Tà Minh Chi Giới

Chương 104




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Cái gì? Huyết Phật châu?"
"Lẽ nào là truyền thuyết viễn cổ, pháp bảo của thánh nhân, Cách Hồn Huyết Phật châu?"
Chúng cấm quân tất cả đều nhịn không được đăm chiêu, dồn dập quét ánh mắt khiếp sợ mang tính chất vấn về phía nữ tử dương dương tự đắc kia, cho dù đối chọi với thần thú, nàng vẫn phong hoa như vậy, lãnh đạm tùy ý.
Mộc Thủy Vân vuốt bụi trên áo choàng, nhấc mắt cười: "Ta vẫn biết, Hầu gia mơ ước Huyết Phật châu của ta đã lâu, lần này có cơ hội, ngươi càng thêm thèm thuồng. Nói cái gì tà ma không tà ma, tương do lòng sinh, khuôn mặt bị tham lam dục vọng lấp đầy của ngươi, mới là giống tà ma nhất."
"Mộc Thủy Vân! Ngươi làm càn!" Tư Đồ Liên Thành tức giận hai mắt bạo trừng, suýt thì chửi thề trước mặt mọi người, nữ nhân này là hắn đã từng lập lời thề muốn có được, thế nhưng hiện tại, hắn hận không thể lập tức bóp chết nàng.
"A di đà Phật, Hầu gia, quay đầu là bờ, nếu chậm trễ, vậy chờ đợi ngươi chính là chấp khó vô cùng vô tận." Nguyên Hải nắm bắt Phật châu lạnh lùng nhìn khuôn mặt hết sức vặn vẹo của Tư Đồ Liên Thành, đúng như Thủy Vân nói, dáng dấp hắn ta bây giờ, mới thật sự là tà ma, dữ tợn khủng bố.
Bọn người Tiêu Hằng dùng ánh mắt vô cùng xem thường miết hắn, tựa hồ khắp thiên hạ khinh bỉ cùng trào phúng đều tụ tập ở đây, đường đường Hiến Thành hầu lại cố tình gây sự với một tiểu nữ tử, thật đúng là đánh mất uy nghiêm hoàng gia.
Tư Đồ Liên Thành không thể nhịn được nữa, nổi giận gầm lên một tiếng: "Hắc Kỳ Lân! Nếu ngươi cùng ta khế ước, chúng ta liền liên thủ giết chết bọn họ."
Lỗ mũi Hắc Kỳ Lân bốc khói, xem thường lườm hắn một cái: "Hợp tác với ngươi, sẽ làm mất uy nghiêm của bổn thần thú, ngươi vẫn là nên tự xử đi thôi."
Phốc! Mộc Thủy Vân bất giác cười ra tiếng, Tư Đồ Liên Thành này đúng là, phỏng chừng từ nhỏ đến lớn cũng không như hiện tại, bị khinh bỉ đến cực điểm.
Mọi người không khỏi cảm thán, thần thú không hổ là thần thú, thật cường hãn.
Chưa để ý tới vẻ mặt và tâm tư của mọi người, Hắc Kỳ Lân căm tức nhìn Tiểu Thất, đột nhiên vọt về hướng nó.
"Cẩn thận!" Mộc Thủy Vân căng thẳng hô.
Tiểu Thất bành trướng thân thể, dưới mắt mọi người chạy về phía Hắc Kỳ Lân.
Hai cái sừng trên trán hai con cự thú đồng thời dài thêm 2cm, dáng người lại như man ngưu, nhất thời đụng vào nhau.
Rầm rầm rầm! Bầu trời triệt để âm trầm lại, mây đen che đậy bóng dáng hai con cự thú, chỉ có thể từ bên trong tầng mây dày đặc nhìn ra bốn đám ánh sáng đỏ như máu mãnh liệt lấp loé, đó là tròng mắt đỏ ngòm của hai con cự thú.
Mọi người chăm chú quan sát, còn kém không trừng rớt con ngươi ra, tuy nhiên không thấy rõ hai phe đối chọi, chỉ thấy khói bốc lên từ tầng mây đen cùng tiếng rít gào vang dội trời đất.
Ngay cả mặt đất núi đồi, dòng sông bình nguyên, đều bị hai tiếng hô cao vút chấn động loạng choà loạng choạng, đại địa bắt đầu nứt toác, vách núi đột nhiên nổ vang.
Mộc Thủy Vân vội vã nhìn qua, chỉ thấy một tia sét từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh ở giữa vách núi y như một đường phân cách rộng rãi, toàn bộ vách núi trong phút chốc bị chém thành hai nửa, bắt đầu chậm rãi chia lìa.
Tim mọi người suýt nữa kinh bạo, Phong Trú thấy tình thế không ổn, vội vã hạ lệnh cho mấy triệu đại quân cấp tốc lui lại, lập tức rời xa vách núi.
"Vách núi này sợ là sắp đổ nát, chúng ta đi mau lên." Tiêu Hằng ôm lấy Mộc Thủy Vân, vừa muốn xoay người bay khỏi, lại bị nàng kéo.
Đám người Nguyên Hải cũng là không rõ vì sao, theo tầm mắt Mộc Thủy Vân nhìn sang, nhất thời kinh hãi không thôi.
Vách núi đã đứt lìa, lúc này đại địa đang kịch liệt lay động, lại như giao phong kịch liệt trong tầng mây, từng lỗ hổng bị kéo ra, chúng quân sĩ sợ hãi tránh né, tình cảnh nhất thời bạo loạn.
Mộc Thủy Vân đưa mắt gắt gao tập trung nhìn tình cảnh bên trên vách núi, một tầng sáng đột nhiên hiện lên đáy mắt, tầng tầng bao vây, bên dưới kim quang, là một bức tranh.
Trong thời gian vách núi còn chưa triệt để tách ra, đại thể đồ hình nàng xem rất rõ ràng, trong lòng có chút động dung.
Trên bức họa, chính là hình một ông lão, ông lão ngồi khoanh chân, tĩnh tọa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng bên cạnh cắm một thanh kiếm, gió nhẹ phất đến, trước mặt hắn xẹt qua quang hoa, là kiếm khí khiến người ta kinh tâm đau khổ.
Kiếm khí lượn lờ trên hình ảnh như một chùm ánh sáng di động, vạn nghìn chiêu thức sâu sắc khắc vào nhãn cầu đen láy của nàng, chuôi kiếm cắm trên mặt đất chẳng biết lúc nào, đã biến thành Hồn Nghiệp Kiếm của nàng.
Trong tay lấp loé, Mộc Thủy Vân không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cầm Hồn Nghiệp Kiếm múa giữa bầu trời, mỗi chiêu thức nhanh như gió xé, ai nấy đều xem hoa cả mắt, trong chớp mắt, nàng đã đem vạn nghìn chiêu thức biểu thị một lần.
"Trời ạ, đó là múa kiếm sao?"
"Thật mềm mại, phong thái đẹp quá!"
Mọi người chăm chú dòm ngó dáng vẻ hào hiệp của nữ tử áo đen, hiển lộ ra khí tức lười biếng tùy ý, khiến người ta không kìm lòng được mà cảm thán.
Tư Đồ Liên Thành không rõ vì sao liền nhìn vách núi, phát hiện ngoại trừ mớ dây leo kia thì không có thứ gì, sao Mộc Thủy Vân lại đột nhiên diễn luyện kiếm chiêu đây?
Hắn thậm chí ngay cả nửa chiêu nàng triển khai đều không hiểu được, cánh tay của nàng làm bằng cành liễu mảnh sao? Cư nhiên có thể dẻo dai đến trình độ như thế này, toàn bộ vòng eo đong đưa nhu vũ trong gió, cực kỳ ưu mỹ phiêu dật nhưng lại khiến người ta khó dự đoán.
Dương Vạn Lý xem tất cả, trong lòng kích động không thôi, Mộc Thủy Vân múa nhất định là chiêu thức bên trong Phục Ma Phổ, nàng lại triển khai kiếm thức thành thạo điêu luyện, thật là thiên phú trác tuyệt.
Tiêu Hằng suýt nữa bị kỹ thuật nhảy mềm mại này làm mê hai mắt, hắn si mê thổi tiêu nhưng cũng không sánh bằng phong thái ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt của nàng.
Phong Trú ôm tim, trong ánh mắt đều là tư thế Mộc Thủy Vân biến ảo, chẳng trách Vương gia yêu thích nàng, ngay cả mình, e sợ cũng khó khống chế bổn tâm.
Nguyên Hải nhắm hai mắt lại, hắn không phải không muốn xem, mà là sợ mình nhìn, không nhịn được mà mê loạn.
Giang Nam đã sớm lạc lối, sững sờ nhìn Mộc Thủy Vân ưu mỹ bay lên bay xuống, cùng thời điểm nàng triển khai kiếm chiêu hiên ngang, Phục Ma Phổ, đó là chiêu thức tinh túy trong Phục Ma Phổ sao, quả thật cực kỳ rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
Diễn luyện xong chiêu thức cuối cùng, Hồn Nghiệp Kiếm xoay tròn, dưới mắt mọi người biến ảo ra vô số Hồn Nghiệp Kiếm, lúc tập hợp, tập thể xuyên thấu tầng mây.
Trong tầng mây hai con cự thú đang đánh đến hôn thiên địa ám*, Hắc Kỳ Lân cảm thấy mình trong nháy mắt bị hàng vạn ý niệm khóa chặt, bên tai truyền đến tiếng gió, tầng mây đột nhiên ánh sáng lấp loé, là mấy vạn trường kiếm ám kim nhanh chóng vọt tới, mang theo khí lưu tàn nhẫn, là nhanh thái quá.
*trời đất u ám
Hống! Gầm lên giận dữ vang vọng đất trời, chỉ nghe âm thanh xì xì xì xì nhanh chóng tập quyển.
Đám mây đen bị một tầng huyết quang xâm nhiễm biến thành từng mảng từng mảng mây máu doạ người, màu sắc tầng mây biến hóa, mọi người hoảng sợ mất mật, tai nghe thấy từng tiếng kêu rên thảm thiết, thật không nghĩ tới, kết cục của Hắc Kỳ Lân sẽ thê lương như vậy.
Mộc Thủy Vân vô cảm lơ lửng giữa không trung, lãnh đạm nhìn mảnh mây bầy nhầy kia, đột nhiên nói: "Tiểu Thất, trở về đi."
Một tia sáng xẹt qua giữa trời, tiểu manh thú bay trở về trong lòng Mộc Thủy Vân, ngẩng đầu nhìn nàng, đầy mắt đều là sùng bái: "Chủ nhân, chúc mừng ngài luyện thành kiếm phổ."
Mộc Thủy Vân khẽ vuốt đầu nó, cười nhạt, nói: "Hồn Nghiệp Kiếm đã vượt xa dĩ vãng, bởi vì, nó có một tầng nghiệp chướng sâu sắc."
Hống! Một tiếng gầm rú thê lương khiến người ta nghe xong thì không khỏi sinh lòng thương tiếc, chung quy là thần thú a, chẳng lẽ Tường Thụy Kỳ Lân liền bị hoạt quả như vậy?
Tư Đồ Liên Thành trừng mắt không thể tin tưởng, thần thú của hắn bị chém chết rồi?
Mây máu từ từ khuếch tán, khói đen rơi xuống mặt hồ, rầm một tiếng, gây nên tảng lớn bọt nước.
Mọi người khiếp sợ, nhìn Hắc Kỳ Lân đang thoi thóp, lớp vảy sắc bén quanh thân đều bị chém nát, chỉ còn dư lại một mảnh máu thịt be bét, mà cặp sừng rồng uốn lượn kia, cũng bị chặt mất một cái, thật sự là xót ruột đau đớn.
Cặp mắt đỏ ngầu của Hắc Kỳ Lân hiện ra ngụ ý hung ác không cam lòng, nó ra sức giãy giụa, bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang rền, là vạn mũi kiếm đuổi lại đây.
Hai mắt Hắc Kỳ Lân trợn tròn, đáy mắt hoảng sợ tôn lên mấy vạn mũi kiếm đang cấp tốc bay tới.
Chân trời đột nhiên quát đến một cơn gió đen, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hai đám khói đen hình thành một tổ tường khí mãnh liệt, bao phủ toàn bộ hồ Phong Ngọc, vạn nghìn Hồn Nghiệp Kiếm trong nháy mắt oanh kích trên bức tường khí kia, ầm ầm ầm...
Mộc Thủy Vân giật nảy mình, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, mấy vạn thanh Hồn Nghiệp Kiếm ngưng tụ cùng một chỗ, trong nháy mắt trên bầu trời hình thành một thanh cự kiếm kình thiên, cự kiếm ngưng tụ xong sau một khắc không ngừng mà hướng về hắc diễm khí tường bổ xuống.
Ầm! Tường khí rung lên, bốn phía hiện lên khe nứt.
"Quá dữ dằn. Lại còn có thể ngưng tụ thành một thanh khổng lồ!"
"Độ dài phỏng chừng đều có thể phá thiên!"
Mọi người kinh hồn động phách nghị luận sôi nổi, đều sốt sắng quan sát.
Mộc Thủy Vân lia mắt xem thường, bức tường này tuy rằng quỷ dị, cũng không thể ngăn cản kiếm khí của nàng, chỉ chốc lát, Hắc Kỳ Lân nhất định chết dưới kiếm.
Không phải là nàng không có lòng thương hại, chỉ là Hắc Kỳ Lân này khí tức quỷ dị, không có khí tức an tường, thế nào nhìn cũng giống tà thú, thần thú hung tàn như vậy, cùng Tiểu Thất của nàng, căn bản không cách nào so sánh được, tuy rằng Nhai Tý danh xưng hung tàn nhưng Tiểu Thất tâm niệm non nớt, dưới sự dẫn đường của nàng, tiêu giảm lệ khí, nhưng con Hắc Kỳ Lân này thì khác, xem cách làm và mức độ hung ác của nó, sớm đã thành niên.
Một thần thú hung tàn thành niên, nàng không có hứng thú khế ước, đương nhiên, coi như không khế ước, cũng không thể để Tư Đồ Liên Thành chiếm tiện nghi, trực tiếp xoá bỏ, cũng đỡ hơn cho nó đi ra làm loạn.
Cự kiếm kình thiên như sấm sét giữa trời bổ xuống, bộp một tiếng, mọi người giật mình, chỉ thấy tường khí ngăn cản trên đỉnh đầu Hắc Kỳ Lân vỡ vụn thành từng mảnh. Ầm! Bay tứ tán.
Mũi kiếm sắc bén lập loè tia sáng khát máu, nguyên bản trăm chuỗi kinh văn quấn quanh trên thân kiếm đã cầm cố thân thể Hắc Kỳ Lân, càng thu càng chặt, càng chặt càng muốn mệnh nó.
"Không!" Hắc Kỳ Lân ngửa mặt lên trời gào thét, nguyên tưởng rằng đoàn khói đen kia là tới cứu nó, ngay cả tường khí đều không thể ngăn cản nữ nhân này ra tay, thật sự là trời muốn diệt nó sao?
Đường đường là một thần thú lại bại dưới tay một nhân vật tôn cấp, Hắc Kỳ Lân khốc liệt tru tréo, thân thể không cam lòng bắt đầu bành trướng, ý đồ dùng man lực tránh thoát kinh văn ràng buộc, nếu không phản kháng, e sẽ lập tức mất mạng.
Tác giả có lời muốn nói: Phục Ma Phổ chỉ là cái trợ lực, không cần nghiên cứu quá sâu...
Editors cũng có lời muốn nói: Đoán xem ai sẽ khế ước được con Hắc Kỳ Lân này nhé?