Tà Minh Chi Giới

Chương 72




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Cỗ tà khí phân tán, nếu sư phụ không bố trí cấm chế tiên khí chống đối, e là nó từ lâu đã đánh vào tâm mạch của Chu Vũ Nhi, Nguyên Hải vội la lên: "Chúng ta lập tức đăng nhai!"
"Nhưng chúng ta không lên nổi!" Yến Dương Thiên chỉ cảm thấy ôm trong lòng chính là một băng nhân*, hắn vận chuyển toàn bộ chân khí, ngưng tụ một đoàn sáng màu vàng chặt chẽ bao bọc thân thể Chu Vũ Nhi, hiện tại chỉ có thể truyền nhiệt lượng cho nàng như vậy.
*người băng
Chu Vũ Nhi cảm thấy trái tim bị khí tức lạnh như băng gắt gao khóa lại, xung quanh lại có một cỗ khí tức khác đang đối kháng nó, thân thể của nàng giống như một chiến trường, hai phe đánh nhau sống chết, từ lâu tâm lực quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng, nàng hình như nhìn thấy một tấm dung nhan, dung nhan thanh thuần mỹ lệ này đang mỉm cười với nàng.
Nguyên Hải điều động chân khí trong đan điền, toàn bộ tràn vào kinh mạch của Chu Vũ Nhi, cùng cỗ tà khí cương mãnh kia không ngừng chống lại, đáng tiếc chung quy không cách nào chiến thắng.
Phịch một tiếng! Nguyên Hải mạnh mẽ văng đến vách đá cách đó không xa, hắn vì không có đúng lúc rút về chân khí, bị cỗ tà khí kia phản phệ, xì xì, phun ra một ngụm máu tươi.
"Nguyên Hải đại sư!" Yến Dương Thiên không thể tin tưởng, lúc nãy rõ ràng còn khỏe mạnh, sao Nguyên Hải đại sư lại bỗng dưng bị đánh bay?
Một bóng trắng gấp gáp bay đến, xoay tròn đến trước mặt mọi người, lập tức đưa ngón tay đặt trên mạch của Chu Vũ Nhi.
"Thủy Vân! Quá tốt rồi! Ngươi rốt cuộc đến rồi!" Yến Dương Thiên kích động nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộc Thủy Vân, quên cả giờ khắc này hắn còn ôm một cô gái khác, một đôi mắt chăm chú tỉ mỉ nhìn dung nhan của nàng, trong lòng cực kỳ nhớ nhung.
Mộc Thủy Vân cau mày nghiêng đầu, nhìn về phía Nguyên Hải gần đó, ánh mắt hơi động, vọt đến trước mặt hắn, nâng hắn dậy: "Đại sư, không có thương tổn đến tim phổi chứ?"
Nguyên Hải lau vết máu bên môi, lắc đầu nói: "Ta vẫn còn tốt, điều tức một hồi là không sao. Tình huống của Chu cô nương sao rồi?"
"Tạm thời không quan trọng, có điều tà khí ở trong cơ thể nàng có chút quái lạ. Có lẽ là lúc chống lại tử tiên khí, đột phát dị biến." Mộc Thủy Vân đỡ Nguyên Hải trở về.
Nhìn Chu Vũ Nhi suy yếu, Mộc Thủy Vân hơi nhíu mày: "Nơi đây chính là Vân Nhai Cốc, chúng ta nhanh đăng nhai đi."
"Vọng tưởng!" Một tiếng kêu khẽ truyền đến, bầu trời lấp loé thân ảnh, trong nháy mắt rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân sắc bén lên, thật sự là oan gia ngõ hẹp, không ngờ nữ nhân này đuổi theo nhanh như vậy.
Nguyên Hải cau mày nói: "A di đà Phật, không biết thí chủ đây là ý gì?"
Nữ tử liếc mắt nhìn Chu Vũ Nhi trong lòng Yến Dương Thiên, hai tay ôm ngực đi dạo, thái độ khá ngạo mạn: "Ta biết mục đích các ngươi đến Vân Nhai Cốc, chính là vì cứu cô gái này. Đáng tiếc, trong cốc chúng ta gần nhất đang đón khách. Cốc chủ đã thông báo, không tiếp nhận bất luận người nào tới đây cầu y hỏi dược."
"Cái gì?" Nguyên Hải giật mình, bọn họ vạn dặm đi tới Vân Nhai Cốc, nữ nhân này lại nói Dược Tiên Cốc từ chối cầu y, đây không phải là dằn vặt người sao?
Mộc Thủy Vân nhíu mày: "Dược Tiên Cốc chính là địa phương trị bệnh cứu người, Vân cốc chủ cho dù đang bận cũng không truyền đạt mệnh lệnh như vậy. Ta xem cô nương có phải vì việc tranh cướp linh chi mà làm khó dễ chúng ta? Vậy đi, nếu ngươi mang chúng ta tới Vân Nhai Cốc, ta liền hai tay dâng cây linh chi kia, ngươi thấy thế nào?"
Nghe được Mộc Thủy Vân nói như vậy, nữ tử trầm mặt, nhưng trong lòng đang do dự, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, có cây linh chi kia, nàng sẽ có thể ở đại hội luyện đan luyện ra một viên đan dược đỉnh cấp.
Dược Tiên Cốc tổ chức đại hội luyện đan ba năm một lần, Cốc chủ cũng mời hai vị tiên tôn ở Thất Tiên Phong tới đây tham dự luyện đan, hai phe hội tụ, nhưng so đấu là đệ tử.
Nàng sở dĩ muốn lấy được linh chi, chính là vì để tranh giải quán quân, được Cốc chủ khen thưởng, vinh quang biết mấy.
Mộc Thủy Vân nhìn ra sự do dự của nàng ta, đột nhiên nhìn bầu trời giả vờ kinh ngạc nói: "Ai da, sắc trời không còn sớm. Nếu không lên nổi Vân Nhai Cốc, chúng ta phải trở về a. Nguyên Hải đại sư, trên ngọn núi đó ta trùng hợp thấy được một cây linh chi có công hiệu chữa bệnh. Chúng ta có thể không cần đăng nhai, nhanh trở về cứu Chu cô nương đi."
Nguyên Hải sững sờ, không có chú ý nhạt nhẽo bên môi nàng, lập tức la lên: "Vậy còn không mau lấy ra cứu trị cho Chu cô nương!"
"Không vội, nàng tạm thời không ngại. Chúng ta tìm địa phương cứu trị khác, cũng không muộn." Mộc Thủy Vân ôm lấy Chu Vũ Nhi từ trong lòng Yến Dương Thiên, không nói gì, muốn rời khỏi.
Mới vừa đi hai bước, trước mắt loáng một cái, nữ tử lẳng lặng nhìn Mộc Thủy Vân, ánh mắt thâm thúy nói: "Lấy linh chi ra, ta mang bọn ngươi đăng nhai!"
"Ta xưa nay không miễn cưỡng người, sau khi đăng nhai, tất nhiên dâng linh chi." Mộc Thủy Vân cười yếu ớt, vẻ đẹp ấy khiến Yến Dương Thiên đứng kế bên choáng váng đầu óc, thậm chí Nguyên Hải cũng không ngừng được, chăm chú nhìn thêm.
Nữ tử ở đối diện nơi nào chống đỡ được, nàng nguyên tưởng rằng Đại sư tỷ đã đủ xinh đẹp, không nghĩ tới cô gái mặc áo trắng này không chỉ khí chất thoát tục, ngay cả dung mạo cũng là cực phẩm, tuyệt sắc.
Nữ tử hơi tỉnh táo lại, liền đi tới một núi đá khổng lồ ở đáy vực, đưa tay đặt trên một khối đá vun cao bất ngờ, vách núi lập tức phát sinh thay đổi.
Cửa đá trên vách núi từ từ bay lên, nữ tử quay đầu nói: "Đây là đường đăng nhai tắt nhất, vào đi."
Mộc Thủy Vân lắc đầu cười, thì ra là như vậy.
Nguyên Hải và Yến Dương Thiên không nói gì, biện pháp này tính đến bây giờ là dùng sức ít nhất, đến tột cùng là ai phát minh?
Nhìn Chu Vũ Nhi suy yếu ở trong lòng, mắt Mộc Thủy Vân ôn hòa lên: "Đừng quá sốt sắng, bệnh của ngươi lập tức sẽ tốt lên thôi."
Chu Vũ Nhi hoảng hốt, cho dù suýt nữa mất đi ý thức, hai tay vẫn ôm lấy cổ Mộc Thủy Vân, bản thân áp sát vào người nàng, cảm thụ nàng mang đến ấm áp, tâm thật yên bình.
Mọi người theo nữ tử đi vào cửa đá kia, khi cửa đóng lại, là một không gian đen kịt.
Mộc Thủy Vân chóng mặt xây xẩm, nàng âm thầm nhướn mắt, không nghĩ tới đến cổ đại rồi, cũng có thể lĩnh hội cảm giác đi thang máy, Vân Nhai Cốc cao nghìn trượng, theo tốc độ này, tính toán cần khoảng hai mươi phút mới có thể đến đỉnh.
Một tia quang hoa màu vàng lẳng lặng uốn lượn ở đầu ngón tay, soi sáng hoàn cảnh chung quanh, Nguyên Hải mở rộng bàn tay, nhìn vách tường bốn phía, đây là một không gian nhỏ hẹp.
Gần đó có hai cái ghế đá, Mộc Thủy Vân liếc nhìn nữ tử mặt không hề cảm xúc bên cạnh liền cười nhạt đi tới ghế đá, nghiêng đầu nói: "Nguyên Hải đại sư, lúc nãy ngươi đã bị thương, lại đây nghỉ ngơi một chút đi."
Nguyên Hải lắc đầu nói: "Mộc cô nương nghỉ ngơi là tốt rồi, ta đã không ngại."
"Thủy Vân, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ngươi bị Nhai Tý truy kích, ta lo lắng không ngớt, may mà ngươi không có chuyện gì." Yến Dương Thiên đi tới, ngồi bên cạnh nàng, trong tròng mắt hiện ra nồng đậm vui sướng cùng quan tâm.
Mộc Thủy Vân thở dài, đối với Yến Dương Thiên quan tâm, chỉ cười nhạt: "Ta đi tới một đảo nhỏ gần Đông Hải, sau khi nghỉ ngơi xong sẽ nói cho ngươi nghe."
"Thì ra là như vậy." Yến Dương Thiên không hỏi nữa, hắn biết Thủy Vân yêu thích yên tịnh, liền lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
"Đúng rồi, vết thương của Tiêu Hằng thế nào?" Tình cảnh ở Ẩn Tinh Vực đó quá mạo hiểm, Tiêu Hằng lại vì nàng bị thương, Mộc Thủy Vân thập phần lo lắng hắn.
Yến Dương Thiên nói nhỏ: "Hắn không có chuyện gì, người của Bích Hải tới tiếp hắn đi rồi."
Mộc Thủy Vân lúc này mới yên tâm, Tiêu Hằng vốn là người của Bích Hải, trở lại nơi đó nên được trị liệu tốt nhất, nhân tình này, nàng xem như là ghi nợ.
Nữ tử áo xám liếc bọn họ một chút, trong lòng cả kinh, lúc nãy nam tử kia nói Nhai Tý? Nhai Tý là thần thú trong truyền thuyết, bọn họ làm sao thấy qua, thật sự là buồn cười.
Nguyên Hải đứng một bên tĩnh niệp Phật châu, tình cờ nhìn về phía Mộc Thủy Vân, dựa vào kim tôn quang hoa soi sáng, gò má của nàng càng thêm tinh khiết, lặng lẽ nở nụ cười.
Chu Vũ Nhi có chút mê man, cũng may cái ôm này khiến nàng an tâm, dựa vào tia sáng le lói nhìn lên, thấy Mộc Thủy Vân đang nhắm mắt dưỡng thần.
Tim nàng nhảy lên một cái, ánh sáng le lói làm nàng sản sinh kích động muốn tới gần, cánh tay vô lực nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Mộc Thủy Vân, Chu Vũ Nhi chậm rãi đứng dậy, nụ hôn trong bóng tối, ánh mắt nàng ôn nhu đến nỗi có thể nặn ra nước.
Chỉ lát nữa là chạm đến cái cằm trơn bóng, Mộc Thủy Vân lại đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Chu Vũ Nhi, nhìn thấu triệt động cơ mà nàng ta giãy giụa để tiếp cận nàng: "Ngươi muốn làm gì?"
"A, không, không có gì cả." Chu Vũ Nhi một lần nữa nằm trở về trong lòng nàng, nguyên bản mặt mũi tái nhợt nổi lên một vệt hồng hào.
Mộc Thủy Vân cảm thấy quái lạ, nhưng cũng không truy cứu.
Mặt đất khẽ run lên, không gian độc lập này đã tăng đến một độ cao nhất định.
Quả nhiên đúng hai mươi phút, Mộc Thủy Vân nghiêng đầu đi, nhìn cửa đá từ từ bay lên, từng tia sáng chiếu vào, phóng tầm mắt qua, tiếp theo lại tặc lưỡi khiếp sợ.
Đập vào mi mắt, chính là một toà cung điện tráng lệ, hơn trăm tầng thềm ngọc thê không dính một hạt bụi, bốn phía lượn lờ khói tiên, chẳng khác nào tiên cảnh duy mỹ.
"A di đà Phật, đây thật sự là tiên cảnh." Ngay cả Nguyên Hải cũng không ngừng thán phục.
Yến Dương Thiên trừng thẳng mắt, so với nơi này, Phi Vân Sơn Trang quả thật trở thành nơi dung tục rồi.
Hai nam tử áo xám từ trên bậc thang đi xuống, thấy Nhị sư tỷ Mộ Ngôn đang đứng với mấy người lạ, liền lập tức đi lên phía trước, cung kính nói: "Nhị sư tỷ."
Mộ Ngôn lãnh đạm gật đầu, đột nhiên xoay người nhìn Mộc Thủy Vân, đưa tay nói: "Linh chi."
Mộc Thủy Vân đỡ Chu Vũ Nhi, tay khẽ vung, liền đưa cây linh chi toả ra bạch quang cho nàng ta.
Nguyên Hải và Yến Dương Thiên thực tại có chút đau lòng, lời Thủy Vân nói sẽ không có sai, linh chi này nhất định có thể cứu Chu Vũ Nhi, nhưng đáng tiếc, bị cô gái kia cầm đi.
Không đáng kể, Mộc Thủy Vân nở nụ cười, linh chi trong tay, không hẳn có thể cứu Chu Vũ Nhi, nếu bỏ qua linh chi, Chu Vũ Nhi tất nhiên sẽ được cứu trợ.
Mộ Ngôn giống như nhặt được chí bảo, xoa xoa linh chi, nghiêng đầu nói: "Cốc chủ có đó không?"
Một trong hai tên nam tử nói nhỏ: "Cốc chủ đang tiếp khách."
Mộ Ngôn gật đầu, sau đó chỉ vào đám người Mộc Thủy Vân: "Huyền Sâm, Thương Lục, các ngươi dàn xếp bọn họ ở phòng khách, nhớ kỹ, không nên để cho bọn họ quấy rối Cốc chủ."
"Vâng, Nhị sư tỷ yên tâm đi." Hai nam tử cung kính đáp.
Hoá ra thang máy đã có từ thời cổ đại =))