Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 326: Ta Có Một Giấc Mộng






Trong đám đông xung quanh, vô số thiếu nữ bộ lạc ánh mắt cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm Cổ Trần, trong mắt sáng rực.

Bộ dạng như muốn ăn thịt Cổ Trần, ánh mắt kia khiến người hòa tan.

Đây là một loại sùng bái, các thiếu nữ bộ lạc tràn ngập sùng bái vô hạn đối với tộc trưởng tuấn tú vĩ đại trẻ tuổi Cổ Trần.

Rầm rập!Long kỵ dừng lại, Cổ Trần một thân một mình cưỡi Bạch Hổ đi tới trước Anh Linh Điện, xoay người xuống.


Trước mặt hắn dựng một tế đàn cấu tạo bằng Thanh Đồng, cao chín trượng, có chín mươi chín tầng bậc thang nối liền với Anh Linh Điện.

Hắn từng bước một đi lên tế đàn, mỗi bước như kim loại va chạm phát ra tiếng leng keng, người mặc Thanh Đồng Bí Giáp, khí thế vô song.

Khi Cổ Trần đứng trên tế đàn, quay người đối mặt phía dưới đông đúc mấy chục vạn người, trong phút chốc, toàn bộ hiện trường rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người tự giác an tĩnh lại.

- Các tộc nhân!Cổ Trần chậm rãi mở miệng, âm thanh vang dội truyền khắp các phương, mấy chục vạn người đều có thể rõ ràng nghe thấy, nguyên một đám tinh thần phấn chấn nhìn hắn.

- Ta có một giấc mộng! Lời nói truyền ra, Cổ Trần vẻ mặt nghiêm túc trang nghiêm, chậm rãi mở miệng:- Mơ ước có một ngày mỗi bộ lạc Nhân tộc chúng ta đều có thể phồn thịnh cường đại.

- Mơ ước có một ngày, Nhân tộc chúng ta tự do, cường đại, không bị bức ép nữa, không bị nô dịch nữa, không tiếp tục sớm chiều phập phồng lo sợ.

- Mơ ước có một ngày, Nhân tộc mỗi người đều có thể ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, ta là Nhân tộc!Mỗi chữ mỗi câu, âm thanh vang dội truyền vào tai mọi người, tựa như sấm rền nổ tung, chấn động tâm thần của vô số người, máu sôi trào.

Đúng vậy, những điều trên đều là tâm nguyện, khát vọng của mọi người, đều hy vọng chính mình không bị bức ép, không bị nô dịch, càng không bị ức hiếp.

- Ta mơ ước có một ngày, Nhân tộc ta có thể đội trời đạp đất, mãi mãi không khuất phục!- Ta mơ ước có một ngày, Nhân tộc ta có thể sừng sững trên đỉnh của thế giới, nói với Man Hoang bách tộc rằng ta là Nhân tộc, vĩnh viễn không bao giờ làm nô!- Ta mơ ước có một ngày, cờ chiến của Nhân tộc ta phấp phới từng ngõ ngách Man Hoang, để thế giới này trải rộng dấu chân của Nhân tộc chúng ta, khiến thế giới này nghe Nhân tộc chúng ta kiêu hãnh, khiến tiếng tăm của Nhân tộc lưu truyền mãi mãi.


- Ta mơ ước có một ngày, Nhân tộc ta sừng sững trên Man Hoang bách tộc, khiến bách tộc sợ hãi!Cổ Trần dõng dạc hét lớn, từng câu phấn chấn lòng người truyền khắp các phương, vang vọng thật lâu trong bộ lạc.

Mỗi câu đều khiến người ta phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào, từng luồng huyết khí hội tụ bay lên mây xanh, khuấy động bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người hai mắt đỏ bừng, khói nóng bốc trên đầu, ước gì lập tức cầm đao giết hết Man Hoang bách tộc.

- Nhân tộc, sẽ đội trời đạp đất, không ngừng vươn lên, vĩnh viễn không bao giờ làm nô!- Sống là nhân kiệt, chết thành hồn Nhân tộc!- Vì giấc mộng này, ta nguyện nỗ lực hết thảy, nguyện phấn đấu vì Nhân tộc vươn lên!Ầm!Cổ Trần vừa mới nói xong, không khí hiện trường bùng nổ, vô số người nhiệt huyết sôi trào, huyết khí ngút trời, khuấy động sóng gió bốn phương tám hướng.

- Nguyện phấn đấu vì Nhân tộc vươn lên!Một tiếng ầm vang, toàn bộ bộ lạc chấn động, vô số người giơ cao cánh tay, hét vỡ giọng, mặt phấn khởi, huyết khí cuồn cuộn như thủy triều.

Mấy chục vạn người bùng nổ, tình hình kinh thế hãi tục, chấn động thiên địa.

Cổ Trần bỗng nhiên hét to:- Nói cho ta, các ngươi là ai?m thanh truyền khắp nơi, mọi người cùng rùng mình, tinh thần dâng lên.

- Ta là Nhân tộc!- Ta là Nhân tộc!Nháy mắt, mấy chục vạn người cùng nhau gào thét, đinh tai nhức óc, núi rừng rung rinh, muôn thú sợ hãi chạy trốn, dường như bị ý chí huyết khí đáng sợ dọa vỡ mật.


Huyết khí và ý chí của mấy chục vạn người bị Cổ Trần đốt cháy, hóa thành vô cùng chiến ý bốc lên tận trời.

Sóng âm cuồn cuộn chấn động thiên địa, tuyên thệ Nhân tộc bất khuất, sóng sau cao hơn sóng trước, thật lâu vẫn không lắng xuống.

Đó là đại biểu cho nguyện vọng nóng cháy và niềm tin trong lòng mấy chục vạn người, là sự không cam lòng bị bức ép, bị nô dịch, bị ức hiếp, tức giận, bực tức, lửa giận, sát ý đan vào nhau.

Keng!Cổ Trần rút ra Thanh Đồng thạch kiếm, phong mang chĩa lên trời, khí tức ngút trời hình thành vòng xoáy huyết khí to lớn trên đỉnh đầu, ầm ầm xoay tròn.

Cổ Trần hét to một tiếng:- Đưa tù binh Thạch tộc áp lên đây!Chỉ thấy mười mấy chiến sĩ mặc Thanh Đồng giáp áp giải một đám người lên, mọi người đưa mắt nhìn qua.

Lão nhân Thạch tộc kia tức giận gào thét, giãy dụa:- Tiểu tử Nhân tộc, ngươi muốn làm cái gì?Tiếc rằng trên người xích sắt Thanh Đồng khóa lại, không thể vùng thoát.

.