Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 2418






Ngươi không mở phong ấn ra, chẳng khác nào chặt đứt con đường đại đạo của chúng nó.

- Nhân Hoàng, Thiên Đế, rốt cuộc các ngươi đang làm gì thế hả?Nơi sâu nhất trong hư vô mờ ảo, một bóng người mơ hồ hiện lên, yên lặng chú ý tới từng cử chỉ hành động của đám người Cổ Trần.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, vì sao Cổ Trần đột nhiên quay lại, không tiếp tục mở phong ấn khởi nguyên mà lui ra ngoài rồi?- Không ai có thể trốn tránh được, Nhân Hoàng, ngươi đã khiến ta thất vọng rồi.

Bóng người mờ ảo thần bí kia lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra Thiên quang sáng chói, trên người lộ ra ý chí vô thượng.

Lúc này, trước Vĩnh Hằng Chi Chu, đại chiến đã chuẩn bị kết thúc.

Tám sinh vật vô thượng, đã bị trấn áp đả thương nặng bốn tên, có ba tên bị chém chết ngay tại chỗ, chỉ ở lại một cái xác không hồn nằm ở đó, tản ra khí tức khủng bố.


Trong số tám tên, chỉ có một tên trốn thoát.

Đó chính là tên cường giả vô thượng cường đại nhất, bóng người mông lung không nhìn rõ hình dáng, thấy tình thế không ổn hắn đã bỏ trốn đầu tiên.

Hai người Cổ Trần, Thiên Đế đều không đuổi theo, thậm chí còn bình tĩnh nhìn đối phương chạy trốn.

- Muốn chạy trốn trước mặt chúng ta sao, ngươi nghĩ nhiều rồi.

Nhìn thấy bóng người kia trốn vào hư vô trong hỗn độn, trên mặt Cổ Trần lộ ra một tia trào phúng, không thèm để ý.

Muốn chạy trốn trước mặt hai người bọn họ, đúng là quá ngây thơ.

Răng rắc!Hắn vừa dứt lời, Thiên Đế đã nhẹ nhàng vươn một bàn tay ra ngoài, đâm xuyên Hỗn Độn hư vô, tiến vào nơi xa xôi, hình như đang nắm lấy thứ gì đó.

Ầm!Mở một nơi xa xôi trong hỗn độn hư không, tên cường giả Vô Thượng cảnh đang chạy trốn kia đột nhiên hoảng sợ quay đầu lại, đúng lúc trông thấy hư vô tan vỡ, một bàn tay kinh khủng thò ra từ bên trong.

- Đáng chết! Nó nổi giận gầm lên một tiếng, quay người phát ra sát chiêu đập tới.

Đáng tiếc, cỗ lực lượng này vừa phát ra, đã bị bàn tay đang xòe năm ngón ra kia nắm chặt, bóp nát khiến nó sụp đổ tiêu tán, biến mất hoàn toàn.

Uy thế của bàn tay kia không giảm, trong nháy mắt đã bắt lấy sinh linh vô thượng kia, lập tức kéo vào trong khe nứt hư vô rồi biến mất không thấy đâu nữa.


- A! Một tiếng hét thảm truyền đến từ trên Vĩnh Hằng Chi Chu.

Thiên Đế rút tay về, năm ngón tay đang giữ chặt một sinh vật Vô Thượng cảnh, kéo cổ lôi ra ngoài, đó chính là kẻ vừa mới chạy trốn kia.

Trên người nó bị vô số xiềng xích trật tự buộc chặt, không thể cử động một chút nào, hắn đã bị Thiên Đế bắt lại.

- Sao có thể! Nó trợn trừng mắt nhìn Thiên Đế và Cổ Trần, trong mắt lộ ra sự sợ hãi rất sâu, còn có cả cảm giác tuyệt vọng.

- Ồn ào!Thiên Đế lạnh lùng hừ một tiếng, năm ngón tay bóp chặt lại, tiếng răng rắc giòn vang truyền đến, đầu của sinh linh Vô Thượng cảnh kia trực tiếp bị vặn gãy.

Thi thể không đầu bị phong ấn, còn đầu nó, đã bị Thiên Đế nắm trong lòng bàn tay, bị một đám Thiên Đạo Chi Hỏa thiêu, bị luyện hóa ngay tại chỗ.

- A! Tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn truyền đến từ trong đống lửa, Chân Linh vô thượng đang giãy dụa.

Đáng tiếc nó còn chưa kịp giãy dụa thoát ra được, Chân Linh đã bị thiêu đốt hóa thành một đám bản nguyên, bị Thiên Đế trực tiếp luyện hóa, rồi há miệng nuốt chửng.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả khác đều hoảng sợ, kinh hãi.

Vị Thiên Đế này, là Vô Thượng Thiên Đạo chân chính.

Thực lực và thủ đoạn hắn thể hiện ra ngoài, khiến lòng người hoảng sợ, rét lạnh, một cường giả Vô Thượng cảnh đã chạy trốn còn có thể bắt về trong nháy mắt, rồi luyện hóa thôn phệ ngay tại chỗ.


Thủ đoạn này, đã trấn trụ không ít sinh vật cường đại.

- Thế nào, các ngươi cũng muốn tìm chết sao?Cổ Trần đột nhiên bước về phía trước một bước, ý chí mạnh mẽ quét ngang khắp nơi, khiến một mảnh đại hỗn độn vỡ nát, san bằng vô số hỗn độn khí lưu.

Ngay lập tức vô số ý chí cường đại ào ào tản ra, lui lại.

Bọn họ bị uy thế cường đại của Cổ Trần trấn trụ, không dám nhìn thẳng.

- Hừ!Trông thấy từng đạo ý chí lui lại, lúc này Cổ Trần mới lạnh lùng hừ một tiếng, thu lại ý chí và sát ý kinh khủng kia, khôi phục lại bình tĩnh.

Ánh mắt hắn quét ngang, rơi vào trên người đám sinh vật vô thượng bị trấn áp kia, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười khiến người ta sợ run.

- Khà khà…Cổ Trần nhe răng cười một tiếng, hàm răng trắng bóc lộ ra nhìn vô cùng đáng sợ.

Đám sinh vật vô thượng kia ào ào run rẩy, kinh hãi, đầy hoảng sợ nhìn Cổ Trần, đều cảm thấy hắn mới là kẻ kinh khủng nhất.

- Cho vào nồi, nấu!.