Nhiệt độ trên biển không nóng lắm. Gió lộng thổi căng cánh buồm.
Lâm Khanh dẫn Tạ Tinh lên tàu của mình, chủ động đi trước mở cửa đưa y tới phòng thuyền trưởng.
Tạ Tinh ngồi trước bàn gỗ, đan hai tay lại, mười ngón giao nhau.
Y đem việc cơ thể Lâm Khanh bị coi như vật trữ đông mà cấy ghép nói ra từ đầu tới cuối.
Ban đầu, vẻ mặt Lâm Khanh nhìn qua thật bình tĩnh. Nhưng càng về sau thì sắc mặt khẽ biến, ý cười tắt dần. Kết thúc câu chuyện, đầu của cậu đã đau nhức, nội tâm có chút loạn.
Bầu không khí trong phòng nặng nề.
Sau khi ổn định tâm trí, Lâm Khanh mới miễn cưỡng cười hỏi
: "Trong người tôi... Thật sự có hàng triệu quả trứng?"
Tạ Tinh buồn bực gật đầu.
Lâm Khanh cúi đầu nhìn mặt đất, có chút mờ mịt.
Cậu không nghĩ đến việc Tạ Tinh bịa chuyện lừa mình. Sự tin tưởng này giống như đã có sẵn trong tiềm thức.
Lâm Khanh sắc mặt dịu lại, nhưng vẫn ai oán nhìn Tạ Tinh một cái.
: "Tôi cũng sẽ không để cậu xảy ra chuyện. Nên đừng lo." Tạ Tinh thu tay lại, đặt cằm lên mu bàn tay.
Giọng người nọ trở nên khản đặc, nghe không rõ vui giận: "Ở trên thuyền quá bất tiện để thực hiện phẫu thuật."
: "Ừm. Trước tiên cần tìm một nơi thích hợp trước đã. Còn cần cả dụng cụ nữa." Tạ Tinh gật đầu, nhẹ giọng tiếp lời: "Tôi biết một người có thể dẫn chúng ta đi."
_
Tạ Tinh trở về thuyền của mình, lại trấn an các thủy thủ đoàn một lượt. Nhìn lão hải tặc đang ôm bầu rượu nằm ngáy trên boong bèn đi tới ngồi xổm xuống đánh thức người.
Lão hải tặc mơ màng ngồi dậy: "Nhóc con, không phải cậu đang đi hú hí với nhóc bảy màu kia à?"
Lão già nhìn y chằm chằm, lại nốc thêm một ngụm rượu nữa.
Tạ Tinh lấy ra hai bình rượu có vỏ rất đẹp, nhét vào tay lão.
Lão hải tặc chống cằm xem xét hai chai rượu, hóe miệng ngậm cười cất đi. Xong xuôi mới dường như chợt nghĩ đến cái gì đó
: "Ta biết một sở nghiên cứu ở gần đây."
Lão già để tay lên vai Tạ Tinh: "Nơi đó bị hải quân bỏ hoang cũng được gần một năm. Có lẽ có đủ những thứ nhóc cần."
_
Để mấy thứ kia trú ngụ lâu trong người hoàn toàn không phải chuyện tốt, Tạ Tinh nhanh chóng đốc thúc mọi người hành động.
Thuyền nhỏ bị buộc vào với con thuyền lòe loẹt kia của Lâm Khanh. Theo chỉ dẫn của lão hải tặc tìm đến một đảo nhỏ cách đó hai ngày đêm đi biển.
Tạ Tinh, Lâm Khanh cùng với lão hải tặc dẫn theo hơn ba mươi người tìm tới tòa nhà trắng được gọi là sở nghiên cứu kia.
Đến trước cửa, lão hải tặc xoa xoa cánh tay. Tạ Tinh thở ra một hơi, xuyên qua tán lá nhìn về phía bầu trời mịt mù. Lâm Khanh hướng những người mang theo hạ lệnh
: "Chia ra canh chừng xung quanh."
Phòng thí nghiệm lâu ngày không có người tới, bụi đã phủ cả một lớp dày. Một vài thủy thủ liền nhanh chóng tiến vào quét dọn xung quanh. Sau đó mới lục tục rời đi tới các địa điểm chỉ định.
Lão hải tặc nhìn hai bên một chút, lại tiếp tục dẫn đường đi vào bên trong.
Tới một căn phòng sạch sẽ chất đầy máy móc dụng cụ, chính giữa còn đặt một chiếc giường sắt cùng máy theo dõi. Hẳn là phòng chuyên dụng cho việc phẫu thuật.
Lão hải tặc thành thạo kiểm tra, khởi động toàn bộ máy móc trong phòng.
: "Nguồn điện cung ứng nhờ năng lượng mặt trời." Lão hải tặc nuốt một ngụm nước bọt: "Xem ra các thiết bị vẫn có thể hoạt động bình thường."
Tạ Tinh nhấc chân đi qua phía bên kia, đeo găng tay mở hộp dụng cụ ra. Không để mất thời gian, bắt đầu quy trình khử trùng từng cái một. Lão hải tặc cũng biết ý, ôm bầu rượu của mình ra ngoài canh chừng.
Lâm Khanh đi tới, miễn cưỡng nằm xuống, ngoan ngoãn để Tạ Tinh tiêm thuốc tê cho mình.
Mười ngón tay trắng nõn thon dài cầm đồ nghề lên, khớp xương tay gồ lên rõ ràng tinh xảo bắt đầu chuyển động. Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua làn da mỏng manh, cắt xuống một đường.
Lâm Khanh sắc mặt tái nhợt, thân thể dường như cũng nóng lên. Tận mắt chứng kiến quá trình mổ xẻ, nhìn thấy mình chảy nhiều máu như thế cũng khiến cậu có chút sửng sốt.
Ngón tay Tạ Tinh liên tục cử động, dùng sức. Gân xanh trên mu bàn tay căng lên.
Các mảnh nhỏ li ti màu trắng bắt đầu được gắp ra khỏi cơ thể. Ánh mặt Lâm Khanh theo đó lạnh xuống.
Mặc dù đã tiêm một lượng lớn thuốc tê, Lâm Khanh vẫn có cảm giác cơn đau ập đến, đau đến choáng váng. Dường như không có cách nào suy nghĩ được. Hô hấp cũng trở nên dồn dập.
: "Sẽ không sao đâu."
Thanh âm Tạ Tinh mát lạnh, vô cùng dễ nghe.
Mặc dù nhiệt độ trên cơ thể vẫn không thấy hạ xuống chút nào, nhưng Lâm Khanh không hiểu sao thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Sườn mặt Tạ Tinh đỏ ửng, tóc bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt lòa xòa trên trán.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều đặc biệt gian nan.
Mảnh trắng cuối cùng được lấy ra khỏi cơ thể, rốt cuộc Tạ Tinh thở ra một hơi nhẹ nhõm.
_
Chờ đến lúc Lâm Khanh tỉnh lại, cơn đau trên cơ thể đã hoàn toàn biến mất. Chính mình đã được đưa trở lại phòng trên tàu.
Tạ Tinh vẫn luôn túc trực bên cạnh giường. Thấy cậu tỉnh thì nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay đối phương, giòn tan nói: "Mọi việc qua rồi."
Âm thanh của Lâm Khanh rất yếu ớt, khẽ ừm một tiếng: "Cảm ơn."
Động tác Tạ Tinh nhẹ nhàng, ôn hòa xoa xoa vết thương cho người nằm trên giường.
Bụng ngón tay mềm mại chạm vào trên da mang đến cảm giác nóng rực như lửa đốt. Mái tóc của Lâm Khanh chuyển sang màu tối, lại rực rỡ như dải ngân hà. Lấp lánh nhưng ngôi sao nhỏ vô cùng xinh đẹp. Khiến người ta tò mò tâm trạng của cậu lúc này.
Lâm Khanh giơ tay sờ sờ đầu Tạ Tinh, còn lưu luyến cọ vài cái. Tóc rơi trên vai như thiên hà đang chảy.
Tạ Tinh dùng sức hít mũi một cái, khóe môi hơi nhướn lên.
_