Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 279: Vinh Diệu Của Thần Thú






Rất nhiều Thú nhân gầm lên cuồng hóa.

- Cuồng hóa!- Vinh diệu của thần thú!Chỉ thấy Thú nhân vốn chạy trốn bỗng chốc điên cuồng thiêu đốt máu trong người, trực tiếp cuồng hóa, một đám tựa như dã thú đã đánh mất lý trí, chỉ để lại sát khí bạo ngược.

Thú nhân cuồng hóa hoàn toàn không biết sợ.

Bọn họ thế nhưng không đầu hàng, ngược lại cuồng hóa liều mạng một phen, khiến Cổ Trần nhíu chặt chân mày.

Đã đến mức này rồi mà không thể đè suy sụp những Thú nhân này?- Đáng tiếc! Cổ Trần nhìn toàn bộ Thú nhân cuồng hóa, hắn lộ vẻ tiếc nuối, đây là sức lao động siêu tốt.

Nhưng nếu không muốn, vậy không bàn nữa.


Cổ Trần hét to:- Giết, không chừa một tên!Cổ Trần lao lên, nhấc Thanh Đồng chiến thương quét qua, cát bụi đá vụn hội tụ thành nước lũ lan tràn.

Cổ Trần cầm thương giết vào trong đám đông, đại khai đại hợp, không ai có thể chắn.

Dù là Thú nhân cuồng hóa đều không cách nào ngăn trở hắn giết chóc, hoàn toàn là đồ sát nghiêng về một bên.

Mùi máu tanh nồng tràn ngập, tiếng kêu rên, gầm lên hỗn hợp tiếng hò hét của mấy vạn người hòa vào nhau, chấn động bát phương, quanh quẩn thật lâu trong hoang dã.

Phía trước Hoang Cổ bộ lạc, tiếng giết dần lắng xuống.

Theo Thú nhân cuối cùng bị giết, trận đại chiến này rốt cuộc kết thúc.

Trận chiến này một vạn Lang kỵ, mấy vạn Thú nhân lai tập, ba trăm cự thú Mãnh tượng, một trăm Sư Thứu kỵ binh trải qua suốt một ngày thảm liệt chém giết, vào lúc chạng vạng rốt cuộc đạt được thắng lợi.

Kẻ địch đến xâm phạm đều bị đánh chết, một vị trưởng lão Thú tộc dẫn đội, Thú tộc Nhị điện hạ đều chết tại đây.

Ánh chiều tà chiếu xuống, toàn bộ chiến trường hiện ra đặc biệt tiêu điều, tường thành đổ nát, thi thể đầy đất, máu hội tụ thành từng con suối nhỏ.

Mùi máu nồng nặc bay xa mấy chục dặm, tụ thành sương mù đỏ trên trời, sát khí ngút trời, oán khí tràn ngập không tán.

Đằng trước phế tích tường thành đô nát, một đám chiến sĩ của bộ lạc kéo thân hình đầy rẫy vết thương, thân thể mệt mỏi sưu tầm toàn bộ chiến trường, chém giết cá lọt lưới.


- Grao!Có cự thú Mãnh tượng gầm rống, bị các sợi xích Thanh Đồng trói, khóa lại, từng đầu Mãnh tượng bị bắt sống.

Còn vè Thú nhân, sau khi cuồng hóa mất đi lý trí, không chịu đầu hàng làm nô lệ thì trực tiếp chém giết hầu như không còn, nhưng thu được rất nhiều tọa kỵ thượng hạng.

Ví dụ Khủng lang, một vạn con thú Lang kỵ của Thú tộc thương vong gần hết trong cuộc chiến, chỉ để lại mấy nghìn con Khủng lang bị cố ý giữ lại, bắt về bộ lạc.

Hơn năm nghìn con Khủng lang bên bộ lạc tuy rằng đa số bị thương, nhưng cũng không nguy hại sinh mệnh, rất nhanh có thể khôi phục lại, trở thành tọa kỵ tuyệt vời.

Khủng lang đã bị thuần hóa khi vào tay bộ lạc tự nhiên không cần lại thuần hóa, rất nhanh liền có thể thích ứng, do đó thành lập một đội Lang kỵ.

Còn về những đầu Mãnh tượng, thân hình cao năm thước, da lông dày có lực phòng ngự cường đại, cộng thêm sức mạnh cường đại sánh bằng Luyện Khí cảnh, là cự thú Man Hoang hiếm có.

Thú tộc lần này mang đến ba trăm cự thú Mãnh tượng, trong lúc đại chiến đã chết hơn một trăm con, chỉ còn lại một trăm tám mươi con còn sống.

Đương nhiên trong đó có một số trọng thương, cần chữa trị tĩnh dưỡng mới khỏe lại được, nhưng đã là một món chiến lợi phẩm dày.

Mãnh tượng dù là sức mạnh hay là phòng ngự đều cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng để vận chuyển nhiều vật tư, kéo khúc gỗ, khoáng thạch vân vân.

- Grao!Có Sư Thứu kêu gào, không ngừng giãy giụa, đáng tiếc bị khóa chặt không thể vỗ cánh bay đi.

Từng con Sư Thứu bị đánh rớt, muốn chạy đều không có cơ hội, bị Cổ Trần tự tay dùng chiến cung bắn chết kỵ binh Thú nhân ngồi trên Sư Thứu, tiếp đó bắt giữ những con Sư Thứu này.

Trước khi chúng nó phản ứng lại thì đã bị Cổ Trần trước tiên trấn giết bắt giữ.


Kỵ binh phi hành là một loại binh chủng đặc biệt, tự nhiên không thể bỏ qua những con Sư Thứu này được.

Một trăm con Sư Thứu, khoảng hai mươi con bị xé xác, còn lại tám mươi con Sư Thứu bị tóm gọn, toàn bộ bị Cổ Trần đánh rớt xuống làm tù binh.

Đại chiến kết thúc, nhưng mọi người đều không có một chút cảm giác vui sướng, ngược lại có loại bi thương và nặng nề.

Một đám kéo lê thân hình mệt mỏi đi các góc chiến trường, kéo ra từng thi thể của tộc nhân, thanh lý chiến trường.

Càng phải thanh lý xác của Thú tộc, thu thập chiến lợi phẩm.

Dưới ánh hoàng hôn, một bóng dáng chậm rãi đi qua chiến trường, trên người bị máu nhuộm đỏ, giống như mới bò ra từ biển máu địa ngục.

Đó là Cổ Trần, Thanh Đồng bí giáp trên người hắn rách như giẻ lau, từng giọt máu nhỏ tí tách, đặc quánh, máu me, sát khí cuồn cuộn, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Hắn im lặng không nói, từng bước đạp lên bãi máu loãng sềnh sệch, vượt qua từng thi thể, đạp tay chân cụt đi tới.

.