Tà Minh Chi Giới

Chương 63




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nguyên Hải đột nhiên tiến lên trước một bước, kiên cường che trước mặt thiếu niên, ánh mắt chăm chú nhìn con Hỏa Phượng hung hăng kia nhưng miệng nói với thiếu niên: "Lúc nãy đa tạ tiểu công tử cứu giúp, tiếp theo, để ta tự mình tới đi."
"Nguyên Hải đại sư là đệ tử duy nhất của Dịch Tâm phương trượng, cũng là cao tăng đắc đạo của Phật môn, gánh vác niềm hy vọng của hàng ngàn tu Phật giả, ngươi tuyệt đối không nên cậy mạnh." Thiếu niên đẩy Nguyên Hải ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tay thon dài đột nhiên chồng lên nhau, một tia sáng tím thoáng chốc lấp loé.
Trên bầu trời, Hỏa Phượng đang kêu to cảm nhận hơi lạnh đột nhiên giảm xuống, hai mắt gắt gao trừng vệt sáng lúc ẩn lúc hiện kia, càng thêm cáu kỉnh vẫy cánh.
Liệt Phong rùng mình, tia sáng kia hiện ra trong tay thiếu niên, không khí ở chu vi trăm dặm thậm chí nghìn dặm đều mạnh mẽ ba động, cây cỏ thì không, nhưng lơ đãng đã cúi đầu xưng thần.
"Khí tím! Lại là tử tiên khí thuần khiết!" Yến Hà giật nảy cả mình nhưng trong lòng kinh ngạc phi thường, lúc nãy gã thiếu niên này ra tay, rõ ràng là kim tôn khí thuần khiết, vì sao bây giờ lại biến thành tử tiên khí rồi?
Yến Dương Thiên và Chu Vũ Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài, xem ra hắn ta không phải Thủy Vân, bọn họ cũng từng nghĩ tới gã thiếu niên này là Thủy Vân nữ cải nam trang, đáng tiếc, Thủy Vân không thể vận dụng tử tiên khí.
Ý nghĩ này nhất thời khiến hai người nản lòng thoái chí, bọn họ thật sự rất nhớ Thủy Vân, không biết Thủy Vân thế nào rồi, hy vọng nàng bình an vô sự.
"Tôn cấp tu vi đã có thể vận dụng tiên khí, ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào hả?" Liệt Phong tay nắm ngân thương, khí độ hung hăng càn quấy, cặp mắt nhu tình kia triệt để hoá thành lạnh lẽo.
Thiếu niên khẽ mỉm cười, mắt sáng như sao, dưới nguyệt dạ chiếu rọi, càng thêm bình thản vô ba: "Nơi đây không có sức hấp dẫn như núi Tiêu Dao, sao công tử lại động thủ với những người này? Chẳng lẽ chỉ bằng một mình ngươi, là có thể tiến vào Ẩn Tinh Vực sao? Hơn nữa, sau khi ngươi đi vào, lẽ nào thật sự có thể đơn thân độc mã khế ước thần thú bên trong? Phốc, quá nực cười."
"Ngươi có ý gì?" Liệt Phong hai mắt co rút, Hỏa Phượng sau lưng mơ hồ tan biến, rõ ràng là kiêng kỵ tử tiên khí kia, mới bất đắc dĩ mà chống chọi.
"Ý của ta là, mọi người cùng nhau đi vào. Hung hiểm trong đó vẫn là ẩn số, mọi người đồng hành, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Lại nói, mấy người này tu vi cộng lại đều không phải là đối thủ của ngươi, ngươi cần gì phải sợ bọn họ sẽ tranh cướp thần thú với ngươi nhỉ?" Thiếu niên xem thường, thái độ thản nhiên, tử tiên khí đã bị hắn thu hồi, giờ phút này gió êm sóng lặng.
Nghe đến đây, Yến Hà và Nguyên Hải hoảng sợ, chẳng lẽ hắn có biện pháp để bọn họ đi vào? Hơn nữa còn muốn làm bạn với hộ pháp Thanh Vũ Lâu? Giỡn hả trời?
Liệt Phon lạnh lùng rơi vào trầm tư, tình cảnh hiện tại đã không cho hắn cơ hội suy nghĩ, nghe lời nói của thiếu niên này, hắn ta có lẽ không có ý định tranh cướp thần thú với mình, chẳng lẽ thật sự không có hứng thú với thần thú?
Tâm tư trằn trọc, Liệt Phong không xác định hỏi: "Vậy thì ngươi tới đây không chỉ là để cứu người đi, lẽ nào ngươi không có hứng thú với thần thú trong Ẩn Tinh Vực sao?"
"Ta đúng là tới cứu người, còn thần thú ngươi nói, ta thật sự không có hứng thú." Thiếu niên dang hai tay, bộ dáng không quan tâm.
Mọi người thẹn thùng, hắn là vô dục vô cầu, chưa từng thấy qua người như vậy, đến Ẩn Tinh Vực lại không phải vì thần thú bên trong mà là vì thuận tiện cứu bọn họ, nhưng có cái gì quái dị ở đây.
Liệt Phong suýt nữa bị thái độ của thiếu niên chọc tức, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thu hồi ngân thương: "Được rồi, mọi người cùng nhau đi vào cũng có thể. Có điều, ta muốn ngươi thề, ngươi không thể theo ta cướp thần thú."
Mắt thiếu niên tối sầm lại, bên môi dấy lên ý cười không tên: "Ngươi nhất định muốn ta thề? Ngươi có biết, có vài người là thật muốn cùng ngươi tranh đoạt thần thú..."
"Là ai?" Liệt Phong lập tức cả kinh hỏi.
Xa xa một cơn gió mạnh quét đến, trong nháy mắt xoay tròn đến trước mặt mọi người, áo bào tím ở nguyệt quang chiếu xuống trông cực kỳ ung dung, nhưng khuôn mặt sưng đỏ một mảnh, rõ ràng là bị người khác "tặng" cho mấy cái bạt tai, năm ngón tay hằn sâu che lấp dung mạo tuấn lãng của hắn, thậm chí tâm tình của hắn cũng không ổn định.
"Xì xì..." Yến Tiểu Điệp không nhịn được cười ra tiếng.
Yến Hà sắc mặt tối sầm, vội vàng kéo nàng về phía sau, trong lòng càng kinh tâm hơn, lai lịch của người này, bọn họ không trêu chọc nổi.
Tư Đồ Liên Thành âm trầm nhìn hai phe đối lập, khi nhìn đến thiếu niên mặc áo trắng thì ánh mắt giật giật, sau đó nhìn Liệt Phong, không vui nói: "Ngươi ở đây mở đại hội sao? Sao còn chưa vào?"
Liệt Phong nhíu mi một cái, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chia chác bảo vật? Thần thú chỉ có một con, chúng ta vẫn là nên ở bên ngoài, hai mặt một lời nói rõ ra thì hơn."
"Cái gì? Mạc Vô Hoan phái ngươi tới đây không phải vì hiệp trợ bổn hầu cướp đoạt thần thú, mà là muốn cùng bổn hầu tranh đoạt? Hừ, ngươi cũng xứng sao?" Lời Tư Đồ Liên Thành nói ẩn giấu châm chọc, bất chấp tất cả, hắn đã chịu thiệt thòi dưới tay của nữ nhân hắn không biết tên kia, giờ phút này một Thanh Vũ Lâu hộ pháp nhỏ bé cũng dám đối nghịch với hắn, quả thật là chán sống!
Lửa giận của hai người động một cái liền bùng nổ, thiếu niên thấy thế, ở trong lòng thoả mãn, lặng yên lùi đến cạnh Nguyên Hải và Yến Hà, thấp giọng nói: "Xem ra không thể nghịch chuyển tình thế được nữa, chúng ta qua bên kia đi."
Yến Hà vui vẻ, Nguyên Hải cũng cười cười, nhìn về phía trước hai người sắp sửa ra tay đánh nhau, lặng lẽ rời đi.
Liệt Phong khinh thường: "Ta không dám đắc tội Hầu gia, nhưng mục đích ta tới đây là vâng theo dặn dò của Lâu chủ. Nếu Hầu gia có dị nghị, có thể cùng Lâu chủ của chúng ta thương nghị, nhưng không cần hạ thấp thân phận cùng tại hạ tranh luận."
"Cái gì? Mạc Vô Hoan truyền đạt mệnh lệnh như vậy? Hắn quả thật không đem bổn hầu để ở trong mắt! Vừa vặn bổn hầu tâm tình không tốt, Ẩn Tinh Vực này, còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay!" Sắc mặt Tư Đồ Liên Thành lúc xanh lúc đen, một chưởng đập tới.
Hai người cuối cùng một lời không hợp ra tay đánh nhau, bóng đêm đen ngòm và ánh sao óng ánh dung hợp, im lặng soi sáng hai đám hào quang màu vàng, ầm ầm ầm, tiếng giao chiến thoáng chốc chấn động thiên địa.
Mấy bóng người nhanh chóng lấp loé, lồng khí màu tím mơ hồ hiện ra.
Thời khắc đáp xuống đất, thiếu niên cau mày: "Sao không thấy bóng dáng chưởng môn Kình Thiên Phái đâu hết?"
Chu Vũ Nhi khẩn trương hỏi: "Phụ thân ta cũng tới sao?"
Yến Hà và Thanh Phong liếc mắt nhìn nhau, từng người thở dài, lúc nãy quá mạo hiểm, tình cảnh Chu Vĩnh bị lửa thiêu cháy mông, thật sự khiến người ta khó nói ra a.
Thấy Chu Vũ Nhi lo lắng, Thanh Phong nói: "Phụ thân ngươi, hắn... Hắn đã rời đi trước rồi."
"Rời đi? Đi đâu?" Chu Vũ Nhi nắm lấy áo Thanh Phong, hỏi dò.
Thiếu niên thấy vậy, đột nhiên nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt loáng thoáng ôn nhu, trái tim Chu Vũ Nhi nhảy lên một cái, ánh mắt này quen quá, cảm giác quen thuộc lại làm cho tâm nàng không thể giữ được bình tĩnh.
Thanh Phong bất đắc dĩ nói: "Hẳn là về Phi Vân Sơn Trang đi, khi chúng ta giao thủ, hắn đã đi."
"Chu cô nương yên tâm đi, phụ thân ngươi không có chuyện gì. Đợi ta xông vào Ẩn Tinh Vực, sẽ trở lại cùng hắn hội hợp." Yến Hà nhẹ giọng khuyên nhủ.
Chu Vũ Nhi cảm thụ mềm mại ôn nhu ở trên mu bàn tay, hai gò má không tự chủ đỏ ửng, nói nhỏ: "Được rồi, chỉ cần phụ thân ta không có chuyện gì là tốt rồi."
Thiếu niên buông tay, trong lòng thở dài, xem ra nàng* ngụy trang cũng không tệ lắm, chí ít người quen thuộc không có nhận ra nàng, nữ cải nam trang kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần buộc ngực.
*Vân tỷ độc thoại nội tâm nên mị sẽ để là "nàng"
Nếu như Yến Dương Thiên biết Mộc Thủy Vân mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trước mắt, sợ là sẽ kích động nhảy cao ba mét đi, hắn lúc nãy mới bỏ đi hoài nghi, giờ khắc này lại đem ánh mắt đặt ở trên người nàng, trong ánh mắt có một tia quái lạ cùng kinh ngạc.
Yến Tiểu Điệp nhìn ra chút đầu mối, lôi kéo cánh tay ca ca, nói nhỏ: "Dáng người hắn thật giống Thủy Vân tỷ tỷ, nào có nam tử yểu điệu như vậy chứ."
Yến Dương Thiên chấn động, ngay cả Tiểu Điệp cũng hoài nghi hắn ta à? Hắn không xác định lại đưa mắt nhìn qua, lại bị một đôi mắt trong suốt lãnh đạm của thiếu niên cản lại, hắn âm thầm lắc đầu, Thủy Vân sẽ không lộ ra khí tức lạnh lẽo như vậy, hắn ta không phải là nàng.
"A di đà Phật, còn không biết tục danh của vị công tử này?" Nguyên Hải tĩnh niệp Phật châu, đột nhiên hỏi.
Mộc Thủy Vân nhướn mày, xoa xoa miếng vải trên mặt, trong lòng ngẫm nghĩ, nàng rốt cuộc nên lấy bộ mặt thật gặp người hay là vẫn tiếp tục ngụy trang đây? Nhưng mà Tư Đồ Liên Thành là nỗi phiền toái lớn, vạn vạn không thể khiến hắn chú ý, Tuyết Phong lại không ở bên người nàng, nàng không thể làm hỏng đại sự của nàng ấy.
Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân cười nhạt nói: "Ta tên Liên Phong."
"Liên Phong công tử, ngươi thật sự có biện pháp tiến vào Ẩn Tinh Vực sao?" Yến Hà tuy rằng hỏi dò, nhưng trong lòng từ lâu khẳng định, chỉ cần Liên Phong công tử này đồng ý, bọn họ tất nhiên có thể đi vào, bởi vì người duy nhất có thể triển khai tử tiên khí, chỉ có hắn ta mà thôi.
"Ta cũng là lần đầu tiên đến Ẩn Tinh Vực, cho nên không xác định có thể đột phá trận pháp không. Thế nhưng nhiều người thì sức mạnh lớn, nếu như các vị không ngại, xin mời các vị hãy xuất toàn lực." Mộc Thủy Vân nhìn kết giới to lớn gần trong gang tấc, cảnh tượng bên trong lại là núi sông thái bình, nhưng nàng biết, đây chỉ là giả tạo thôi, sau khi đi vào, phỏng chừng sẽ có chút biến hóa.
Yến Hà và Nguyên Hải nói ngay: "Cẩn tuân công tử dặn dò."
"Các ngươi lui về sau trước đã." Mộc Thủy Vân dang hai tay, một vệt sáng tím hiện ra trước ngực.
Mọi người hơi sững sờ, đến gần mới nhìn thấy rõ ràng, là một cái dây chuyền tinh xảo, mặt là hình dạng một giọt nước mưa, ngọc truỵ tím.
Mộc Thủy Vân nhìn thác nước cao vút được phủ lên bởi một lớp ánh sáng màu tím trước mặt, lồng sáng óng ánh long lanh, hình thành một kết giới to lớn, từng cơn từng cơn sóng gợn bên ngoài lồng sáng tôn lên cảnh vật huyễn hoặc bên trong, cho người ta cảm giác giống như mộng ảo.
Cánh tay trắng nõn vuốt ve ngọc truỵ, cười nhạt, ngọc trụy này là Tuyết Phong cho nàng, bên trong ẩn giấu tử tiên khí, vừa vặn có thể chống lại kết giới, nàng nên tìm vị trí của mắt trận trước, sau đó hẵng tiến hành đột phá.
Nàng rốt cuộc lý giải vì sao Tư Đồ Liên Thành muốn cướp đoạt ngọc thạch tím, hắn chính là muốn lợi dụng tiên khí trong ngọc thạch, cùng tử quang tương giao, lấy lực lượng tôn cấp đột phá.
Tác giả có lời muốn nói: Liên Phong = luyến Phong, hảo vi diệu!