Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 13: Đuổi bắt anh quỷ (4)




Sau bữa tối, mọi người ai nấy mang theo tâm trạng không tốt về phòng. Vân Kiều đi cùng Vũ Nương. Cái xác của ông chú vẫn giữ nguyên tại chỗ.

_

Trong phòng riêng.

Tạ Tinh lăn hai vòng trên giường. Lại nhìn thoáng qua mặt tường nhẵn nhụi.

Trong thuật Mao Sơn, những chiếc đinh được đóng vào cơ thể để ngăn linh hồn của người đã khuất rời đi.

Nhưng so với đinh trấn hồn thì cái cọc kia hợp với truyền thuyết quỷ hút máu hơn.

Manh mối quá ít, khó mà nói được ai là hung thủ.

Tốt nhất tối nay đi tìm anh quỷ ở chỗ nam chính công đã.

Tạ Tinh gọi: "Bảo Bảo, bật cái định vị anh quỷ lên đi."

[ Đã rõ, ký chủ. ]

Trong đầu Tạ Tinh ngay lập tức hiện ra bản đồ toàn bộ lâu đài. Có một chấm đỏ là vị trí của công chính và anh quỷ.

Cách đây không xa lắm.

Bỏ ngoài tai lời dặn không được ra ngoài sau chín giờ của quản gia. Tạ Tinh đúng nửa đêm mở cửa lén lút tìm đường đến phòng Trương Sinh.


Hành lang giống như có hàng trăm con mắt phát sáng đều tập hợp tới đây, yên lặng dõi theo từng bước chân của nam nhân.

Tạ Tinh mon men đến được trước cửa phòng công chính, rút từ trong túi mấy que sắt nhỏ, chọc vào lỗ khoá trên tay nắm.

Yên tĩnh một hồi lâu sau, bóng đen hơi nhúc nhích, xoay đầu nhìn xung quanh.

Động tác phá khoá hơi tăng tốc độ.

Có lẽ là ảo giác, vì Tạ Tinh cứ có cảm giác có người đang theo dõi mình, có chút không yên tâm.

Cửa hé ra một chút, Tạ Tinh lộ ra nửa khuôn mặt, ngó vào trong phòng.

Ngoại trừ màu sắc và hoạ tiết thì bố cục trong phòng cũng không khác y bao nhiêu. Trương Sinh còn đang cuộn người ngủ trên giường.

Tạ Tinh dừng bước ngay ngưỡng cửa, lôi từ đâu đó ra một con rắn nhỏ, thả nó bò vào trong.

Rắn nhỏ đột nhiên trở lên trong suốt rồi tiêu biến. Trên mặt sàn cùng ngay ngưỡng cửa cũng ánh lên những sợi tơ bạc giăng chằng chịt khắp nơi.


Công chính cũng cẩn thận ghê.

Mắt nhìn đến túi vải đen dán đầy bùa chú trên bàn, Tạ Tinh lại lôi ra thêm một con rắn nữa.

Con này khác hoàn toàn những con bình thường, thân thể nó mờ ảo trong suốt. Nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được.

Tạ Tinh thả rắn ra. Lần này không bị tơ bạc cản lại nữa. Một đường thông thuận xuyên qua chướng ngại vật, tiếp cận được mục tiêu.

Rắn vô hình dùng đuôi câu lên cái túi, quăng đến chỗ người đứng ngoài cửa.

Tạ Tinh nhanh chóng lục tìm, xác định nhặt ra một cái hộp gỗ vuông đóng đầy đinh mới thu tay lại. Dùng cách thức tương tự vừa nãy trả túi ề vị trí cũ, không sai một ly.

Về đến phòng mình đã là hơn mười phút sau.

Vừa mới khoá cửa, Tạ Tinh lại cảm giác khí tức trong phòng có gì không đúng.

Có người từ sau lưng giữ lấy hai tay y. Cảm giác lạnh toát ập đến khiến cả người Tạ Tinh hóa đá. Đôi tay kia giống như kìm sắt mà chế trụ y không thể động đậy.


Tạ Tinh hơi há mồm. Câu chửi còn chưa ra khỏi miệng, đã bị y mạnh mẽ thu về. Cố gắng giữ bộ dáng ôn hoà ưu nhã, Tạ Tinh không quay đầu lại

: "Ngươi là ai?"

Đối phương hình như khẽ mỉm cười, đôi tay lạnh lẽo kia trượt xuống vòng eo mảnh khảnh trước mặt, luồn vào trong áo.

Tạ Tinh cứng người. Bắt đầu từ cốt truyện suy đoán xem con quỷ háo sắc này là ai.

: "Ngươi thật bình tĩnh." Thanh âm nhàn nhạt mang theo hơi thở nóng rực thổi vào gáy Tạ Tinh.

Sau đó kẻ kia cúi đầu. Hôn nhẹ lên cổ y. Còn cố ý trêu chọc mà vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ ra chạm nhẹ một cái.

Tạ Tinh chuẩn bị thả rắn.

Người kia đem hộp gỗ trong tay y gỡ ra đặt lên bàn gần đó. Tay còn lại kéo Tạ Tinh lùi về sau đến bên giường đệm êm ái. Vừa vặn ngồi xuống trên đùi hắn.

Tạ Tinh thả rắn thật.

Cắn chết con quỷ háo sắc này đi!
Kỳ quái là, mấy bé rắn bình thường hung dữ. Lần này lại chỉ trườn bò cách đó khá xa, không buồn nghe lời y nữa.

Tạ Tinh cau mày thu rắn về.

Nam nhân sau lưng cười đến vui vẻ, răng nanh hằn nhẹ lên vành tai Tạ Tinh.

: "Xem ra đám thú cưng của ngươi không muốn làm phiền chúng ta đâu."

Xét thấy hai cái tay trên người bắt đầu có dấu hiệu không an phận trượt xuống dưới, Tạ Tinh không do dự dùng hết sức lật người. Đột ngột đè ép người phía sau lên giường, gắt gao áp sát.

Trong một khoảnh khắc, mái tóc dài bạc trắng cùng đôi mắt đỏ như máu hiện lên trong tầm mắt.

Dung mạo quen thuộc đến khiến người ta ngẩn ngơ.

Tạ Tinh buột miệng gọi

: "Lâm Khanh?!"

-

Trời đã gần sáng, nhưng có người lại ngủ không yên.

Trong sảnh chính có người đến sớm quá mức.

Là thiếu nữ tên Vân Kiều.
Cô ở đó. Chỉ là cơ thể bị treo lủng lẳng trên trần nhà, với tư thế hai tay gác lên cao. 

Tay cô bị trói rất chặt bằng dây thừng, thắt hơn mười vòng, bị mổ bụng và hai bàn chân cắt rời hoàn toàn.

Xung quanh không có dấu chân hoặc bất cứ dấu hiệu ẩu đả nào của Vân Kiều với người khác.

Hiện trường sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn.

Bảy giờ đúng. Quản gia mang theo người hầu tiến vào.

Cũng không ai buồn để tâm đến cô gái bị treo giữa bàn dài kia, chỉ chuyên tâm bày biện hoa tươi và bữa sáng.

Đủ sáu cái đĩa.

_