.
“Ký chủ, cô có gì muốn hỏi không?”
“Không.” Cái đám nhiệm vụ phụ đó, cô không phải chưa từng đọc tiểu thuyết xuyên nhanh bao giờ, vô cùng hiểu những cái khái niệm nhiệm vụ các thứ các thứ gì đấy.
Hệ thống: “@@” Vậy nãy giờ nó mỏi mồm giải thích có tác dụng gì? Khát khô cả cổ, cần uống nước?”
“Ngươi mà cũng khát sao?” Thanh âm ký chủ nó vang lên, có chút mỉa mai châm chọc.
Hệ thống đang muốn đôi co lập tức nhớ tới mình vừa nói lộn thật, đành ngậm ngùi chịu thua.
Sở Hạ Nghi vẫn chưa dừng đả kích: “Không những vớ phải một cái Hệ thống tùy tiện, lại còn ngu ngốc hết thuốc chữa!”
Hệ thống: “…” Ký chủ, rồi cô sẽ biết tay tôi!
Ngươi có tay từ khi nào vậy? Đúng là hết thuốc chữa thật.
Ký chủ, cô cứ chờ đi, thù này bản Hệ thống nhớ kỹ.
Hệ thống lại im lặng offline.
oOo
Theo cốt truyện, An phi và Diên quý nhân gây chiến, Thương Trần đi tới bênh vực Diên quý nhân, An phi bị phạt bổng lộc một năm.
Nhưng hôm qua Sở Hạ Nghi đi tới, đã khiến cho Thương Trần gặp hai người họ trước khi bọn họ gây chiến. Hai người phụ nữ này sẽ không dám giở trò gì trước mặt Hoàng thượng cả.
Và đúng là như vậy, nhưng bù lại, hôm nay Hoàng thượng ban thánh chỉ, sắc phong Diên quý nhân thành Diên tần, ban làm chủ vị Thượng Hiên cung.
Sở Hạ Nghi nghiến răng, cái này chắc chắn là do con hàng Hệ thống giả kia thêm vào.
Con hàng Hệ thống giả vênh váo: “Rồi sao? Cô có thể làm gì tôi?”
Nghi hoàng quý phi hừ lạnh: “Để xem.”
Xem thì xem, nó sợ gì một ký chủ chứ!
Hừ, chưa biết đâu cưng!
Đại điện Vân Minh Cung.
“Tỷ tỷ, Diên tần…tỷ nói xem có nên làm chút trò gì đó không?” Người nói chính là Dương tần.
Vân Minh Cung rộng lớn không phải chỉ có mình nguyên chủ ở, Dương tần cũng ở tại đây. Tuy đáng ra chiếu theo phẩm vị của nàng ta thì có thể có cung riêng của mình, nhưng vì không được Hoàng thượng để ý, gia thế cũng bình thường, không có con cái nên cho dù có phẩm vị Tần cũng vẫn ở trong Vân Minh Cung này.
Sở Hạ Nghi mặc bộ y phục hồng cánh sen, tóc vấn lên cài trâm ngọc, điểm thúy hình hoa cài trên mái tóc, còn có bộ diêu hồng nhạt đong đưa nhẹ nhàng. Trong tay cô mân mê chiếc vòng ngọc màu huyết: “Ngươi có kế sách gì?”
“Tần thiếp…” Dương tần vội vàng nói.
Sở Hạ Nghi ngồi nghe, nhìn qua thì tưởng nghe rất chăm chú, nhưng kỳ thực là chẳng hề nhập tâm một chút nào.
Đợi cho đến khi Dương tần nói xong, Sở Hạ Nghi cạch cạch ngón tay gõ vào tay vịn vài tiếng, lười biếng đứng dậy cất giọng: ‘Dương tần, bổn cung không muốn chứa chấp ngươi nữa.”
“Nương nương?” Dương tần nghe vậy giật thót mình ngẩng đầu lên.
Nàng ta nhìn thấy người đang đứng trước ghế kia khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không hề có chút ấm áp nào. Cùng với giọng nói bình thản vừa nãy, Dương tần bỗng có cảm giác xa lạ, dường như đây không phải Vân hoàng quý phi mà nàng ta vẫn biết.
Nhưng tỉ mỉ nhìn lại lần nữa, thì người trước mặt vẫn như vậy, chỉ là vì khí chất đã khác xưa mà thôi.
Vân hoàng quý phi khi xưa, khí chất trên người đầy vẻ cao cao tại thượng. Còn bây giờ, Vân hoàng quý phi vẫn như vậy, nhưng nhiều thêm một thứ ung dung bình thản.
“A Chỉ, đi thôi.” Sở Hạ Nghi dưới ánh mắt bàng hoàng của Dương tần, vươn tay tựa vào A Chỉ bên cạnh.
“Nương nương, nương nương…” Dương tần sực tỉnh, hoảng hốt tiến lên vài bước nắm lấy vạt váy của cô, gương mặt đẫm lệ: “Nương nương, thần thiếp không biết mình làm sai chuyện gì, nương nương, đừng vậy…”
Sở Hạ Nghi tiếp tục mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn như cũ, chưa hề đạt tới khóe mắt. Cô đưa chân đẩy nhẹ tay Dương tần ra khỏi bộ váy: “Dương tần, ngươi có tâm tư không đúng.” Nói xong liền đi vào bên trong, đằng sau vẫn còn tiếng Dương tần gọi thảm thiết: “Nương nương, nương nương…”
Dương tần quả thực có tâm tư không đúng.
Ban đầu nàng ta là Dương quý nhân, có thể leo đến vị trí Dương tần như hôm nay, là hơn một năm trước lợi dụng nguyên chủ. Nguyên chủ cũng biết, nhưng vẫn nể tình nàng ta là người mình nên mới không nói.
Nhưng cũng không chỉ có vậy, Dương tần từ trước tới nay, vẫn luôn một lòng muốn lợi dụng nguyên chủ. Nữ chính đi lên như diều gặp gió, Dương tần bắt tay với nữ chính, hãm hại nguyên chủ mấy lần. Đến tận khi nguyên chủ bị giáng xuống làm đáp ứng, giam vào lãnh cung, Dương tần cũng chính là kẻ đề ra chủ ý đưa nguyên chủ đi sung quân.
Trả thù thay nguyên chủ, trước tiên là phải tính toán với kẻ vong ân phụ nghĩa này đã.
A Chỉ không hề hỏi nhiều. Đối với nàng, nương nương nói Dương tần tâm tư không đúng, thì chính là Dương tần tâm tư không đúng, một chút cũng không hỏi han thắc mắc chuyện này, chỉ hỏi cô muốn xử lý như thế nào?
“Nói với Hoàng thượng, Dương tần thường ngày rất phiền phức, luôn quấy nhiễu bổn cung nghỉ ngơi, bảo Hoàng thượng đem cô ta chuyển ra chỗ khác đi.” Sở Hạ Nghi suy nghĩ chốc lát rồi nói.
“Vâng, nương nương.”
Cứ thế, Hoàng thượng ban chiếu chỉ, Dương tần đức hạnh không tốt, cắt bổng lộc năm năm, chuyển tới Lung Mị Cung.
Lung Mị Cung là Lâm quý phi làm chủ. Trước đây Lâm quý phi cùng nguyên chủ giành vị trí Hoàng quý phi này, hai người đấu đá nhau không ít, Lâm quý phi rất hận nguyên chủ.
Lần này Dương tần lại chuyển tới Lung Mị Cung, Lâm quý phi có thể tha cho con chó đã từng đi theo hầu nguyên chủ này sao? Không giày vò đã là may lắm rồi.