Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 274: Thiêu Đôt Chân Huyết






Hắn chưa từng nghĩ rằng trong Nhân tộc sẽ sinh ra một quái vật như vậy, chỉ là Đoán Cốt cảnh tiểu thành mà có thể bị thương nặng hắn, đánh cho hắn chật vật không chịu nổi?Thậm chí đập nát Bản mệnh chân khí của hắn, hại hắn bị phản phệ.

Bản mệnh chân khí! Không ngờ bị Cổ Trần một kiếm chém nát, khiến Mông Lỗ trong lòng vừa kinh vừa giận, đau lòng muốn phát cuồng, thậm chí mất đi lý trí.

Nhưng hắn vẫn đè lửa giận xuống, khiến chính mình tỉnh táo lại, bởi vì hắn cảm nhận được mối nguy hiểm chết chóc dày đặc từ người Cổ Trần.

Nhân tộc này rất nguy hiểm!- Vượt qua cấp độ thiên kiêu, thực lực và tiềm lực thiên phú của ngươi chắc chắn vượt xa thiên kiêu, chẳng lẽ ngươi đã có thực lực sánh vai với yêu nghiệt trong đại tộc?Mông Lỗ vẻ mặt kiêng kị, run sợ nhìn Cổ Trần.

Đã tính sai.

Hắn coi khinh Cổ Trần, đánh giá cao chính mình, đinh ninh chính mình nhất định có thể trấn giết Nhân tộc này, đinh ninh Nhân tộc không có cường giả.


Nhưng hiện tại rõ ràng hắn sai mười mươi, Cổ Trần quả thực là một yêu nghiệt, giống như không phải con người mà là quái vật khoác da người.

Không thể tránh khỏi nỗi sợ, Mông Lỗ có chút khiếp đảm.

- Ngươi sợ?Giọng Cổ Trần lạnh lùng vang lên, từng bước đạp mặt đất đi đến, Thanh Đồng cự nhân cao năm trượng tương đương với một cự nhân cao mười lăm thước.

Mười lăm thước, thân hình đó khiến người sợ hãi.

Thùng thùng thùng!Một bước một động đất, giống như đạp trên tim của Mông Lỗ, khiến hắn kinh khủng mà giận dữ.

Đường đường Nhị điện hạ Thú tộc vậy mà sinh ra sợ hãi với một Nhân tộc Man Hoang thấp kém, không thể tha thứ, hoàn toàn là sỉ nhục.

Giây sau, Mông Lỗ tự chém nỗi sợ, rống to:- Bỉ Mông thức tỉnh, Đạp Thiên Liệt Địa!Huyết mạch viễn cổ trong người Mông Lỗ bùng nổ, trong cực hạn đốt cháy một đoàn chân huyết.

Chân huyết đốt cháy trùng kích huyết mạch, cứng rắn phá tan một mảng lớn, khiến cảnh giới ở Khai Mạch cảnh tiểu thành thoáng chốc bước vào đại thành.

Ầm!Khí thế ngập trời, sức mạnh đáng sợ bùng nổ.

- Sức mạnh của Bỉ Mông, mở!Đôi mắt Mông Lỗ bắn ra hai luồng sáng vàng, hoàn toàn giải phóng sức mạnh của Bỉ Mông viễn cổ trong huyết mạch, một loại sức mạnh cường đại vô địch.

Bỉ Mông, vương giả trong Thú tộc, đại biểu cho tượng trưng của sức mạnh tuyệt đối.


Ầm!Chỉ thấy Mông Lỗ một chân giẫm đất, cả người bay lên, từ trên cao chém đao xuống.

Nhát đao kia rực rỡ, ánh đao màu vàng dường như có thể xẻ cả bầu trời, đao ý vô cùng bùng nổ, không ngờ đạt tới cực độ của hậu thiên.

Thanh Đồng cự nhân do Cổ Trần hóa thân không có biểu cảm gì, lạnh như băng, trong đôi mắt trống rỗng bỗng sáng lên hai luồng lửa Thanh Đồng.

Cổ Trần lắc người, kiếm ý kinh khủng tràn ngập, rót vào thân kiếm, bộc phát ra tiếng kiếm ngân kinh thiên.

Oong!Theo Cổ Trần vung kiếm chém lên trời, một kiếm xé trời, phong mang vô song, thế không thể đỡ!Đao kiếm va chạm vào nhau, chỉ nghe một tiếng keng, giữa hai người bộc phát ra từng đợt sóng gợn đáng sợ, không khí nổ tung, hóa thành khu vực chân không.

Mông Lỗ rống to:- Chết đi! !!Sức mạnh của Bỉ Mông nhập vào người, sức mạnh cuồng bạo phun trào, không ngừng tàn phá, ánh đao mạnh mẽ đè xuống.

Tiếc rằng uy lực kiếm của Cổ Trần ngăn cản đường đao mạnh nhất của Mông Lỗ, kiếm ý kia thậm chí xé rách đao ý từng chút một.

Răng rắc!Cuối cùng Mông Lỗ vẫn thất bại, đao ý không bằng kiếm ý, vỡ ra từng tấc.

- A! Ta không cam lòng!Mông Lỗ rống to, tiếng quát cực độ không cam lòng, thân thể không lùi ngược lại tiến lên, bất chấp nguy hiểm bị kiếm ý chém, một kiếm xé gió chém vào người Cổ Trần.

Keng!Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đao chém vào thân thể Thanh Đồng bắn ra các tia lửa, nhưng Cổ Trần lông tóc không tổn hao gì, chỉ để lại một vết hằn trắng mờ.

Ngược lại Mông Lỗ, thân thể bị kiếm ý vô tận chui vào, miệng mũi thất khiếu không ngừng phun máu, từ lỗ chân lông bắn ra từng luồng kiếm khí tàn phá.


- Chết đi!Cổ Trần nổi lên sát ý đạp vào bụng của Mông Lỗ, một kích mạnh mẽ đá bay hắn, một đường đụng sập hơn phân nửa tường thành, trượt ra xa trăm thước mới dừng lại.

Thân thể vốn cao lớn đã thu nhỏ, biến về như cũ, vết thương đầy mình, vết cắt đan chéo nhau, máu tuôn như suối.

Bộ dạng thê thảm của Mông Lỗ hù sợ đám chiến sĩ Thú nhân, ai nấy sợ sệt.

“Trốn!”Giờ phút này, Mông Lỗ trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là trốn.

Mông Lỗ bất chấp tình trạng vết thương, bò dậy, nhảy lên cao, định nhảy lên Phi long bỏ trốn.

Trông thấy Mông Lỗ muốn chạy, Cổ Trần dâng trào sát ý:- Muốn chạy? Để mạng lại cho ta!Thân thể Thanh Đồng khổng lồ vọt lên trăm thước, nhảy lên cao, chiến khí cường đại rót vào Thanh Đồng thạch kiếm trong tay, chém ra.

Nguy hiểm, cực độ nguy hiểm!Mông Lỗ lơ lửng giữa trời, mắt thấy sắp nhảy lên lưng Phi long, nhưng cảm giác một loại nguy hiểm chết chóc bao phủ, sẽ chết.

Vào phút sống chết, đôi mắt Mông Lỗ chảy ra giọt máu màu vàng, giữa chân mày tỏa ra vầng sáng vàng, có khí tức đáng sợ từ bên trong khuếch tán ra ngoài.

- Đốt chân huyết của ta, ấn ký đồ đằng, hiện!.