Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 870






Bảo vật này có thể khóa lại Hoàng giả.

Cổ Trần nghe vậy trong lòng trầm xuống, cảm giác toàn thân sức mạnh bị suy yếu từng chút một, giam cầm, thật sự không có biện pháp giãy ra sợi xích đá này.

Huống chi còn có Chuẩn Hoàng của Kim tộc hợp sức trấn áp hắn, thân thể bị giam cầm trên trời, người bị xích đá trói.

Keng keng!Sau lưng Cổ Trần hiện ra một thanh Thanh Đồng thạch kiếm chém vào dây xích đá, phát ra một chuỗi tiếng leng keng, đốm lửa tung tóe.

Tiếc rằng không thể để lại chút dấu vết, khiến trong lòng Cổ Trần có dự cảm không tốt.


- Kéo hắn vào hư không, trấn áp ở nơi đó, ngâm nấu hắn.

Chuẩn Hoàng Kim tộc lạnh giọng nói, giơ tay đánh ra từng luồng sáng vàng cuốn lấy thân thể Cổ Trần, xé rách hư không, cất bước vào trong đó.

Đại tướng Chuẩn Hoàng của Thạch tộc lạnh lùng quát, nhẹ nhàng phất tay:- Truyền lệnh, giết sạch Nhân tộc ở đây!Chợt thấy trong mấy chục chiếc thuyền đá của Thạch tộc tuôn ra từng dòng lũ khổng lồ.

Quân đoàn Thạch tộc từ bên trong lao ra, nhiều không đếm xuể, ai nấy cường đại khủng bố.

- Giết, không chừa một tên!Mười mấy Thạch Vương của Thạch tộc dẫn đầu mang theo đại quân giết ra, mang theo đại quân xông đến chỗ Nhân tộc, muốn giết sạch Nhân tộc.

- Kim tộc, giết!Bên kia, mấy chục chiến thuyền màu vàng của Kim tộc rung lên, từ bên trong tuôn ra dòng lũ màu vàng, đại quân Kim tộc rậm rạp giết ra.

Cũng có mười mấy Vương giả của Kim tộc dẫn dắt, mang đến áp lực khủng bố cho Nhân tộc, một lần nữa rơi vào nguy cơ.

Đại quân hai tộc hợp sức, không chỉ riêng là bộ lạc nguy hiểm, bao gồm Cổ Trần tộc trưởng đều bị đẩy vào hư không, rơi vào nguy cơ.

- Liên quân Kim tộc, Thạch tộc đến!- Giết ngược lại Nhân tộc!- Huyết tẩy bọn họ!Giây phút này, tàn quân Thú nhân vốn thảm bại thoáng chốc hưng phấn, hét to xoay người giết ngược về, muốn phản công Nhân tộc.

Trông thấy cảnh này, đám người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên mặt biến sắc, cảm thấy nguy hiểm dày đặc.

Long Uyên hét to:- Chẳng qua là chết mà thôi!Một thương đóng đinh một tên Thú nhân Niết Bàn, máu nhuộm bầu trời.


Long Uyên giận trợn to mắt, rống to:- Vì Nhân tộc, dù chết không hối hận, các tộc nhân, giết!Bùm!Long Uyên bay lên lao tới trước, mang theo quyết tâm phải chết, chém giết đầy trời máu thịt tứ tung, bầu trời bị nhuộm đỏ.

- Giết giết giết!Hắc Thổ giết đến điên cuồng, toàn thân vòng quanh từng luồng ma khí Thanh Đồng, tựa như một đại ma Thanh Đồng, cả người toát ra sát khí khủng bố.

Máu trong người hắn thiêu đốt, sức chiến đấu ngập trời, giết liên quân ba tộc Thú nhân, Kim tộc, Thạch tộc buộc phải né tránh phong mang.

- Chém tam đại thiên kiêu Nhân tộc này!Phía đối diện, Phong Vương giả của hai tộc Kim tộc, Thạch tộc hừ lạnh, nhìn ba cường giả Nhân tộc Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên đại sát bốn phương, bọn họ ngồi không yên.

Vèo vèo!Hơn mười bóng dáng cường đại lao tới, vây quanh ba người Hắc Thổ, Man Phi, Long Uyên, muốn chém giết tam đại thiên kiêu Nhân tộc này.

Ầm ầm!Đại chiến mở ra, thảm thiết hơn, máu nhuộm bầu trời, mùi tanh bay đi mấy trăm dặm, khiến vô số dã thú và sinh vật Man Hoang hoảng sợ chạy tứ tán.

Trận chiến này, Bách Man sơn rơi vào nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay, chực chờ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

Đối mặt nguy cơ diệt tộc như vậy, không một ai lùi bước, e sợ, chỉ có tràn đầy nhiệt huyết và chiến ý, muốn giết ra một con đường sống.

Bộ lạc rơi vào nguy cơ, bên Cổ Trần cũng gặp nguy hiểm.

Bùm!Trong hư vô, gió bão cuồn cuộn cuốn sạch.


Nơi đó có hai bóng dáng cường đại kéo dây xích đá lôi Cổ Trần vào bão hư vô, gắt gao trấn áp ở đây.

- Giết!Keng keng!Hai Chuẩn Hoàng cùng nhau ra tay, không dài dòng một câu nào.

Một ánh đao màu vàng chém vào người, khiến Cổ Trần toàn thân vỡ ra, bị chém nứt một đường, máu từ bên trong phun ra ngoài.

Chuẩn Hoàng Thạch tộc đâm ra một ánh thương xuyên thủng người Cổ Trần, đóng đinh hắn trong hư vô.

Cổ Trần mặt không cảm xúc, khóe miệng, mũi không ngừng trào máu, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, máu bắn ra bỗng chảy ngược về, chớp mắt khép lại.

Chuẩn Hoàng Kim tộc kinh ngạc nói:- Khả năng khôi phục rất mạnh.

Chuẩn Hoàng Ngân Thạch nhướng cao chân mày, nói:- Vừa rồi hai cường giả Thú nhân còn không giết được hắn mà, không thể sơ ý, trong thân thể của người này có gì đó kỳ lạ.

Trong hư không, Chuẩn Hoàng Kim tộc hai mắt lạnh như băng, tàn nhẫn nói ra một câu:- Hừ! Ngân Thạch, ngươi chiết máu của hắn, ta thì lóc xương của hắn, ta chống mắt xem hắn có thể khôi phục mấy lần?Chiết máu, lóc xương!.