Tà Minh Chi Giới

Chương 161




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Thanh Phàm nhíu đôi mi thanh tú, quyệt miệng, chạy đến trước mặt Thanh Yên, nắm lấy cánh tay của nàng lay động, lo lắng nói: "Tam sư tỷ, chưởng môn đang làm gì đó? Đối mặt khiêu chiến mạo hiểm, sao huynh ấy còn chưa ra?"
Thanh Yên bất đắc dĩ liếc nàng một chút, trời mới biết Mặc Thiên đang suy nghĩ gì! Mạc Vô Hoan đã đánh tới nơi, hắn lại đóng cửa không ra, giống như đang đợi cái gì, lẽ nào...
"Lục sư thúc đừng gấp, chưởng môn bình tĩnh như thế, sự tình có khả năng chuyển biến tốt." Hoa Ngưng vồ tay Thanh Phàm quấn cánh tay Thanh Yên, âm thầm cau mày không thích, Lục sư thúc phàm là bắt được một người đều muốn quấn lấy, cũng không hỏi một chút sư phụ có nguyện ý hay không liền táy máy tay chân, thật sự là không ra gì.
Thanh Yên ngẩn ra, trong mắt hiện lên ý cười.
Thanh Phàm kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hoa Ngưng, sinh khí: "Tiểu ny tử nhà ngươi, quá không tôn sư trọng đạo! Hôm nay là tình huống thế nào lẽ nào ngươi không biết sao? Hôm nay là đại nạn của Thiên Huyền Môn! Ngươi cư nhiên không vội không nóng nảy, căn bản không để Thiên Huyền Môn trong lòng sao?"
Hoa Ngưng bị nàng kích một hồi, vừa muốn đáp lễ nhưng nín trở lại, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Thanh Phàm là sư thúc, dù ở trong lòng nàng không phục cũng không thể biểu hiện ra, càng không thể làm đối phương tức giận, chỉ cảm thấy sư phụ cứ nói Thanh Phàm quá kiêu căng là đúng, ngày ngày các nàng ít tiếp xúc, chiều nay rốt cuộc coi như kiến thức.
Xem vẻ mặt Hoa Ngưng, Thanh Yên cau mày liếc Thanh Phàm đang đắc ý, nghiêm túc nói: "Làm sư thúc, lại không có dáng vẻ của sư thúc, muội xem một chút, đây là hình dáng gì?"
Thanh Phàm run run một cái, luôn cảm thấy ánh mắt Tam sư tỷ có chút lạnh như băng sương tháng chạp đánh thẳng đến, nàng không phải ngữ khí hơi nặng sao, Tam sư tỷ hộ đệ tử, cũng hộ quá gấp đi, quyệt miệng ủy khuất nói: "Sư tỷ..."
"Trở về vị trí của muội đi." Thanh Yên thở dài nói, ngữ khí vẫn là rất lạnh.
Thanh Phàm bất đắc dĩ trở về vị trí, mấy đệ tử ở phía sau vội vã tới hỏi dò: "Sư phụ, ngài sao vậy?"
"Bị giáo huấn." Thanh Phàm đáp.
Mấy đệ tử lập tức cấm thanh âm thầm nhìn nhau, Thiên Huyền Môn người nào không biết Tam sư bá cường a, sư phụ rõ ràng là ở chỗ nàng ăn quả đắng rồi, các nàng tự nhiên nhìn trong mắt, nhưng xuất phát từ quan hệ thầy trò, các nàng không thể không hỏi nhiều một câu, tránh yên lặng như tờ.
Rầm rầm rầm... Lại là vài tiếng sét đánh vang vọng trên đỉnh đầu chúng đệ tử.
Thanh Yên cau mày nhìn trời, trong lòng thở dài, dù biết được tâm tư Mặc Thiên, vẫn lo lắng, Mặc Thiên đến Thiên Huyền Môn liền ái mộ Thanh Linh, nàng có thể nào xem không thông suốt? Chiều nay, Thiên Huyền Môn gặp phải khiêu chiến, chính là một thời cơ tốt, Mặc Thiên đánh cược, nắm cả Thiên Huyền Môn đến đánh cược, đánh cược Thanh Linh nhất định sẽ trở về.
Hoa Ngưng than thở: "Sư phụ, tiếp tục như vậy thật sự không phải biện pháp a. Xem độ oanh kích, Mạc Vô Hoan không ra tay, nếu hắn hết nhẫn nại, Phong Sơn Đại Trận cũng không chống cự nổi."
Thanh Yên nhướn mày, đi tới Thanh Mặc Quan, đẩy cửa ra, các đệ tử đều tha thiết mong chờ nhìn nàng đi vào, cửa lại bị đóng.
Mặc Thiên một mình ngồi ở trên chủ tọa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh Yên đi tới, tình huống ở bên ngoài, hắn tự nhiên hiểu được, nhưng lần này Mạc Vô Hoan khiêu chiến là cơ hội tốt, là cơ hội duy nhất có thể nhìn thấy Thanh Linh, hắn sẽ không bỏ qua.
Thanh Yên đứng giữa sảnh, chắp tay nói: "Chưởng môn, Phong Sơn Đại Trận dao động. Mấy môn phái khác phỏng chừng chốc lát sẽ tới, nếu Mạc Vô Hoan hạ sát cơ, Thiên Huyền Môn không cách nào cứu vãn. Xin chưởng môn từ bỏ tư tình nhi nữ, ra ngoài ứng chiến!"
"Không vội." Mặc Thiên trầm giọng.
Thanh Yên thở dài, hai mắt tụ tập quang hoa, âm trầm nói: "Huynh nắm Thiên Huyền Môn tới làm tiền đặt cược, nếu Thanh Linh biết, nhất định sẽ rất đau lòng."
Mặc Thiên không tính toán thái độ của nàng, câu môi cười: "Kỳ thật đoạn cảm tình kia ta vẫn chưa thả xuống, muội biết thống khổ vì bị tương tư dằn vặt trăm năm sao? Ta hiểu rõ Thanh Linh, Thiên Huyền Môn gặp nạn, muội ấy nhất định trở về. Không phải ta quá để mắt Thanh Vũ Lâu, tu vi của Mạc Vô Hoan tăng nhanh như gió, không biết dùng bí pháp gì trong khoảng thời gian ngắn đã đến đỉnh cao. Một đối thủ khá hiếm thấy, ta đương nhiên không muốn từ bỏ cơ hội này. Nhưng Thiên Huyền Môn không phải một người, Thanh Linh chưa rời khỏi môn phái, muội ấy vẫn là một phần tử. Môn phái gặp nạn, làm một đệ tử, không phải nên trở về giúp đỡ sao?"
Thanh Yên cau mày, đối với ý nghĩ và cách làm của Mặc Thiên, thật sự không biết nói gì, sự thật trước mắt, nếu Thanh Linh có thể trở về, nàng đã sớm về, còn cần hắn khổ sở chờ đợi sao?
Tà dương xuyên thấu mây mù tản xuống, mấy bóng người lao nhanh đến, nhưng vừa vặn bị vài cỗ tử quang cường lực công kích, máu tươi phun trên không, mấy chưởng môn đồng thời bị đánh lén, dồn dập trừng mắt quát: "Mạc Vô Hoan! Ngươi thật không biết xấu hổ!"
Đùng đùng đùng! Vài chưởng ấn đỏ như máu lập tức hiện lên mặt bọn hắn, bọn họ thống khổ bụm mặt, bị thuộc hạ Thanh Vũ Lâu trói, đan điền cũng bị tiên lực khóa lại, căn bản không có cách triển khai tôn khí.
Bên tai nghe thống khổ kêu rên, Mạc Vô Hoan lạnh nhạt nói: "Bổn lâu thấy, kẻ không biết xấu hổ chính là mấy lão gia hoả gan to bằng trời các ngươi! Đến quá chậm, để bổn lâu đợi lâu, quả thật là đáng chết!"
"Ngươi!" Bọn họ lửa giận công tâm, suýt ngất đi.
Bốn bóng người từ chân trời bay tới, quang hoa ám kim như sóng biển hung ác cuộn trào.
Mạc Vô Hoan bị một luồng lệ khí tàn nhẫn khóa chặt, môi mỏng đột nhiên mím lại, ý nghĩ lóe lên, người đã không gặp.
Ầm! Nhuyễn kiệu hoa lệ bị lệ khí oanh tạc, bay tứ tán.
Chờ thấy rõ mặt người kia, Mạc Vô Hoan cắn răng hô: "Mộc Thủy Vân! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bổn lâu?"
Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong tay cầm tay, mềm mại đáp xuống mặt đất, vạt áo lướt nhẹ, mái tóc dây dưa, quanh thân mỗi người uốn lượn khói tím dày đặc, dung nhan mỹ lệ, khí tức thần bí, phong thái ưu mỹ hào hiệp như tiên nữ hạ phàm, mọi người càng xem càng kinh ngạc.
Trắng bạc cùng đỏ sẫm đan dệt, dưới ánh tà dương có vẻ cao ngạo duy mỹ.
Tuyết Phong lạnh lùng liếc Mạc Vô Hoan một cái, đối với loại nam nhân tự đại lại đáng ghét, ngay cả một cái liếc mắt, nàng đều cảm thấy dư thừa.
"Mạc lâu chủ hảo nhã hứng, lại đến Thiên HuyềnMôn ngắm cảnh. Lăng Vân Phong rất đồ sộ, đối lập với khí phách của ngươi, cũngrất hoà lẫn." Mộc Thủy Vân ôm ngực chầm chậm nói, đồng thời híp mắt lại nhìn các chưởng môn bị Thanh Vũ Lâu bắt sống.
Thanh Phong vung phất trần, muốn xông lên lại bị Thủy Vân đưa tay ra ngăn cản, hắn không hiểu: "Mộc cô nương?"
"Hôm nay là Thanh Vũ Lâu và Thiên Huyền Môn giao chiến. Mặc chưởng môn còn chưa đi ra thì nào đến phiên ngươi." Mộc Thủy Vân vẫy tay, Thanh Phong bị khí lực chấn động lui lại mấy bước.
Chờ hắn hoàn hồn, vội vã ngưng mày nhìn, quả nhiên là thấy Thiên Huyền Môn khép kín, căn bản không thấy Mặc Thiên đâu, đối thủ đều công tới cửa, đệ tử Thiên Huyền Môn cũng không lộ diện, chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào là sợ Mạc Vô Hoan, không dám nghênh địch?
"Xì xì, Mộc Thủy Vân, ngươi nói không sai. Hôm nay là Thanh Vũ Lâu và Thiên Huyền Môn giao chiến, người không liên quan không có quyền nhúng tay!" Mạc Vô Hoan đứng chắp tay, một thân u lãnh thô bạo hoàn toàn lộ ra.
Liệt Phong và Sương Hoa nhìn nhau, làm sao luôn cảm giác chuyện này có điểm không đúng?
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt nói: "Nếu Lâu chủ thâm minh đại nghĩa như vậy, mời thả các vị chưởng môn. Thiên Huyền Môn tuy rằng ở giới tu đạo được tôn sùng là thuỷ tổ, nhưng cũng không thể thu nạp đạo gia tông môn khắp thiên hạ. Bây giờ nếu Thanh Vũ Lâu đơn độc khiêu chiến Thiên Huyền Môn, như vậy, ngoại trừ đệ tử Thiên Huyền Môn, những người khác tự nhiên cùng trận chiến này không quan hệ, hãy thả người đi."
"Cái gì?" Mạc Vô Hoan nhíu mày, phủ tạng suýt bị tức nổ, nguyên lai Mộc Thủy Vân có ý đồ này.
Liệt Phong ai thán, Mộc Thủy Vân quả nhiên giả dối, ngay cả Lâu chủ cũng bị nàng tính kế.
Tuyết Phong nhịn không được cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn lạnh băng, nặng nề nói: "Lẽ nào Mạc lâu chủ nghễnh ngãng, không nghe rõ Thủy Vân nói sao? Nàng muốn ngươi thả người!"
Mạc Vô Hoan nhất thời ngẩn ra, cả giận nói: "Người không liên quan hẳn là các ngươi! Các ngươi có tư cách gì chỉ huy bổn lâu làm việc?"
"Là Mạc lâu chủ tự mình nói, người không liên quan không tham ngộ cùng giao chiến, mấy chưởng môn và Thiên Huyền Môn không có chút quan hệ nào, không phải không liên hệ thì là cái gì? Nếu Mạc lâu chủ không giảng tín nghĩa, như vậy, người không liên quan như chúng ta có phải cũng có thể tham dự?" Mộc Thủy Vân thản nhiên vuốt ve áo choàng, trong con ngươi ẩn hàm nụ cười lạnh.
"Mộc Thủy Vân!" Liệt Phong trừng mắt muốn xông lên, trước mặt lại kéo tới một luồng gió, chưa kịp phản ứng, khuôn mặt đã một trận đau rát.
Tuyết Phong hững hờ vuốt lòng bàn tay, lạnh lùng nói: "Thuộc hạ Thanh Vũ Lâu thật sự chẳng có nửa điểm quy củ, lại hướng nhân gia đại hống đại khiếu, đúng là đáng đánh đòn."
Mạc Vô Hoan áp chế nộ diễm kêu gào gắt gao, hít sâu một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Thả người."
Đám thuộc hạ không tình nguyện thả vài tên đạo nhân, bọn họ vội vã chạy đến sau lưng Mộc Thủy Vân, chắp tay kêu lên: "Đa tạ cô nương giúp đỡ."
Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói: "Không cần cám ơn. Hiện giờ, chúng ta nên đến Thiên Huyền Môn làm khách."
"Mộc Thủy Vân! Đừng tưởng rằng ngươi khôn vặt, là có thể giữ được Thiên Huyền Môn! Bổn lâu biết ngươi có quan hệ với Thanh Yên, thế nhưng hôm nay, bổn lâu muốn diệt đệ nhất đạo gia, phát dương uy danh của Thanh Vũ Lâu!" Mạc Vô Hoan lạnh lùng nhìn khuôn mặt thanh thuần của Mộc Thủy Vân, không ai biết dung nhan dưới mặt nạ đồng xanh đã vặn vẹo đến cực hạn.
Mộc Thủy Vân không đáng kể thả tay: "Mạc lâu chủ quá đề cao ta, bằng vào sức ta, có thể nào giữ được Thiên Huyền Môn to lớn? Thiên Huyền Môn có chưởng môn, có đệ tử, có tiền chưởng môn Huyền Ẩn tiên tôn che chở, không chừng còn có thuỷ tổ trong truyền thuyết Thanh Linh. Có những tiên nhân, tiền bối này che chở, ta có thể ra mấy phần lực đây? Ta chỉ là hoài niệm bạn cũ, đến đây gặp gỡ bọn họ mà thôi."
Cô gái này nói rất đúng, mấy chưởng môn nhìn nhau, trong lòng giật mình, tình thế căng thẳng cư nhiên nhờ cô gái này nói mấy câu đã giải quyết dễ dàng, không sai điểm nào, chưởng môn hiện tại Mặc Thiên của Thiên Huyền Môn chính là cao thủ tiên cấp, nếu không địch lại Mạc Vô Hoan đỉnh cao, vậy còn Huyền Ẩn tiên tôn của Thất Tiên Phong, Trấn Ma Chung của Huyền Ẩn chính là chí bảo thượng cổ, liền không tin không đối kháng được một Thanh Vũ Lâu, cuối cùng, nhớ đến vị nữ tử trăm năm trước, tiên ma đại chiến mà phi thăng thuỷ tổ, Thiên Huyền Môn gặp nạn, nàng khẳng định cũng sẽ trở về giúp đỡ, lực thuỷ tổ thuấn sát tất cả tiên cấp đỉnh cao, bọn họ lo âu dư thừa rồi.
Lại sắp choảng nhau sml =))