Tà Minh Chi Giới

Chương 65




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ngươi không nên như vậy!" Chu Vũ Nhi đau lòng, ôm nàng vào trong ngực.
Mọi người cả kinh, không nghĩ tới Chu Vũ Nhi sẽ hành động như vậy, nàng và Liên Phong công tử này nhận thức không tới nửa ngày, có thương tiếc người ta thì cũng không cần ôm ấp như thế.
Nguyên Hải hai mắt mờ mịt, trong nháy mắt, hắn cũng muốn như Chu Vũ Nhi dịu dàng ôm nàng, đáng tiếc, Phật tổ không cho, thân phận của mình cũng không cho.
Mi tâm Yến Dương Thiên nhíu một cái, Chu Vũ Nhi làm sao sẽ đối với Liên Phong như vậy? Đột nhiên ôm chầm, làm cho hắn kinh ngạc đến cực điểm.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Mộc Thủy Vân khẽ động, chậm rãi bình phục, rời vòng tay của Chu Vũ Nhi, đứng lên nói: "Xin lỗi, là ta thất thố."
"Ai cũng có chuyện buồn, Liên Phong công tử cũng là vì tình mà động, chúng ta không để ý đâu." Yến Hà xem thường, cười nói.
Thanh Phong vung phất trần một cái: "Liên Phong công tử, mục đích ngươi cứu chúng ta có phải là muốn đi vào trong núi, tham quan tìm tòi?"
"Ta cảm thấy Ẩn Tinh Vực chẳng có ảo diệu gì, trình tự sắp xếp của các ngôi sao trên trời đã cùng các vị tâm niệm tương thông, ta nghĩ các vị cũng xem được thứ tương ứng rồi đúng không?" Mộc Thủy Vân trầm mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt mình, nhìn vệt nước mắt trên đầu ngón tay, trong lòng ẩn một tia khổ sở.
"Sự sắp xếp của các ngôi sao xác thực mang đến cho chúng ta không ít thứ tốt. Bất quá, chúng ta vẫn cần gặp thần thú trong truyền thuyết một chút." Hai mắt Yến Hà sắc bén, hắn đã ghi nhớ những chiêu thức của Kinh Vân Quyết vào tận đáy lòng, hiện nay quan trọng nhất chính là tìm được hình bóng của thần thú.
Tim Mộc Thủy Vân rút lại, suýt chút nữa đã quên chính sự, nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta có thể tiến lên sơn đạo phía trước, nhìn xem có chỗ nào đặc biệt hay không."
"Được!" Tất cả vui mừng đáp.
Trong lúc tiến lên, Yến Tiểu Điệp đột nhiên đến gần, nhìn thiếu niên phong vận tiêu sái trước mặt, cười nói: "Ta rất cảm tạ ân cứu mạng của công tử, nhưng công tử dọc theo đường đi đều che mặt, như vậy không phải quá bức bối rồi hay sao? Không bằng lột cái thứ dư thừa này ra, làm cho chúng ta nhìn khuôn mặt anh tuấn của ngươi một chút."
Dứt lời, Yến Tiểu Điệp nhanh chóng duỗi tay tới, muốn lấy miếng vải che trên mặt Mộc Thủy Vân xuống để xem rõ ngọn ngành.
Mộc Thủy Vân sao có thể để nàng toại nguyện, hai mắt nhắm lại, ngón tay vươn lên, khi Yến Tiểu Điệp đưa tay tới, liền điểm huyệt đạo trên cánh tay nàng.
Yến Tiểu Điệp chỉ cảm thấy nửa cánh tay tê dại khó nhịn, suýt đụng vào miếng vải rồi, nhưng cuối cùng lại trở về tay trắng.
Chu Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm, hai tay vẫn kéo một cánh tay khác của Mộc Thủy Vân, cả người lơ đãng cũng dán lên thân thể của nàng.
Mộc Thủy Vân âm thầm lắc đầu, sao Chu Vũ Nhi yêu kề cận nàng như thế, trước đây nàng ở cùng bạn thân, cũng không giống như vậy, mọi thời khắc đều dính nhau, điều này làm cho nàng có chút không thoải mái.
Ngay lúc Mộc Thủy Vân muốn nói chuyện thì không khí phía trước gợn sóng kịch liệt, nương theo một tiếng gào thét cường hãn xông thẳng tới chân trời, toàn bộ bầu trời rung động.
Mọi người kinh hãi, hai cơn gió mạnh kéo tới, bụi mù trên đất theo hai người, nhanh chóng khuếch tán như một vòng xoáy, kim quang trong một thoáng toàn bộ tỏa ra.
Sau khi Liệt Phong và Tư Đồ Liên Thành ổn định bước chân, ánh sáng quanh thân từng người vẫn đang tăng vọt, không hề có xu hướng dừng lại!
Nhìn mọi người giật mình, Liệt Phong nắm thương, kiêu ngạo hiêu trương: "Có phải ta quá nhường nhịn các ngươi, các ngươi mới dám cướp cơ hội chạy vào trước? Uy nghiêm Thanh Vũ Lâu không thể bị khiêu khích, bổn tôn cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi nơi này. Bằng không, ngân thương này của bổn tôn, sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ."
"A di đà Phật, ngươi quá kiêu ngạo!" Nguyên Hải đan tay, một vị cự Phật mơ hồ hiện ra sau lưng mọi người, Phật tổ từ bi, ánh sáng chiếu khắp đại địa, soi sáng toàn bộ trời đêm.
Tư Đồ Liên Thành nhìn tượng Phật hư huyễn trên trời một chút, cực kỳ xem thường, âm trầm nói: "Quy Nhất Bát Nhã đại pháp của Kinh Luân Tự đúng không, hừ, ngươi cho rằng trừ ngươi và Dịch Tâm ra thì không còn ai có thể triển khai sao? Hahahaha, vậy thì ngươi sai mười phần!"
Vù... Tiếng chuông thần thánh vang lên, sau lưng Tư Đồ Liên Thành đột nhiên bạo phát một tầng ánh vàng dày đặc, bóng một vị cổ Phật đồng dạng hiện ra, dáng dấp phiêu dật kia không khác mấy tượng Phật sau lưng Nguyên Hải, suýt nữa chọc mù mắt tất cả mọi người!
Yến Hà quả thật không thể tin nổi, chỉ vào vị cự Phật xa lạ, cả kinh nói: "Sao hắn biết Bát Nhã Đại Pháp chứ?"
Nguyên Hải hoàn toàn đờ ra, nhìn vị cổ Phật khổng lồ này, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo: "Không, cái này không thể nào!"
Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn vị cổ Phật đang nhắm mắt này, trong lòng cân nhắc một phen, lại nói: "Ánh sáng từ bi chính là đạo pháp của cửa Phật, vị công tử áo tím này xác thực hiểu được làm sao ngưng tụ pháp môn, nhưng đáng tiếc, vẫn không thể chân chính tinh thông Phật pháp. Có thể triển khai, nhưng tuyệt không sánh bằng Nguyên Hải đại sư."
"Ồ? Làm như ngươi hiểu rất rõ Phật pháp, không bằng chúng ta thử xem sao." Tư Đồ Liên Thành cười tà tứ, cả người bay lên, cổ Phật chiếu xuống, thân hình hắn mơ hồ lộ ra vận ý thần thánh.
Nguyên Hải hơi nhíu mày, đồng dạng vọt lên trên không, tượng Phật tượng sau lưng đột nhiên toả ra ánh sáng, hai hàng lông mày phiêu dật của Phật tổ đón gió tung bay, tiếp theo mở hai mắt.
Phật tổ mở mắt, tiếng vang cổ điển thần thánh vọng ra, mỗi người nghe được thanh âm, tâm trong nháy mắt đều yên tĩnh lại.
Tư Đồ Liên Thành giật mình, trong lòng có chút e ngại, tượng Phật tổ này nói trắng ra là dùng kim tôn khí ngưng tụ, nhưng quá trình đó vô cùng gian khổ, cần phải nghiên tập Bát Nhã Đại Pháp.
Hắn thân là hoàng thân quốc thích, lấy được pháp môn chí cao của Kinh Luân Tự cũng không khó khăn gì, tự nhiên có thể ngưng tụ Phật tổ, nhưng uy nghiêm lại không bằng Nguyên Hải.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Liên Thành cuồng ngạo cười: "Nguyên Hải đại sư quả nhiên là cao tăng đắc đạo, thiên nhãn của Phật tổ vừa mở, khó tránh khỏi sẽ có một trận giao chiến. Bổn hầu cũng không muốn trêu chọc Kinh Luân Tự, đáng tiếc, ngươi cố ý giúp bọn họ, vậy thì không nên trách bổn hầu không tuân theo đạo nghĩa mà làm chuyện ác. Liệt Phong! Còn không mau giúp ta!"
Ánh mắt Liệt Phong thâm thúy, hai tay nhiếp thả liệt diễm, Hỏa Diễm Phượng Hoàng to lớn ngưng tụ giữa trời, nó ngửa mặt lên, mọi người nghe được tiếng gào thét chấn động đất trời: "Hỏa Phượng Lệ Thiên!"
Rầm rầm rầm!
Đám người Yến Hà khiếp sợ thất sắc, còn chưa thấy rõ hai phe ra tay, không trung đã là một mảnh quang hoa, muôn màu muôn vẻ nổ tung.
Mộc Thủy Vân bay đến gần Nguyên Hải, vung tay một cái, mấy trăm quang tuyến ám kim bắn ra từ ống tay áo rộng lớn của nàng.
Ám kim chằng chịt khắp nơi, chẳng khác nào một chuỗi xích vàng, thời điểm xoay tròn thì kéo ra trận gió ác liệt, thoáng chốc rền vang.
Tất cả ở phía dưới nhìn đến kinh tâm, Yến Hà phóng người lên, đến độ cao nhất định liền tung đao bổ ngang, sấm gió kinh hưởng, sét đánh đùng đùng vừa hiện ra liền lập tức hướng vị cổ Phật giả lập bổ xuống.
Liệt Phong ngửa mặt lên trời điên cuồng hét to, tóc đen cuồng loạn tung bay, ngân thương ở trong tay trong nháy mắt tỏa ra ánh bạc, mũi thương hơi rung nhẹ, từng làn từng làn vầng sáng cực nhanh khuếch tán, bóng dáng hắn xoay tròn trên không, tư thế cương quyết tàn nhẫn, thoáng chốc đã bay đến trước mặt Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân lắc mình lùi về sau, tóc rối tung, nàng nhìn mũi thương bén nhọn ở trước mắt, ánh mắt khẽ nâng, liền gặp cặp mắt nhu tình kia của Liệt Phong.
Trong giây phút này, Liệt Phong híp mắt, tim nhảy lên một cái, hắn nhìn Mộc Thủy Vân, đột nhiên phát hiện đôi mắt trong suốt này cực kỳ quen thuộc, như đã gặp qua ở đâu đó.
Thả kim tôn khí cường hãn, một giọt mồ hôi ngưng tụ trên trán Mộc Thủy Vân, sau lưng một mảnh cực nóng, tựa hồ cảnh tượng ở núi Tiêu Dao ngày ấy lại trình diễn, nếu như bị liệt hỏa của hắn tập kích lần hai, thân phận của nàng tất sẽ bại lộ.
Nguyên Hải và Yến Hà cách đó không xa liên thủ đối kháng Tư Đồ Liên Thành, miễn cưỡng đấu ngang hàng, mọi người lo lắng không ngớt, nhưng cũng không xen tay vào được.
Thanh Phong không thể làm gì, đành cắn răng đánh chiêu Lạc Trần Cửu Thiên, mấy trăm phất trần lập tức tụ lại giữa trời, trực tiếp bay về phía Tư Đồ Liên Thành.
Ánh mắt Yến Dương Thiên gắt gao chăm chú nhìn Mộc Thủy Vân, hoả hồng tung bay kia, lại như khói lửa đến từ địa ngục.
Hắn lo lắng liền vội vàng xông tới, tuy rằng cùng Liên Phong công tử quen biết không lâu, nhưng hắn cảm thấy trên người hắn ta có khí tức đặc biệt, hấp dẫn hắn không kìm lòng được, muốn bảo vệ người kia.
Chu Vũ Nhi cũng muốn cứu Thủy Vân, vừa muốn bay lên lại bị Yến Tiểu Điệp kéo: "Không nên vọng động, ngọn lửa kia quá lợi hại, chỉ cần dính chút xíu, cũng đủ lấy mạng của ngươi!"
Nhiệt diễm thiêu đốt, Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ chỉ có thể vận hành đan điền, Huyết Phật châu trên cổ tay nóng lên, nhưng không có dấu hiệu tỏa ánh sáng, điều này làm nàng vô cùng lo lắng. Ngay khi nhiệt diễm sắp sửa bắn đến, trong không khí lại lấp loé một vệt sáng màu xanh lam.
Yến Dương Thiên vừa tiếp cận đã bị nhiệt diễm rất cường liệt tập quyển, hắn vội vã tránh né, nếu hắn không lẩn đi nhanh, e là đã biến thành heo quay rồi.
Lưu quang xanh lam phóng xạ khinh đãng, nương theo mà đến là một tiếng tiêu vô cùng dễ nghe.
Mộc Thủy Vân kinh ngạc, thân thể căng thẳng bị người ta ôm vào trong lòng, nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, tim nhảy lên một cái, là hắn!
Nhiệt diễm đi xa, hai người xoay tròn, vóc dáng thon dài, một thân lam bào hào hoa phú quý, nam tử ánh mắt như nước, lẳng lặng cùng nữ tử trong lòng đối diện.
Cảnh tượng hai người ôm ấp nhau làm mọi người giật nảy cả mình, nam tử lạ mặt kia lại làm "anh hùng cứu anh hùng" trước mặt bọn họ, đáng tiếc, ai không biết tình huống thì đều nguầy nguậy lắc đầu, hai nam tử ôm nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng mà mọi người không thể không thừa nhận, bóng dáng bay xuống của hai người này mỹ đến cực hạn, lá rụng bay loạn, lại tô điểm cho sự ăn ý của bọn họ.
Hai người vững vàng đáp xuống mặt đất, Mộc Thủy Vân liền rời đi nam tử ôm ấp, thật không nghĩ tới hắn cũng đến Ẩn Tinh Vực này, lúc nãy bốn mắt giao nhau, lại làm cho nàng hoài nghi, hắn có phải là đã nhận ra nàng?
Trong nháy mắt, nhìn thấy nam tử, Yến Dương Thiên hơi sững sờ, suýt nữa thì hô lên tên của hắn trước mặt mọi người, nhưng giây tiếp theo lại im bặt, sao Tiêu Hằng xuất hiện ở đây?
Tác giả có lời muốn nói: Phong nhi rất nhanh sẽ đến.