Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 273: Đáng Chết






Nhiều Thú nhân ở gần ngay tại chỗ nổ tung, thân thể bị cắt đứt thành vô số khối chết thảm.

Răng rắc!Giây sau, đao ý khủng bố tan vỡ, bị kiếm ý vô hình chém tan, kiếm ý cường đại chém xuống.

- Kiếm ý? A! !!Mông Lỗ hoảng sợ, sau đó hét thảm, thân thể bị chém bay trăm thước, đụng vào phế tích tường thành.

Đao ý bị phá, quả thực không thể tin, chính mình lĩnh ngộ đao ý thế nhưng bị đối phương phá đi.

Hắn cũng không ngờ rằng Cổ Trần có kiếm ý, hoàn toàn không có đạo lý, hơn nữa kiếm ý của đối phương mạnh vượt qua tưởng tượng.

Giống như ẩn chứa một luồng tiên thiên chân ý, là tiên thiên kiếm ý lĩnh ngộ cực cao.


Mông Lỗ thì chỉ lĩnh ngộ hậu thiên đao ý, thua không oan.

- Ngươi! Trong phế tích, Mông Lỗ đánh bay đá vụn lao ra, há mồm vừa muốn nói gì, kết quả chợt thấy một luồng kiếm ý khủng bố ập vào mặt.

Đôi mắt của hắn mở to, trong đồng tử phản chiếu ánh kiếm khủng bố, kiếm ý vô hình thấu xương, giống như có thể trong khoảnh khắc chém chết mọi thứ của hắn.

- Bản mệnh chân khí!Trong lúc nguy cấp, giữa chân mày Mông Lỗ phát sáng, bắn ra luồng sáng hóa thành cái chuông che trước mặt.

Keng!Vang tiếng chuông ngân truyền khắp bát phương, sóng gợn chấn động mãnh liệt mênh mông, nhiều Thú nhân bị chấn hộc máu ngã xuống đất, đám Nhân tộc hộc máu xỉu.

Tất cả mọi người kinh khủng lui về phía sau, không ngừng thụt lùi, trong mắt lộ tia sợ hãi.

Bên Nhân tộc hay Thú nhân đều bị dọa ngu người.

Một cái chuông lơ lửng ở trước mặt Mông Lỗ, kêu vù vù, từng đợt sóng chuông dập dờn, lan tỏa đến đâu là nham thạch vỡ nát, đừng nói Thú nhân khác, bản thân Mông Lỗ cũng suýt bị chấn xỉu.

- Phụt!Khóe môi Mông Lỗ chảy máu, trong lỗ mũi phun ra hai huyết kiếm, suýt chút ngất xỉu.

Tuy đã ngăn lại sức mạnh đường kiếm kia, nhưng sức mạnh chấn động vẫn khiến hắn bị thương.

Đáng sợ nhất là Mông Lỗ cảm giác được Bản mệnh chân khí của mình suýt tan vỡ, từng tiếng rền rỉ, Chân khí bị tổn hại.

“Đáng chết, làm sao có thể?”Mông Lỗ giật mình hoảng sợ, nhìn thanh Thanh Đồng thạch kiếm trong tay Cổ Trần, lộ vẻ mặt gặp quỷ.


“Chẳng lẽ là! Đạo Khí?”Mông Lỗ bị suy đoán của mình hù sợ.

Thanh Đồng thạch kiếm trong tay Cổ Trần đúng là một thanh Tiên Thiên Đạo Khí, trong quá trình ngăn cản thiên phạt đã dung hợp Thanh Đồng, lột xác thành Tiên Thiên Đạo Khí.

Đạo khí như vậy có uy lực khủng bố, dù là Cổ Trần cũng tạm thời chưa thể hoàn toàn phát huy hết sức sát thương vốn có.

- Mông Lỗ, đi xuống với đệ đệ Mông Nhĩ của ngươi đi.

Cổ Trần bước ra một bước, chợt biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đi tới trước mặt Mông Lỗ.

Oong!Thanh Đồng thạch kiếm giơ cao, phong mang phun ra nuốt vào, kiếm ý mênh mông, sát ý cường đại khiến Mông Lỗ toàn thân lạnh lẽo, trong lòng không ngừng sợ hãi.

Một kiếm chém xuống, sát ý vô biên chụp xuống.

Keng!Một tiếng chuông ngân, sóng gợn dập dờn lan tỏa, bốn phía nham thạch lần lượt nổ thành bột mịn.

Kiếm ý cường đại không gì sánh bằng chém xuống, Bản mệnh chân khí chuông đồng rung bần bật, bề mặt răng rắc nứt nẻ li ti.

Mông Lỗ xoe tròn mắt, kinh hoàng hét to:- Không! !!Chuông đồng nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay tán loạn, Mông Lỗ bị thương ngay tại chỗ, phun ra búng máu, thân thể bị kiếm khí khủng bố chém bay ngang qua.

Bay xa cỡ trăm thước thì Mông Lỗ đụng vào vách núi, đụng ra một hố to.

Dọc đường để lại một khe rãnh cỡ trăm thước, ngay cả thân núi cũng suýt bị xẻ đôi, khói bụi mù mịt, đá vụn rơi đầy.


Cảnh tượng đáng sợ khiến vô số Thú nhân ngơ ngẩn, kinh dị.

Bốn phía im ắng, một đám Thú nhân ngây ra như phỗng, hoàn toàn bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt hù sợ ngây người.

Trưởng lão bên mình bị xé thành hai nửa, bao gồm thiên kiêu Thú tộc vô địch một thế hệ, Nhị vương tử điện hạ thế nhưng cũng bị Cổ Trần đánh bại.

- Tộc trưởng thần uy!- Tất thắng! Tất thắng!Giờ này khắc này, bên Nhân tộc bộc phát ra tiếng hò reo, tất cả những người có mặt tại đây đều phấn chấn, kích động, vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn Thanh Đồng cự nhân cái thế vô địch.

Thú tộc đã sợ, nhiều Thú nhân không kiềm được trong lòng sợ hãi, trực tiếp xoay người bỏ chạy mất bóng.

Hành động khiến Thú tộc mất hết dũng khí, không có người dám trực diện hung uy của Cổ Trần, trưởng lão bên mình đã chết, Nhị điện hạ cũng thua, ai dám đi lên?- Grao!Trong lòng núi truyền đến một tiếng gầm rống, khí thế ngút trời, một bóng người chật vật hất bay đống đá vụn bùn đất vọt ra.

Đó là Mông Lỗ, vết thương đầy mình, vết máu loang lổ, có từng vết kiếm sau thấy xương, kiếm ý bám vào bên trên.

Mông Lỗ điên tiết:- Ngươi, đáng chết!Hắn tràn đầy sát ý, nhưng rất khó giết Cổ Trần.

.