Tà Minh Chi Giới

Chương 158




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Thấy Hoa Như Thương mặt không cảm xúc tự mình đánh đàn, căn bản không để ý tới nàng, Mộng Tử Nhan nổi giận phất tay áo rời xa, ôn nhu của nữ nhân này vẫn luôn thuộc về Tuyết Phong, điểm này nàng rõ ràng trong lòng nhưng nàng không có nửa điểm ghen, bởi vì nàng hiểu rõ Tuyết Phong, Tuyết Phong vĩnh viễn sẽ không sản sinh cảm tình với Hoa Như Thương, là Hoa Như Thương quá mức thấp kém, một người thấp kém không xứng được yêu, nếu được thì cũng là tình yêu thấp kém.
"Vầng trăng kia quá đẹp, hình dạng êm dịu, vốn là không chê vào đâu được. Không biết, ngươi có phát hiện tối nay bất đồng không, tỷ như người ngươi ghi nhớ đang phải chịu đựng cái gì khó nói." Mộng Tử Nhan chính là muốn đánh tan cảm xúc kiên trì sau vẻ mặt vô cảm kia, nàng hy vọng Hoa Như Thương có thể lộ ra vẻ mặt khác, để địa phương yên tĩnh lạnh lẽo này thêm một tia nhân khí.
Tim Hoa Như Thương nhảy lên một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi có ý gì?"
"Biết vì sao ta lựa chọn chỗ này không? Biết vì sao ta lựa chọn đêm trăng tròn không?" Mộng Tử Nhan cười trộm, tròng mắt đỏ ngòm lấp loé ánh sáng quỷ dị.
Hoa Như Thương cảm nhận được âm mưu và tà ác trên mặt nàng, trong lòng càng giật mình, vừa muốn hỏi nguyên cớ, hạo nguyệt lại bị một mảnh khói tím che khuất, ngưng mắt nhìn sang thì thấy một bóng người suốt đời khó quên.
Mộng Tử Nhan đồng dạng cho rằng như thế, bóng người đạp trăng mà đến quá mức cao ngạo, quá mức hoa mỹ, làm cho người ta khó quên.
Gió lạnh thổi loạn tóc bạc, dáng người ưu mỹ dưới hắc bào, ánh trăng tôn lên, hiển hiện mông lung trang nhã, khói tím uốn lượn quanh thân, biểu lộ xa hoa tĩnh dật, môi mỏng khẽ mím, dưới mặt nạ là tấm dung nhan trắng xám.
Mây tím vững vàng nâng nàng trên không trung, Tuyết Phong cầm cung bạc, chăm chú nhìn dung nhan đồng dạng trắng xám của Mộng Tử Nhan, than thở: "Thiên Sơn quyết chiến, chỉ có ngươi có thể nghĩ ra. Linh hồn nguyên châu đâu?"
"E sợ không có mánh lới Linh châu sẽ không mời nổi ngươi a, ta ngược lại rất bất ngờ, vì sao Mộc Thủy Vân không cùng ngươi đến đây? Lẽ nào ngươi không muốn cho nàng quan sát chúng ta giao chiến sao?" Mộng Tử Nhan cười tà mị, đáy lòng rõ ràng có chút thất vọng, tình cảnh vĩ mô nhưng thiếu hụt Mộc Thủy Vân, thật sự quá đáng tiếc.
"Chuyện giữa chúng ta, hà tất liên lụy đến nàng." Tuyết Phong lui về phía sau mấy chục mét, chậm rãi giơ lên cung bạc, ngân quang ở trong đêm tối, nổi bật óng ánh huỳnh hoa, mũi tên sắc bén lẳng lặng chỉ vào Mộng Tử Nhan.
Mặt trăng êm dịu bị tử tiên khí bao phủ, tạm thời có thể chống đỡ đau đớn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, trước khi tiên khí bị hút sạch bắt được Linh châu, bằng không, vạn kiếp bất phục.
Hoa Như Thương căng thẳng quan sát lệ khí như ẩn như hiện giữa hai người, nàng lại quyến luyến nhìn Tuyết Phong, chuyện lần trước quá mức đường đột, tất cả nhân quả đều là vì yêu, từ lúc Cung chủ đến, căn bản nửa ánh mắt cũng không bố thí cho nàng, trái tim nàng thật đau.
Một đoàn lửa đen thiêu đốt trong lòng bàn tay, thời khắc toả kim quang tôn lên một viên Linh châu cực kỳ chói lọi, Mộng Tử Nhan bay lên, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh vàng và đen trở nên vạn phần quỷ dị, khóe môi ngưng tụ thành một ý cười âm trầm: "Chiến đấu dai dẳng không thích hợp ngươi và ta, tiêu hao hết tiên lực ở một lần hành động thôi, được không? Nếu ngươi thất bại, đời đời kiếp kiếp phải làm bạn bên cạnh ta."
Nguyệt quang chập chờn, hắc diễm đã lan tràn hạo nguyệt, chậm rãi nuốt chửng tiên khí.
Trong mắt Mộng Tử Nhan thoáng hiện hắc quang, nàng tuyển quyết chiến ở đêm trăng tròn, chính là nắm lấy nhược điểm của Tuyết Phong, tiên khí thiếu hụt, dễ như ăn bánh liền có thể đánh thắng, tất cả mưu tính phi thường hoàn mỹ, nàng đã không kịp chờ đợi một khắc đó đến!
Bóng dáng Tuyết Phong trên trời cao lảo đà lảo đảo, cỗ đau đớn trong cơ thể đột nhiên tăng lên từ đan điền lan sang kinh mạch, khiến cho đầu óc bắt đầu trướng thống, nàng nắm cung bạc thật chặt, nhưng không cách nào thấy rõ khuôn mặt Mộng Tử Nhan, cảm giác mơ hồ đang cười, nụ cười kia quá mức tàn nhẫn, cũng hiện ra sự hưng phấn không gì sánh kịp.
Hắc diễm bốc lên, hóa thành một quả cầu cực nóng, rít gào phóng đến!
Tuyết Phong cắn răng thả ra mũi tên, nàng không biết có thể thắng ván này hay không, nói chung, nàng tận lực.
Mộng Tử Nhan tự tin cười, sức mạnh trên cung tên quá yếu, nàng hoàn toàn có thể cảm giác Tuyết Phong đang ẩn nhẫn đau đớn, thắng lợi vui sướng mai một thương tiếc trong lòng nàng, hưng phấn mãnh liệt tràn ngập tròng mắt, nhưng ở giây tiếp theo, sắc mặt liền cứng ngắc.
Quang hoa ám kim rộng rãi nhanh chóng tập cuốn, thế như chẻ tre, hai cỗ lực lượng va chạm mạnh mẽ, phịch một tiếng, hào quang ác liệt bị cứng rắn ngăn trở, đàn hồi trở về đường cũ.
Mộng Tử Nhan vội vã né tránh, thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy rõ người tới thì nàng tức giận, mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ au.
Thân thể thống khổ không thể tả, rơi vào một cái ôm ấm áp, Tuyết Phong đau xót nhìn dung nhan đầy căng thẳng trước mắt, run rẩy nói: "Thủy Vân... Ta..."
"Ta không quản các ngươi cá cược cái gì, nói chung ta đến rồi, giao chiến chấm dứt tại đây!" Đáy mắt Mộc Thủy Vân lập loè phức tạp, quay đầu lạnh nhạt nói với Mộng Tử Nhan: "Ta đã từng nghe Tuyết Phong nói, ngươi là tri kỷ của nàng. Nhưng hôm nay ngươi không để ý tính mạng của nàng, lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn chỉ vì muốn thỏa mãn tư dục của bản thân. Giờ khắc này ngươi đã mất đi tư cách làm người, chỉ xứng làm một linh hồn đê tiện."
"Mộc Thủy Vân! Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta? Ngươi cũng xứng à?" Mộng Tử Nhan tức giận vung tay áo, hắc diễm cực nóng sau lưng tạo thành một con cự mãng hư huyễn, hung ác nhào tới.
Mộc Thủy Vân lật bàn tay một cái, Hồn Nghiệp Kiếm lấy một tốc độ nhiếp hồn nhanh chóng xoay tròn, bầu trời sau lưng nàng lập loè kim quang tuyệt thế, Thương Long uy vũ đủ chọc mù mắt, râu rồng tung bay hướng cự mãng quét qua.
Ầm ầm ầm! Bầu trời âm trầm bất định, Hoa Như Thương giật mình, trời đêm hiện lên một con cự thú khủng bố màu vàng, hống!
Một tiếng gầm rú, nhất thời sơn băng địa liệt, biển gầm vượn hót, núi tuyết đều bị đánh bay, Minh Vương Bích Hải Cầm âu yếm của Hoa Như Thương cũng đứt dây, trong lòng nàng đau nhói, nước mắt ào ào rơi xuống.
Trăng tròn toả sáng mãnh liệt, lại bị một tầng sáng tím mãnh liệt hơn bao phủ.
Mộc Thủy Vân nhẫn nhịn đan điền rung động, nhất định phải bảo vệ Tuyết Phong, quay đầu hô to một tiếng: "Tiểu Thất!"
"Hai người đi trước đi!" Nhai Tý trừng mắt, giương cái miệng lớn như chậu máu vọt tới chỗ Mộng Tử Nhan.
Mộc Thủy Vân ôm Tuyết Phong bay khỏi nơi đây, Hoa Như Thương lập tức đuổi theo.
"Mộc Thủy Vân! Linh hồn nguyên châu ở chỗ của ta! Nếu ngươi không muốn Tuyết Phong thống khổ dằn vặt, lập tức tự sát trước mặt ta! Bằng không, ngươi có tin ta sẽ ném nó vào chốn vạn ác để ngươi vĩnh viễn đều sống trong hổ thẹn hay không?" Mộng Tử Nhan kêu một tiếng, đùng! Sắc mặt tái nhợt bị Nhai Tý trảo ra năm lỗ hổng, nàng tà ác cười.
Mộc Thủy Vân dừng lại, Hoa Như Thương đã nắm lấy cánh tay Tuyết Phong, cầu khẩn: "Van cầu ngươi, đưa Cung chủ cho ta đi... Ta không thể không có nàng..."
Ầm! Mộc Thủy Vân không chút khách khí đánh bay nàng ta, lúc này Tuyết Phong đã ngất đi, cũng tốt, miễn cho nàng lại thừa thụ nỗi thống khổ như bị xé rách.
Tiểu Thất vừa muốn ra tay, lại bị Mộc Thủy Vân hét lại, nộ quang sắc bén nhìn chăm chú qua, ngữ khí bình tĩnh lạ kỳ: "Mộng Tử Nhan! Ngươi quả nhiên đê tiện. Cứ luôn miệng nói yêu nàng, nhưng căn bản không để ý sự sống chết của nàng. Nếu ngươi có nửa điểm nhân tính, sẽ không nhìn Tuyết Phong bị khổ. Ngươi đã ác độc như thế, không bằng theo ta đơn độc giao chiến."
"Mộc Thủy Vân, ngươi có phải đánh giá mình quá cao?" Mộng Tử Nhan cười lạnh, bên tai lập tức truyền đến tiếng gào thét hung ác, tim nhảy lên một cái.
Một luồng khói đen phồn thịnh ngưng tụ, Hắc Kỳ Lân hiện ra bên cạnh nàng, đối lập với Nhai Tý, đáng tiếc, lúc này Nhai Tí đã vượt xa quá khứ, hai người căn bản là không cùng đẳng cấp.
Tiểu Thất trừng mắt, móng vuốt hơi động, Hắc Kỳ Lân gầm rú bị nó đánh bay.
Cùng lúc đó, khói đen dày đặc bao phủ thân thể Mộng Tử Nhan, sương mù mịt mờ, khả tụ khả tán, Tiểu Thất bị sương mù ảnh hưởng, hành động chậm lại.
Mộc Thủy Vân ngẩn ra, đã như vậy, nàng cũng không muốn dây dưa với nữ nhân này, xoay người rời đi.
"Mộc Thủy Vân! Hôm nay cho phép ngươi làm anh hùng một hồi. Ngươi và ta ước định trăng tròn tháng sau, không có Tuyết Phong tham dự, ta và ngươi phân cao thấp." Mộng Tử Nhan quát.
Mộc Thủy Vân giận không chỗ phát tiết, sao nàng cứ muốn so găng vào đêm trăng tròn? Xoay mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Ta đáp ứng ngươi."
Nhìn hai người biến mất, Mộng Tử Nhan thâm thúy cười, đêm trăng tròn, chờ xem.
Một chùm sáng tím bay vào cửa sổ, ngọn nến trên bàn vô thanh vô tức nhen lửa, trang hoàng quen thuộc, mùi đàn hương quen thuộc, các nàng trằn trọc một đường, lại trở về.
Nhẹ nhàng đặt Tuyết Phong lên giường, Mộc Thủy Vân kinh ngạc vì trên đệm cũng không có nửa điểm bụi bặm, xem ra đồng nghiệp Tĩnh Vân Lâu rất tận trách, dù nàng không ở mỗi ngày đều đến quét tước, thật không tệ.
Mộc Thủy Vân gỡ mặt nạ của nàng xuống, thương tiếc sờ mặt nàng khẽ gọi: "Phong nhi? Hãy tỉnh lại đi..."
Tuyết Phong hỗn độn, phảng phất trở lại ban đầu, quang mang cường liệt chiếu rọi, nàng than nhẹ một tiếng, vẫn lựa chọn phác hoạ bức tranh kia, tuy ý thức biết hậu quả của việc mở ra không gian, nàng cũng không để ý, bởi vì Tà Minh Chi Giới tồn tại, mới có trân ái bây giờ.
Tựa hồ nghe đến một tiếng hô hoán nhu nhu, Tuyết Phong mỉm cười, nhắm chặt mắt lại.
Lần thứ hai mở mắt liền thấy Mộc Thủy Vân đầy mừng rỡ nhìn nàng, Tuyết Phong than thở: "Nàng làm sao..."
"Nàng cho rằng nàng có thể giấu giếm được ta sao? Làm việc cũng không cân nhắc hậu quả, nàng kích động quá rồi đó." Mộc Thủy Vân khẽ cáu, cầm chặt tay nàng, ôn hòa nói: "Tuy rằng nàng rất mạnh, đủ khiến ta mê man một đêm. Nhưng ta thấy rất rõ trăng tròn trên bầu trời, ta liền biết trong hồ lô của nàng chứa thuốc gì ngay. Ta phòng bị, nàng tự nhiên không biết. Sau khi ta theo hơi thở của nàng tìm được Thiên Sơn, nàng lại cùng Mộng Tử Nhan giao chiến? Hai người rốt cuộc gạt ta đánh cược cái gì?"
Truyện sắp đi đến hồi kết nên gây cấn vãi =))