Tà Minh Chi Giới

Chương 94




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Tuyết Phong quay đầu nói: "Nếu ngươi không quen nơi này, hôm nay ngươi liền rời khỏi đi."
"Rời đi?" Mộc Thủy Vân nhảy dựng, sao Tuyết Phong đột nhiên kêu nàng rời đi?
"Không sai, chân khí trong cơ thể ngươi nhờ điều tức nửa tháng nay, cơ bản đã khôi phục như lúc đầu. Tu vi còn cần mau chóng tăng lên, tôn cấp tam cảnh nhất định phải có đột phá. Phong ấn phía sau núi Dược Tiên Cốc bị Vân Ngũ Châu gia cố, việc duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là tìm ngươi. Uy lực của Linh châu rất lớn, không phải thứ tiên cấp có thể khống chế. Ta suy đoán là hắn nóng lòng muốn chiếm Linh châu, hẳn là muốn bắt nó đến luyện đan." Hai mắt Tuyết Phong sắc bén, tâm tư của Vân Ngũ Châu, nàng có thể đoán ra một hai.
Vân Ngũ Châu phi thăng trăm năm, nhưng vẫn còn lưu luyến thế tục cũng như chưởng quản Dược Tiên Cốc, do đó, hắn hẳn là tìm kiếm sức mạnh bên trên tiên cấp, muốn đạt đến cảnh giới thuỷ tổ, nói nghe thì dễ, nhưng con đường tu luyện, chính là dùng đan dược, xem ra Vân Ngũ Châu đối với chuyện này, bắt buộc phải làm.
Mộc Thủy Vân suy nghĩ, chốc lát lại nói: "Ý của ngươi là, ta nên tự động đưa lên cửa, quang minh chính đại trợ giúp Vân Ngũ Châu bắt được Linh châu? Nhưng lấy tu vi của ta, căn bản không phải là đối thủ của hắn."
"Ta đương nhiên không dồn ngươi vào chỗ chết, Linh châu của Dược Tiên Cốc có tiên lực phong ấn, tạm thời không cần quản. Ngươi hiện tại cần làm chính là mau chóng tăng cao tu vi." Lời Tuyết Phong nói có chút ý vị sâu xa, tâm ý thâm thuý trong con ngươi càng thêm rõ rệt: "Việc ở Vạn Lý Sơn Trang, lẽ nào ngươi đã quên sao? Đồ vật vốn là của ngươi, thì ngươi không nên từ bỏ."
"Ngươi chỉ Phục Ma Phổ?" Mộc Thủy Vân suýt nữa quên mất chuyện này, lập tức cười khổ: "Bản Phục Ma Phổ kia ta đã tỉ mỉ nghiên cứu qua, kiếm chiêu trong đó đều là một ít kiến thức phổ thông cơ bản. Chiêu thức ta tự nghĩ ra, còn cường hãn hơn gấp trăm lần. Ban đầu ta hoài nghi, có phải là Phục Ma Phổ đã bị đánh tráo. Nhưng xem Thanh Mộc Tử và Thanh Vũ Lâu coi trọng nó như vậy, hơn nữa Dương trang chủ làm việc quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không lừa dối ta. Cuối cùng vì sự tình biến cố, ta liền đem Phục Ma Phổ cho Mạc Vô Hoan, không cho hắn cơ hội tàn sát các đại môn phái."
"Lần trước, sau khi ngươi đưa Phục Ma Phổ cho ta quan sát, ta lập tức lén điều tra rõ bí mật ở bên trong. Bản kia xác thực là Phục Ma phổ, nhưng Đại Thừa Phục Ma Thiên Huyền Phổ tinh túy chân chính không phải ẩn náu trong cái kiếm phổ đó." Tuyết Phong thấy Mộc Thủy Vân kinh ngạc, liền đạm mạc nói: "Lúc trước khi các đại môn phái tìm được kiếm phổ, đã phong ấn nó, ngăn chặn các chưởng môn tranh cướp. Bọn họ chỉ để ý Phục Ma Phổ, nhưng quên mất kiếm đạo tinh túy. Kiếm là cần 'tâm' đi lĩnh ngộ, không phải tham niệm có khả năng chấp chưởng. Ta cảm thấy, ngươi nên đến địa phương tìm được kiếm phổ tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch."
"Xem dáng vẻ rất chắc chắn của ngươi, nói vậy là đã biết vị trí của Phục Ma Phổ." Mộc Thủy Vân cười nhạt, Tuyết Phong có thể nói như thế, tất nhiên là đã bày sẵn con đường phía trước.
Nữ nhân này làm việc, thật là lôi lệ cương quyết, nàng lúc nãy còn đang suy tư, có cần đi Vạn Lý Sơn Trang một chuyến hay không, hiện tại thì khỏi rồi.
"Hồ Phong Ngọc." Tuyết Phong nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc, ánh mắt càng nhiều thâm ý: "Có mục tiêu, hy vọng ngươi không phụ sự mong đợi của mọi người."
Mộc Thủy Vân cười nói: "Cũng không phải mọi người, người mà ta không muốn phụ nhất, chính là ngươi."
Tuyết Phong nhảy dựng, vẻ mặt lạnh lùng, nàng đã thấy quang ảnh tà dương, hồi lâu nói: "Ngươi nên xuất phát."
Mộc Thủy Vân trong lòng có chút không muốn, nhưng tu vi nhất định phải đề cao mới có thực lực tranh cướp Linh châu, chỉ có tập hợp đủ bảy viên Linh châu mới giúp được Tuyết Phong.
Mộc Thủy Vân cúi đầu nhìn nội sam trên người, than thở: "Trước khi đi, có phải là ngươi nên tìm cho ta một bộ quần áo hay không? Sau khi tỉnh lại, ta liền phát hiện áo của ta không gặp. Ta cũng không thể chỉ mặc áo trong đi ra ngoài, hơn nữa ta không có tiền."
Tuyết Phong quả thật không biết nói gì với nàng, tay khẽ vung, đưa tới một cái áo: "Áo của ngươi đã bị máu tươi ô nhiễm, trước khi trở về đây ta đã ném nó đi. Ta không có áo trắng, ngươi mặc đỡ bộ đồ đen này đi."
Mộc Thủy Vân vẩy áo đen, nhìn thấy hoa văn trên vải giống Tuyết Phong như đúc, trong lòng một mảnh dập dờn, nàng chưa từng mặc y phục đen, hơn nữa trước đây phi thường không thích đồ vật màu đen, bởi vì nàng cảm thấy màu đen quá thâm trầm, quá muộn tao.
Nhưng hiện tại nàng thay đổi ý nghĩ này, xưa nay chưa từng thấy một nữ nhân nào mặc áo đen ung dung trang nhã như vậy, như một nữ vương cao quý, cả người toả ra xinh đẹp quyến rũ lười biếng, nhưng nữ nhân này lại dùng lạnh lùng để che dấu vẻ đẹp đó, tạo nên tính cách đặc biệt.
"Còn không mau đổi, cứ phiền phiền nhiễu nhiễu." Tuyết Phong thay đổi tư thế, miễn cưỡng nằm nghiêng trên cỏ mềm mại, hai mắt tĩnh như nước nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân tỉnh táo lại, bị nữ nhân này nhìn, kêu nàng làm sao thay quần áo?
Nghĩ lại thì có gì đó không đúng, đều là nữ nhân, nàng cũng không cần thiết thẹn thùng đi.
Nàng nhớ tới lần thứ nhất thay quần áo bị Tuyết Phong bắt gặp, tuy rằng dưới trăng, nhưng lấy tu vi của Tuyết Phong, khẳng định thấy hết "hàng" của nàng, lần thứ hai là lúc nàng tắm rửa, bị xem trống trơn tại chỗ.
Được rồi, nếu trước lạ sau quen, nàng cũng không cần nhăn nhó.
Mộc Thủy Vân xoay người, cởi áo trong xuống, lưng trắng như tuyết ánh vào mắt người nào đó.
Con ngươi Tuyết Phong xẹt qua một tia cân nhắc, không thấy đóa hoa Huyết Liên kia, hiệu quả ẩn nấp của Huyết Phật châu cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy, chỗ quỷ dị của đóa hoa sen kia, là độ cong.
Nó như bị thiếu nước, chỉ mở ra một nửa, mà khi cánh hoa hoàn toàn mở ra, phong ấn Huyết Phật châu cũng sẽ mở ra.
Một khi mở ra phong ấn, lực lượng linh hồn trong Phật châu trút xuống cơ thể Mộc Thủy Vân, vạn nghìn tiên linh ai oán hội tụ, e sợ đến lúc đó, nàng sẽ chân chính rơi vào ma đạo.
Nghĩ tới đây, tim Tuyết Phong cảm thấy đau, nàng đã nhắc nhở Mộc Thủy Vân rời xa Huyết Phật châu, nhưng đến cuối cùng vẫn không cách nào cứu vãn cục diện, có lẽ chính là ý trời.
Mộc Thủy Vân huơ tay một cái, Huyết Phật châu tự động quấn quanh trên cổ tay, nói: "Ta đi đây, ngươi bảo trọng."
Tuyết Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thời gian phảng phất dừng lại, cho các nàng tâm niệm lẫn nhau, có nửa khắc bồi hồi.
Mộc Thủy Vân chung quy đi rồi, rời khỏi hòn đảo nhỏ này, rời khỏi nữ nhân khiến nàng lưu luyến mộng cảnh kia.
Hạo nguyệt giữa trời, chòm sao lóng lánh.
Khi một ngọn gió lành lạnh thổi bay sợi tóc, Mộc Thủy Vân dừng bước chân, nàng đột nhiên nhìn bầu trời đêm, minh nguyệt êm dịu kia lại làm cho nàng kinh tâm: "Đêm trăng tròn!"
Đảo nhỏ cô tịch, có người cô đơn.
Một tiếng rên rỉ thống khổ tan nát cõi lòng, bên dưới hạo nguyệt ánh bạc, là một khuôn mặt trắng xám che kín mồ hôi.
Tuyết Phong gắt gao nắm chặt dây leo trên vách núi, máu tươi xâm nhiễm áo nàng, bên môi ngưng tụ một nụ cười, là cười nhạo.
Nàng thừa nhận tất cả, đều là nàng xứng đáng, nàng sẽ không oán trời oán đất, nàng hận nhất chính là mềm yếu, nhưng nàng lại bị sự đau khổ này dằn vặt vô cùng chật vật.
Chân khí ở trong đan điền bành trướng, máu ở trong kinh mạch nghịch loạn lưu động, Tuyết Phong run rẩy cuộn mình trong góc, chỉ cảm thấy mỗi sợi dây thần kinh đều rung chuyển, đầu như muốn nổ tung ra, lục phủ ngũ tạng xốc lên, khóe môi tràn ra máu tươi.
Một đoàn khí đen thiêu đốt quanh thân, tóc bạc tán loạn trải trên mặt đất, nàng không tiếp tục kiên trì được, tựa hồ lần này thống khổ so với dĩ vãng còn lợi hại hơn.
Nàng như một người bị vứt bỏ, chịu đựng thống khổ dằn vặt, vừa cô độc vừa đáng thương.
Trăng tròn đột nhiên bị một tầng sáng vàng che khuất, điều này khiến Tuyết Phong có không gian để thở dốc.
Một bóng người lấp loé, Tuyết Phong chưa kịp thấy rõ, thân thể liền bị ôm chặt lấy, bên tai truyền đến một tiếng khẽ cáu: "Ngươi biết đêm nay trăng tròn còn cố ý dẫn ta đi. Là muốn một mình chịu đựng đau đớn sao, ta không cho ngươi toại nguyện đâu!"
Trong hang núi, Mộc Thủy Vân đặt nhẹ Tuyết Phong xuống đất, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, tâm cũng đau đớn theo.
Tuyết Phong nghiêng đầu, không muốn cho nàng xem thấy dáng vẻ mình thống khổ, trốn bên trong hang núi căn bản là vô dụng, chỉ cần trăng tròn chiếu xuống, mặc kệ chống đối thế nào, đều không làm nên chuyện gì, giờ khắc này có tôn khí ngăn cản, tạm thời có thể giảm bớt đau đớn cho nàng, nhưng sẽ tiêu hao chân khí của Mộc Thủy Vân, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ đều sẽ bị thương.
"Rút tôn khí của ngươi về, rời đi nơi này!" Thanh tuyến của Tuyết Phong run rẩy, chân khí trong cơ thể lại bắt đầu bành trướng.
Tinh thần rung chuyển không ngừng, Mộc Thủy Vân mở tay ra, điều tức một lát, rốt cuộc đè xuống chân khí đang bốc lên, nhưng bên ngoài lồng khí lại lần lượt nứt toác.
"A..." Tuyết Phong thống khổ kêu lên một tiếng.
Mộc Thủy Vân vội vàng ôm nàng ấy vào trong ngực, khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc như vậy, không nên bị thống khổ bao trùm, nhìn vết máu bên môi Tuyết Phong, nàng một lần nữa lĩnh hội nỗi đau trùy tâm, đau lòng nói: "Tuyết Phong! Lại chống đỡ một hồi, một hồi là tốt rồi."
Tuyết Phong cắn chặt môi lại, gắt gao chống lại sự rung chuyển đến từ linh hồn, chân khí trong cơ thể bành trướng, tử tiên khí hóa thành khí đen, ầm một tiếng, bắt đầu cháy rừng rực.
Nàng như bị hoả diễm cực nóng nướng cháy, hai mắt nhỏ lệ theo gương mặt tái nhợt mà rơi xuống, trong giây phút này, nàng hận không thể lập tức chết đi, cũng tốt hơn là khổ thân như vậy.
Tình cảnh này làm Mộc Thủy Vân sợ mất mật, Tuyết Phong khi nào thì lộ ra biểu hiện bất lực như vậy, nàng hẳn là vương giả kiêu ngạo, nên oai hùng nhìn xuống thiên địa, thế nhưng hiện tại, nàng lại bị thống khổ dằn vặt không đỡ nổi một đòn.
Nhìn vành môi đỏ bị cắn phá kia, trong lòng Mộc Thủy Vân kích động, mặc dù biết hậu quả, nhưng nàng vẫn là "việc nghĩa chẳng từ nan", lựa chọn đi theo trái tim của mình.
Khuynh người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng ấy, nếm trải hương vị của huyết dịch, một khắc đó, Mộc Thủy Vân rốt cuộc sáng tỏ, nàng yêu thích Tuyết Phong.
Yêu thích lạnh lùng trong con ngươi của nàng, yêu thích ý vị lười biếng hào hoa phú quý của nàng, càng yêu thích phong thái thần bí dưới mặt nạ, thương tiếc nàng chịu đựng tổn thương, càng thương tiếc nàng giờ khắc này đau đớn, khát vọng đi quan ái nàng.
Tuyết Phong cau mày không thể tin tưởng, xúc cảm trơn trợt trên môi khiến tim nàng nhảy lên một cái, sao Mộc Thủy Vân lại hôn nàng? Nàng ấy là thừa dịp nàng thống khổ liền chiếm tiện nghi!
Cảm giác đau đang kéo dài, một luồng khí tức ấm áp thông qua phần lưng tràn vào thân thể, Tuyết Phong ngẩn ra, cánh tay vô lực chống vai Mộc Thủy Vân, đẩy nàng một chút, thở dốc nói: "Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Quả thật là làm càn!"
Tác giả có lời muốn nói: Nụ hôn này đến quá muộn, ta nghĩ nói "xin lỗi" với đại gia.
Editors cũng có lời muốn nói: Douma hôn rồi hôn rồi!!!!!!!!!!! *đập bàn, đập ghế, đập bàn phím*