Tà Minh Chi Giới

Chương 96




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Trên ngọc đài đầy sương mù, mây trắng mềm mại bồng bềnh khắp nơi, bảy chỗ ngồi nhưng chỉ có năm người xuất hiện.
Nam tử ở trên chủ tọa mặc cẩm bào, tóc vàng rực không ràng buộc lười nhác tung bay hiển lộ tang thương nhàn nhạt, nhưng dung nhan của hắn lại tuấn dật thản nhiên, hai hàng lông mày cũng giống màu tóc, vàng nhạt mềm mại, phối hợp với khuôn mặt tuyệt thế, càng biểu lộ hùng tráng, hắn chính là tiên giả có tiên lực mạnh nhất Thất Tiên Phong, Thương Phong Dạ.
"Thương đại ca, Huyết Phật châu không thể tồn tại trên thế gian. Nếu phong ấn bị mở ra, tiên ma hạo kiếp trăm năm trước, sợ là sẽ xảy ra lần nữa!" Lâm Pháp nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh không lay động của Thương Phong Dạ, nhất định phải tìm được Mộc Thủy Vân, trảo nàng về Thất Tiên Phong rồi giam giữ ở tiên trì, để nước ao tinh chế oán khí của Huyết Phật châu.
Thương Phong Dạ khẽ vuốt cằm, như là rơi vào suy nghĩ, không nói tiếng nào.
Chúc Thu Nguyệt cười nhạt: "Lão Lâm, ngươi lo xa quá. Ta thấy Mộc Thủy Vân kia tâm địa thiện lương, không phải kẻ gian ác. Huyết Phật châu là oán lực biến thành, thiện lực là khắc tinh của nó, không chừng có thể có thành tựu."
"Không nhất định, phàm nhân dù có thất tình lục dục, sướng vui đau buồn oán hận bi ai, đều không thể ngoại lệ. Cô gái kia trẻ như vậy, tâm niệm bất ổn, nàng sớm muộn gì cũng bị oán khí của Huyết Phật châu ăn mòn. Chúng ta vừa vặn thừa dịp nàng còn ở tôn cấp, trấn áp nàng, nếu đợi đến ngày nàng thành ma, hết thảy đều chậm." Lâm Pháp híp mắt phân tích, bởi vì Mộc Thủy Vân chưa đăng tiên, thu thập nàng tương đối dễ dàng, nhờ Huyết Phật châu tẩm bổ, nàng đi vào tiên cấp là chuyện sớm muộn, nhất định phải thừa dịp nàng chưa trưởng thành, giết đi tà ma chưa thành hình từ trong trứng nước, mới có thể chấm dứt hậu hoạn.
"Không nghĩ tới Túc chủ Huyết Phật châu lại là một nữ tử trẻ tuổi, Huyết Phật châu và thánh quang Xá Lợi đều là chí bảo viễn cổ của Phật Đà, trừ phi là người có duyên với Phật, mới có thể khế ước. Cô gái kia nhất định tinh thông Phật pháp, có Phật niệm ảnh hưởng, oán khí trong Huyết Phật châu khó có thể trưởng thành. Lời Thu Nguyệt nói có thể suy tính, Lâm Pháp, ngươi có phải là quá buồn lo vô cớ?" Một cô gái xinh đẹp y phục thanh nhã mở miệng, nàng ngồi ở bên người Thương Phong Dạ, là người duy nhất có thể cùng thủ tiên tề vị ở nơi này.
Ngay cả nàng đều phản đối mình! Lâm Pháp suýt chút nữa bạo tạc, không phải hắn buồn lo vô cớ, hắn rõ ràng chính là muốn tránh khỏi hạo kiếp sắp sửa đột phát!
Lâm Pháp vừa muốn nói chuyện, lại bị Thương Phong Dạ đánh gãy, trầm ổn nói: "Duyệt Tâm nói không sai, Lâm Pháp, một nữ tử tôn cấp, cũng đáng giá ngươi tiêu hao tinh lực như vậy?"
Lâm Pháp bất đắc dĩ nói: "Nếu nàng chỉ là nữ tử tôn cấp bình thường, ta đương nhiên không thèm xem. Thế nhưng nàng là Túc chủ Huyết Phật châu, ta há có thể không nhìn nàng với con mắt khác! Huống hồ, trước đó vài ngày ở sau Dược Tiên Cốc, ta tận mắt thấy Huyết Phật châu toả ra oán khí, chu vi trăm dặm một mảnh mù mịt, cực kỳ khủng bố. Có phải chờ tới khi nàng thành ma, các ngươi mới quan tâm, lúc đó đã chậm rồi!"
Không chờ Thương Phong Dạ mở miệng, một nam tử khác lại nói: "Ta tán thành lời giải thích của lão Lâm, Huyết Phật châu đã hiện thế, nó sẽ rót khí tức ai oán của chúng tiên vào trong cơ thể Túc chủ. Linh khí của nó lớn bao nhiêu, liền nói rõ oán lực của nó mạnh bấy nhiêu. Trên đại lục tồn tại một mầm hoạ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp Thất Tiên Phong chúng ta."
"Không sai, hơn nữa Mộc Thủy Vân kia làm việc hung hăng, hoàn toàn không để Thất Tiên Phong chúng ta trong mắt! Vốn ỷ vào có Huyết Phật châu trong tay, khiêu khích Thất Tiên Phong! Giang Nam, tiểu tử đó còn che chở nàng, hừ, ta xem là bị bề ngoài của nàng mê hoặc đi." Lâm Pháp thấy có người đã tán đồng đề nghị của hắn, trong lòng càng có dũng khí, hiện tại hai đối ba, Huyền Ẩn không ở đây, vậy thì phải xem thái độ của Vân Trúc.
Thương Phong Dạ hơi nhíu mày, hắn không nghĩ tới Cuồng Ca sẽ tán thành đề nghị của Lâm Pháp, Cuồng Ca luôn lãnh đạm, nhưng lần này đưa ra lập trường trước mặt mọi người, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Huyết Phật châu.
"Xem ra, chỉ có thể chờ đợi Vân Trúc trở lại rồi hẵng nói." Tân Duyệt Tâm tao nhã cười, nói một chuyện khác do mình phát hiện ra: "Gần nhất ta xem sao trời, phát hiện Bắc Hải tinh bị lệch, Hằng Tinh xuất hiện dị biến. Xung quanh ngôi sao có tà khí che kín, nói vậy là tà tinh sắp sửa thức tỉnh, chuyện này mới là việc cấp bách."
"Còn dò xét cái gì, viên tà tinh kia không phải Mộc Thủy Vân sao?" Lâm Pháp hừ lạnh nở nụ cười, nhưng cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, ngẩn ra, nghiêng đầu.
Thấy Tử Vân Trúc đang híp mắt theo dõi hắn, Lâm Pháp sững sờ, vung tay lên xua đi hơi lạnh bốn phía, nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta đang biểu quyết một chuyện, muốn nghe ý kiến của ngươi."
"Sự tình các ngươi đang biểu quyết ta đã biết. Huyết Phật châu là thánh vật cửa Phật, cũng từng là đồ vật của tổ sư Kinh Luân Tự, nó tượng trưng cho Phật đạo, không phải tà vật các ngươi nói." Tử Vân Trúc tư thái thản nhiên đi lên phía trước, ngồi vào vị trí của nàng.
Lâm Pháp cau mày nói: "Lẽ nào ngươi cũng phản đối đề nghị của ta? Ta biết ngươi đã từng là bạn cũ của Thiên Tường pháp sư, nhưng ngươi cũng không thể tuẫn tư phóng túng tà ma! Huyết Phật châu là gì, là vật dẫn gánh chịu vạn nghìn tiên hồn. Nếu có một ngày những oan hồn kia được thả ra, đó chính là thương sinh hạo kiếp, ngươi chống đỡ nổi sao?"
Đối với ngôn từ sắc bén của Lâm Pháp, Thương Phong Dạ đưa mắt chuyển qua Tử Vân Trúc muốn xem xem nàng nói thế nào.
"Nói chung ta tin tưởng Thủy Vân. Nàng ý chí kiên định, căn bản không có bất kỳ tà niệm nào, tự nhiên không bị oán lực điều khiển. Huyết Phật châu ở lại bên người nàng, chỉ vì tăng tiến tu vi của nàng. Cái khác, ta không cần lo lắng." Tử Vân Trúc đối với Mộc Thủy Vân vô cùng yên tâm, lần đầu thấy tiểu nha đầu kia liền biết, nàng tuyệt không tầm thường.
Nghe đến Giang Nam hồi bẩm, nàng vui mừng nở nụ cười, Thủy Vân có thể có thành tựu này phải quy công cho sự kiên trì của nàng ấy, Huyết Phật châu cũng chỉ là một vật trợ lực mà thôi.
Lâm Pháp trợn mắt nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ngươi chẳng lẽ quen biết Mộc Thủy Vân?"
Mấy người ở đối diện đều muốn biết Tử Vân Trúc rốt cuộc có quan hệ gì với Mộc Thủy Vân, việc này có thể liên hệ đến Huyết Phật châu.
"Đâu chỉ quen biết, Thủy Vân là đồ đệ của ta." Tử Vân Trúc nhẹ giọng cười, xoa xoa sợi tóc trước ngực, hoàn toàn không nhìn khuôn mặt khó tin của Lâm Pháp.
Thương Phong Dạ cau mày nói: "Vân Trúc, đại sự cỡ này, vì sao không báo cho ta?"
Tử Vân Trúc thu lại thái độ tản mạn, nghiêm mặt nói: "Thương đại ca, xin tha thứ ta ẩn giấu. Tâm tình yêu đồ đệ, ngươi tự nhiên cũng có thể lĩnh hội a. Thủy Vân mới vào đại lục, hơn nữa tính tình lãnh đạm, thời điểm ta thu nàng làm đồ đệ, không có nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình. Thế giới này tràn ngập mê hoặc, nếu ai hữu tâm biết được nàng là đệ tử Thất Tiên Phong khó tránh khỏi sẽ không vì tham dục mà gây sự với nàng, đó là lý do thứ nhất. Thứ hai, ta chờ nàng dựa vào sức mạnh của mình nổi danh trên đại lục, sau đó mới mang nàng về Thất Tiên Phong gặp ngươi."
"Cách làm của ngươi quá hồ đồ, lần sau không được viện cớ này nữa." Thương Phong Dạ khẽ cáu một tiếng, liền không nói gì nữa.
Chuyện lớn như vậy, nói một câu liền xong việc? Nói trắng ra là che chở quá mức!
Hai mắt Lâm Pháp trợn lên, suýt nữa ngất xỉu: "Thương đại ca!"
"Được rồi! Chuyện này đến đây chấm dứt, ta tin tưởng Vân Trúc sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Mọi việc đều có biến số, Huyết Phật châu ngoại trừ oán lực, nó vẫn là chí bảo cửa Phật không thể so sánh với tà ma bình thường. Hơn nữa, thân phận của Mộc Thủy Vân không giống lúc trước, nếu Vân Trúc đã thu nàng làm đồ đệ, thì nàng chính là một thành viên của Thất Tiên Phong. Không có lệnh của ta, bất luận người nào ở đây cũng không thể gây sự với nàng!" Thương Phong Dạ rất nghiêm túc, không khỏi oán thầm, Vân Trúc lúc nào thu đồ đệ, lại thu một tên dị sổ, Túc chủ Huyết Phật châu là có thể tùy tiện thu sao, thật sự là gây khó dễ cho hắn mà.
Âm thanh uy nghiêm không thể nghi ngờ vang vọng không gian, chúng tiên gật đầu: "Vâng."
Trong mắt Lâm Pháp xẹt qua một vệt âm trầm, Thương đại ca rõ ràng là thiên vị Tử Vân Trúc, xử trí vấn đề Huyết Phật châu, hắn vừa rồi còn có chút do dự, nhưng khi Tử Vân Trúc nói Mộc Thủy Vân là đồ đệ của nàng, thì lập tức bao che.
Hừ! Bao che thì thế nào, Mộc Thủy Vân sinh tử căn bản không phải bọn họ có thể khống chế, hắn ghi tạc lời Vân Ngũ Châu nói vào lòng, phải tìm Mộc Thủy Vân, nhất định phải bắt lấy Huyết Phật châu, mới có thể đạt được sức mạnh bên trong Linh hồn nguyên châu.
Nghĩ tới đây, Lâm Pháp đưa mắt liếc nhìn nam tử yên tĩnh đối diện, Diệp Cuồng Ca hôm nay hình như có chút khác thường, hắn làm người luôn luôn bảo thủ, bây giờ lại vì Huyết Phật châu mà thay đổi sắc mặt, xem ra sự tình cũng không phải không có khả năng chuyển biến tốt.
Tử Vân Trúc xem biểu hiện của Lâm Pháp, ánh mắt một mảnh lạnh lùng, Lâm Pháp luôn luôn cay nghiệt, nếu Thủy Vân bị hắn nhìn chằm chằm, con đường tu luyện, nhất định nửa bước khó đi.
Xem ra việc cấp bách, chính là tìm Thủy Vân trước, tốt nhất là mang nàng ấy về Thất Tiên Phong, có sư phụ là nàng che chở, không tin Lâm Pháp dám làm bừa.
Đêm trăng tròn đã trôi qua chừng mấy ngày, nơi này vẫn yên tĩnh.
Nhìn thanh khê* yên tĩnh chảy xuôi, thưởng thức một mảnh phấn hồng trên đầu ngón tay, ánh mắt Mộc Thủy Vân thâm thúy, khóe môi cười yếu ớt.
*nước suối tinh khiết aka Chỉ nhi =))
Cánh hoa này, là ngày ấy lấy từ trong tay Tuyết Phong, lúc đó, nữ nhân kia rất không tình nguyện, cuối cùng vẫn là cho nàng.
"Là cái gì đáng giá ngươi thủ hộ như vậy, bởi vì một rừng hoa đào mỹ hảo kia? Nghe lãng mạn vô cùng, không bằng..." Mộc Thủy Vân cười nhạt, ngón tay hơi động, cánh hoa lẳng lặng tung bay.
Một tia sáng bao trùm trên cánh hoa, khống chế độ cong và phương hướng của nó, đột nhiên dừng lại giữa bầu trời, trực tiếp đi vào thổ địa.
Vị trí kia gần bích trì, thổ nhưỡng xung quanh khá ướt át, chính là địa phương rất tốt để trồng cây.
Mắt Mộc Thủy Vân ẩn nụ cười, ngón tay tinh tế búng nhẹ, một tia sáng theo đầu ngón tay bay qua, chiếu rọi vùng đất kia.
Nàng muốn tái hiện giấc mộng của Tuyết Phong, không phải làm cho nàng ấy nhớ lại chuyện xưa, mà là làm cho trái tim phong trần từ lâu của nàng ấy, gặt hái tân sinh.
Chùm sáng vàng óng và ánh dương đụng vào nhau, ao nước trong suốt như bị một nguồn sức mạnh vô hình khống chế, khi ánh sáng xoay tròn thì lẫn lộn trong đó.
Mặt đất có chút biến hóa, nguyên bản thổ địa bình tĩnh lại rung chuyển, quang hoa xoay tròn, thổ nhưỡng mở ra, một gốc cây trồi lên, lấy mắt thường có thể nhìn thấy, tốc độ sinh trưởng cực nhanh.
Tác giả có lời muốn nói: Đại gia hiểu!
Editors cũng có lời muốn nói: Douma nhớ nhầm, 97, ếu phải 96!