Tà Minh Chi Giới

Chương 165




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ta quyết định." Lông mày Mộc Thủy Vân khẽ động, trong mắt Tuyết Phong, cử động nhẹ nhàng lại làm cho cả khuôn mặt trở nên cực kỳ nhu tình.
"Hơn nữa, nàng phải tắm chung với ta." Mộc Thủy Vân cười một tiếng.
Tuyết Phong chậm rãi nói: "Trên có cao sơn, dưới có tiên trì. Ta tiếp tới cùng!"
"Nàng quá sủng ta rồi!" Mộc Thủy Vân đột nhiên ôm lấy nàng, lúc nàng còn ngạc nhiên, ôm nàng xoay tròn: "Phong nhi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta sẽ giúp nàng thoát khỏi những chuyện không vui, để nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian! A! Đây là lời thề của ta!"
Tuyết Phong ôm chặt cổ nàng, mặc cho nàng phát rồ ôm mình thoải mái cười, tiếng cười xuất phát từ nội tâm vang vọng phong xuyên loan nhạc, phong cảnh mỹ lệ che đậy niềm vui sướng, các nàng kể ra tình yêu dưới đáy lòng, thể hội khoảnh khắc rung động này.
Hoàng hôn bao phủ nửa bầu trời, ánh tà dương như thoi đưa, sương mù bị nó dẫn dắt, thoáng chốc, thoát ly hung phong, nhanh chóng hòa vào ánh sáng.
Một bóng người bay đến, đáp xuống Ngọc Bích Đài, đi thẳng vào.
Bào phục xám trắng giao nhau hào hiệp bồng bềnh, khói tím huyễn mỹ ẩn hiện lượn lờ quanh thân hắn, tóc bạc ôn hoà, gương mặt tuấn mỹ càng thêm có tiên khí.
Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục lột hạt thông trong tay, chờ lột đủ năm mươi hạt, nàng đưa cho nữ tử bên cạnh, ôn hòa cười: "Những hạt thông này không giống phàm trần, trải qua tiên khí tẩm bổ, ăn vào, da dẻ sẽ tốt hơn."
Tuyết Phong tiếp nhận hạt thông, lẳng lặng nhìn, sau đó một hạt một hạt ăn đi, căn bản không thèm xem tình cảnh bên kia, hai tầm mắt từ lúc các nàng ngồi xuống vẫn trông các nàng, không cần nhìn cũng biết là ai.
Gương mặt Lâm Pháp không còn vặn vẹo khủng bố, nhưng ánh mắt thâm độc bất thường, mà Diệp Cuồng Ca thật sự là thèm đến nhỏ dãi, đừng tưởng rằng Mộc Thủy Vân không nhìn, thì cái gì cũng không biết, trong lòng nàng sinh khí, Diệp Cuồng Ca này sao thế, đã cảnh cáo hắn, vẫn không hiểu sự tình, nếu hắn còn nhìn chằm chằm Tuyết Phong, đừng trách nàng không cho Thương Phong Dạ mặt mũi!
Thương Phong Dạ thấy Huyền Ẩn vào chỗ, liền nghiêm túc nói: "Vì thiên địa trường tồn, tiên khí hạo nhiên, ta không thể không quyết định mở kết giới của tiên trì. Nhưng trong thân thể Mộc Thủy Vân chứa oán khí, không thể tiếp xúc tiên thuỷ chính tông lâu dài. Bảy người chúng ta phải ngưng tụ chân khí, ở ngoài thân thể nàng, tăng thêm một tầng tiên khí phòng hộ. Chờ nàng chậm rãi thích ứng tiên thủy, chúng ta sẽ triệt đi phòng hộ, ước chừng mất khoảng hai mươi ngày."
"Thương đại ca, thật không tiện. Ta đang bị thương, đan điền rung chuyển, sợ không thể triển khai chân khí. Đối với Mộc cô nương, ta không giúp được." Lâm Pháp mặc dù là nói với Thương Phong Dạ, nhưng hai mắt âm lệ, nhìn chằm chằm khuôn mặt thuần tịnh của Mộc Thủy Vân.
Thương Phong Dạ xoa ống tay áo, ngữ khí lạnh xuống: "Lời nói lần trước, ta nghĩ mỗi người đang ngồi đây đều nghe được rất rõ ràng. Bất luận thế nào, Mộc Thủy Vân đã là người Thất Tiên Phong. Lâm Pháp, ta không muốn truy cứu ngươi làm sao bị thương, ngươi cũng đừng giở trò với ta. Còn thương thế có nghiêm trọng không, ngươi tự hiểu. Ta hiện tại chỉ cho ngươi một cơ hội, muốn làm sao thì tuỳ ngươi, hậu quả, ngươi biết rõ."
Uy hiếp trắng trợn như thế, ai không hiểu, Lâm Pháp suýt chút nữa tắt thở, gương mặt khó coi như nuốt phải ruồi, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Thương Phong Dạ, hắn chỉ có thể nuốt giận vào bụng, bị Mộc Thủy Vân hiếp đáp.
Kẻ cầm đầu Mộc Thủy Vân bị người nào đó khiển trách trong nội tâm, hiện giờ đang ra sức lột vỏ, đưa nhân tới, nói nhỏ: "Nguyện nàng mỗi ngày hài lòng, ở mọi thời khắc đều hài lòng. Ta tự mình đút nàng ăn, đút nàng ăn..."
Tuyết Phong hơi nheo mắt, rất tự nhiên tiếp nhận nàng phục vụ, hài lòng bỏ vào miệng, còn không quên dùng đầu lưỡi quét lòng bàn tay nhuyễn nộn, cảm giác ngón tay Mộc Thủy Vân run rẩy, tiếu ý hiện lên đáy mắt, sâu sắc nhìn dáng dấp nàng đỏ mặt.
Hai người thân mật ngươi tới ta đi tràn ngập ám muội, Tử Vân Trúc ngứa ngáy trong lòng, đưa tay sờ tay nữ tử bên cạnh, nhưng không nghĩ Tân Duyệt Tâm thuận thế tiến đến bên tai, nhẹ giọng oán giận: "Xem nhân gia săn sóc kìa, nàng có từng lột vỏ qua cho ta chưa? Đều là ta hầu hạ nàng thôi!"
"Được rồi, nếu nàng muốn ăn, ta lột nhiều nhiều cho nàng." Tử Vân Trúc bưng mâm hạt thông lên thổi một ngụm tiên khí, hết thảy lập tức bị lột sạch vỏ, chờ đợi lâm hạnh.
Tân Duyệt Tâm vô lực quay đầu, thật không tình thú.
Thương Phong Dạ ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Lâm Pháp, ngươi có vấn đề gì không? Nếu không, chúng ta liền liên thủ, triển khai chân khí phòng hộ, miễn cho đêm dài lắm mộng."
Lâm Pháp than thở: "Ngươi nói thế, thương thế của ta lập tức khỏi hẳn, hết thảy nghe theo Thương đại ca đi."
Hắn không chịu nổi a, bằng không, tiên khí nhất định phá công, nói không chắc còn quy thiên sớm, vì một Mộc Thủy Vân mà gợi ra lửa giận của Thương Phong Dạ, xác thực không đáng.
Lâm Pháp khó khăn nhất cũng đã thỏa hiệp, Chúc Thu Nguyệt và Diệp Cuồng Ca liền không dám ngỗ nghịch Thương Phong Dạ, bảy người thương nghị thỏa đáng xong, lập tức ngưng tụ chân khí vào lòng bàn tay, đồng loạt vọt tới gần Mộc Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân đang lột hạt thông, trừng hai mắt lập tức bỏ qua, bảy cỗ chân khí hô một tiếng toàn bộ tràn vào bụng dưới, trực tiếp rót vào đan điền, căn bản không cho nàng thời gian chuẩn bị.
Tuyết Phong lui về phía sau mười mét, sợ bị tiên lực thuần khiết lan đến, trong lòng có chút không thích, bảy người này, động tác thật nhanh, căn bản không chờ Thủy Vân phản ứng, coi như biết rõ vì đề phòng oán khí đột nhiên xuất kích, nhưng doạ đến Thủy Vân rồi!
Bảy tầng tiên khí tuần hoàn quấn quanh Mộc Thủy Vân, bởi vì chồng chất, bảy màu tím biến thành bảy sắc độ sặc sỡ, bốc lên một vòng, biến mất ở đan điền, sức mạnh trong cơ thể biến thành ba cỗ, một là tu vi tiên cấp của bản thân, hai là oán khí của Huyết Phật châu, ba là bảy tầng tiên lực, tiên lực chồng chất vô cùng mạnh mẽ, vây quanh hai cỗ khí lực đối lập, ngăn cản oán khí.
Bảy nguồn sức mạnh lần thứ hai gây dựng lại, phịch một tiếng đi vào tiên trì, sóng nước thao thiên, sương mù cuồn cuộn, ầm một tiếng, có món đồ gì bị phá nát.
Bảy người thu hồi tiên lực, Tử Vân Trúc ngưng trọng nói: "Kết giới của tiên trì đã mở ra, bên dưới là cảnh giới ảo diệu thâm thuý nhất Bắc Hải. Sau khi các ngươi xuống, sẽ không phiêu ở phía trên, mà là chìm vào đáy ao. Đáy ao dưới góc phải có một kết giới địa vực không gian, các ngươi có thể đi vào tu luyện. Nhớ kỹ, nơi đó chỉ có ánh mặt trời, các ngươi nghỉ ngơi bốn mươi chín ngày. Khi nhật quang xuất hiện, chính là thời khắc các ngươi trở về đại lục."
"Đã rõ." Tuyết Phong tiến lên trước một bước, ôm chặt lấy Mộc Thủy Vân, nhảy vào tiên trì.
Một luồng khí tức mát mẻ phả vào mặt, một tầng tử quang bao phủ hai người, chờ mở mắt thấy rõ cảnh vật trước mắt, Mộc Thủy Vân sửng sốt một chút: "Đẹp quá!"
Không nghĩ tới dưới tiên trì này còn có núi giả, nham thạch đủ màu kéo dài tới đáy ao, từ phía trên chỉ thấy một vòng nhũ bạch vây quanh cẩm thạch, phía dưới là phong cảnh thuần thiên nhiên chưa qua điêu khắc tinh xảo.
Hai người bơi đến nơi sâu xa, thấy bên phải có một địa vực phát sáng, mông lung như ẩn như hiện.
"Kết giới." Tuyết Phong lôi kéo Mộc Thủy Vân bay qua.
Một tia sáng tím từ trong bàn tay nàng đánh ra, phịch một tiếng, chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, ngọc trì rung động, kết giới đã bị Tuyết Phong bắn nát, một tầng sáng nhũ bạch lập loè, mơ hồ có thể xuyên thấu, hai người lập tức tiến vào.
Thân thể như được một đoàn bông bao vây, cả người Mộc Thủy Vân khoan khoái vô cùng, không kìm lòng được nhắm chặt mắt lại.
Ánh sáng khá mạnh, như thái dương quang hợp chiếu khắp đại địa, Tuyết Phong cũng không mở mắt nổi, nàng ôm Mộc Thủy Vân vào trong ngực, hai người cùng lĩnh hội cảm giác tươi đẹp thoải mái, bay lên không, hai người đồng thời mở mắt ra.
"Trời ạ!" Mộc Thủy Vân hít sâu một hơi, đáy mắt hiện ra thán phục nồng đậm, căn bản là bị cảnh vật trước mắt mê hoặc.
Tuyết Phong đồng dạng giật mình, đưa tay ra, cảm thụ khói tiên bồng bềnh trong không khí, phóng tầm mắt về phía trước, đó là đáy biển chói lọi.
Hẳn là đáy biển khác biệt, rặng san hô xinh đẹp, chập chờn xa hoa, nhàn nhạt phóng xạ phong vận quyến rũ động lòng người, đủ các loại cá đang ngao du, có vẫy cánh long lanh quang hoa, cũng có thân thể ưu mỹ như Thủy Long, giương mắt nhìn lên, đây chính là thế giới dị thú.
Mặt đất trút xuống vạn dặm, mềm mại như đạp mây, không trung chứa lượng lớn tiên khí, hơn nữa thuỷ quang mơ hồ, nơi này không có mặt trời, nhưng khắp nơi đều ấm áp, một vùng biển lặng, bao quát mọi cảnh vật tự nhiên, phong thái trương dương, các nàng có thể hô hấp, hoàn toàn không có cản trở, thời thời khắc khắc đều ngửi thấy một luồng hương thơm hải vực, thấm ruột thấm gan, đó là hương vị toả ra từ san hô sặc sỡ và hải tảo xinh đẹp, thật sự quá mỹ lệ.
Mộc Thủy Vân thở dài: "Nơi này đẹp quá..."
Tuyết Phong kéo tay nàng, cùng nàng chạy trên sa địa mềm mại, nhìn những con cá yêu dị bơi qua từ bên cạnh, đưa tay sờ, có thể cảm nhận được lớp vảy hơi cứng.
Tuyết Phong cầm tay nàng để nàng cũng cảm thụ xúc cảm tươi đẹp, Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, một tay nắm lấy con cá kia, nhìn nó trừng mắt há miệng, nhất thời cảm thấy manh cực!
Mộc Thủy Vân cười khúc khích, chơi đến mức không còn biết đâu là trời đâu là đất, tóc đỏ di động phập phù trong nước, noãn dương dát một tầng kim quang nhu hòa trên gương mặt xinh đẹp, nàng thả con cá ra, giẫm chân, hướng Thủy Long ngao du chộp tới.
Tuyết Phong gỡ mặt nạ xuống, để nó theo nước biển trôi xa, mũi chân đạp xuống, bay về phía Mộc Thủy Vân.
Một tay nắm eo nàng, Tuyết Phong mỉm cười: "Thủy Vân, hài lòng sao?"
"Nguyện nàng mỗi ngày hài lòng, ở mọi thời khắc đều hài lòng. Ta tự mình đút nàng ăn, đút nàng ăn..." =)) trời má cưng vãi luôn =)) mà Dao Đình Luyến tỷ tỷ đang tuyển nhạc để làm FMV, thím nào nghĩ ra thì cmt cho tui biết nghen, kiếm bài nào hùng hồn xíu, giống nhạc phim kiếm hiệp =))