BỔN CÔ NƯƠNG ĐÂY MUỐN CÓ MỘT QUẢ BOM!!!!!!!!
Ý nghĩ này vang vọng trong đầu Sở Hạ Nghi. Tuy rằng chỉ số võ thuật của cô cùng tên kia đều cao, nhưng quơ quơ dao mãi cũng thực quá mệt đi, nhất là khi có hơn trăm con! Lại không thể dùng súng, zombie chỉ khi cắt cổ mới chết, cho dù giờ có đem súng bắn trúng tĩnh mạch chúng nó, chúng nó cũng sân si thêm vài chục phút nữa được, cho nên chỉ có thể cắt đầu.
Thời điểm ba giờ chiều, trời càng nắng gắt. Sở Hạ Nghi cùng William Kỳ người đều mồ hôi nhễ nhại, nhưng chung quy cũng chẳng dừng lại, càng chẳng rút lui. Ít nhất thì họ cũng đã diệt được gần 2/3 đám zombie kia. Đã diệt được bằng vậy, cớ lại bỏ không sao? Huống chi Sở Hạ Nghi nổi máu háo thắng muốn đứng trên đôi nam nữ chính, còn William Kỳ có hứng muốn lập công với người đẹp.
15 phút sau trôi qua, con zombie cuối cùng cũng ngã xuống. Sở Hạ Nghi liền không để ý gì nữa, thả người ngồi bệt xuống đất, mặc dù ngay bên cạnh là đầu một con zombie đang mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm.
Nhìn túi xác zombie của Cảnh Minh với Dạ Huyền cũng có thể nghĩ họ gặp số lượng quân đoàn zombie không ít hơn hai người là bao, vậy mà đến cuối cùng đánh kiểu quỷ gì mà quần áo một vệt máu cũng không dính thì thôi đi, cả người lại không một giọt mồ hôi nào chứ?
"Đi về thôi." William Kỳ lại tiếp tục gánh công việc thu dọn tàn cuộc nói.
"Ừ." Sở Hạ Nghi đứng dậy. Trời đang thời điểm nắng gắt, cô còn tiếp tục ngồi cũng chỉ thêm hứng nắng.
Ferrari lướt với vận tốc hơn 100km/h, gió không ngừng thổi bên tai hai người. Mồ hôi ướt đẫm trên áo, nhờ có gió thổi qua mà cũng dần khô, lúc này có chút lành lạnh.
Mái tóc dài của Sở Hạ Nghi được cô tháo ra, tung bay trong cơn gió. Cô tựa đầu vào ghế, nhắm mắt. Nắng chiều vàng nhạt chiếu lên người cô, William Kỳ ngoái đầu, trong giây phút này cảm thấy trái tim mình khẽ lay động. Lay động vì một vẻ đẹp an tĩnh đến lạ thường, vẻ đẹp khiến con người ta dễ dàng xao xuyến trái tim.
Hắn không phải chưa từng gặp người có vẻ an tĩnh như vậy bao giờ, thậm chí hắn cũng đã gặp rất nhiều. Nhưng chưa từng ai trong số họ có thể mang vẻ an tĩnh đến mức như thế này, hầu hết trong đó không phải an tĩnh mà là trầm lặng. Tuy rằng giữa an tĩnh và trầm lặng cũng không có quá khác biệt, nhưng trầm lặng gây cho con người ta cảm giác u ám, còn an tĩnh mang đến cảm giác yên bình. Giờ phút này, Sở Hạ Nghi mang theo một loại an tĩnh, khiến tâm tình hắn xao động trong khoảnh khắc.
Dung mạo của cô, tuy rằng thật sự xinh đẹp, cũng rất xuất chúng với đường nét hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng không bằng được Dạ Huyền. Đó là điều dễ hiểu, bởi trong những cuốn tiểu thuyết như thế này, nữ chính là người đẹp nhất.
Nhưng nếu xếp Sở Hạ Nghi bên cạnh Dạ Huyền, Sở Hạ Nghi ngược lại sẽ khiến người ta chú ý nhiều hơn, bởi so với dung mạo xuất chúng, bản thân cô mang một khí chất hấp dẫn người khác. Nói như vậy không phải là Dạ Huyền cũng không có khí chất, chỉ là khí chất của nàng ta, sẽ không thể nào sánh bằng cô gái này.
Đầu nghĩ như vậy, khiến hắn có chút hoang mang. Không phải càng là những cuốn tiểu thuyết như thế này, khí chất của nữ chính cũng phải là nhất sao? Nhưng hắn cuối cùng chẹp miệng, bỏ ý nghĩ đó qua một bên, chuyên tâm lái xe.