Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 188: Tế Tự






Chỉ thấy Mông Liệt hét lớn, làm cho một vị lão Thú nhân ở dưới điện toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nói lời nào.- Bổn tọa cần ngươi làm gì?Mông Liệt hai mắt vừa mở, hai chùm kim quang xuyên thấu bắn ra, đánh lên trên người lão Thú nhân kia, phịch một tiếng trong nháy mắt đã đánh hắn bay ra ngoài, văng ra mấy chục thước đâm vào góc tường mới dừng lại.- Khụ khụ...Lão Thú nhân kia ho ra máu không ngừng cũng không dám có bất kỳ phản kháng gì, ngược lại nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, như để mặc cho xử trí.- Nếu không phải bổn tọa sắp bế quan trùng kích Niết Bàn cảnh, cái mạng chó của ngươi tội phải giết không tha!Mông Liệt mỗi một câu đều ẩn chứa khẩu khí hung ác, sát khí đằng đằng, một đạo hoa văn vàng kim không ngừng tỏa ánh sáng trên mi tâm khiến người ta e ngại.- Tạ tộc trưởng khai ân!Lão Thú nhân run rẩy dập đầu bái lạy, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng giữ được một mạng.


Dù sao thân là người bảo vệ cho Mông Nhĩ, vậy mà tự ý rời khỏi vị trí, thậm chí khiến Mông Nhĩ chết thảm ở bên ngoài, là ai giết cũng không biết.Mông Liệt chậm rãi mở miệng, nói ra nghi hoặc trong lòng mình.- Nhân tộc thuộc phạm vi Bách Man sơn chẳng qua là khẩu phần lương thực mà chúng ta nuôi nhốt, có ai có thể giết Mông Nhĩ con ta?Toàn bộ Bách Man sơn, phần lớn địa bàn đều thuộc về chi thế lực Thú tộc này của bọn hắn, không kể là bá chủ Bách Man sơn, còn lại một phần chính là một nhánh của Thạch tộc, còn có Kim tộc vân vân một vài thế lực tồn tại.

Nhưng duy chỉ có Nhân tộc, chính là nô lệ, khẩu phần lương thực mà bọn họ nuôi nhốt, vì sao nói Mông Nhĩ chết ở trong tay Nhân tộc?Có điều, khí tức trên một ít máu kia do lão Thú nhân mang về quả thật thuộc về Nhân tộc, cái này không cách nào làm giả và phủ nhận được.- Ngươi đi mang máu này đến cho Tế Ti, bảo hắn sau khi tra rõ ràng là ai thì bắt hung thủ trở về, tiện thể diệt toàn tộc hắn.Mông Liệt vung tay lên, để lão Thú nhân kia mang theo số máu mà hắn đã thu thập trở về đưa cho Thú tộc Tế Ti.- Vâng thưa tộc trưởng!Lão Thú nhân cung kính lĩnh mệnh, lập tức lui ra đại điện.


Mà trong đại điện, chỉ còn lại có một đám Thú nhân cao tầng đang quỳ, nguyên một đám run lẩy bẩy, không dám xằng bậy.- Bổn tọa gần đây muốn bế quan, trùng kích Niết Bàn, việc này giao cho các ngươi làm.Nói xong, tộc trưởng nhánh Bách Man sơn quay người vụt một cái, thân ảnh biến mất vô tung.Phù!Hắn vừa đi, Thú nhân khác trong đại điện mới dồn dập thở phào nhẹ nhõm, từng kẻ đứng lên lau mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi.Dù sao vị tộc trưởng kia khí tức quá ngột ngạt, hơn nữa lần này Mông Nhĩ chết thật đã khiến hắn nổi trận lôi đình, không giết chết lão Thú nhân kia đã là khai ân.

Có lẽ là gần nhất đây là lúc cần dùng người, nghi là hắn chuẩn bị bế quan trùng kích Niết Bàn cảnh, một khi đột phá như vậy chính là Niết Bàn cường giả thực thụ, đến lúc đó có thể quay về Vương tộc.Lúc này, một bên khác, lão Thú nhân mang theo số máu thu thập được nhanh chóng đi tới một tòa thần miếu mang phong cách cổ xưa.Nơi này chính là nơi Thú tộc tế tự Thú Thần, bên trong có một một vị Tế Ti Thú tộc ở.- Tham kiến Tế Ti!Lão Thú nhân sau khi đi vào trong Thần Miếu thì cung kính quỳ xuống.Chỉ thấy, trong thần miếu có một bóng người mờ ảo đang đứng đó, có vẻ rất mơ hồ, cả người bao phủ trong một lớp sương mù nồng đậm, nhìn không rõ ràng.

Người này chính là Thú tộc Tế Ti, quản lý Thú tộc Thần Miếu, địa vị tôn sùng, thậm chí ngay cả tộc trưởng đều phải nhún nhường ba phần, bởi vì vị Tế Ti này đến từ chủ tộc Bỉ Mông Vương tộc.- Mục đích đến đây của ngươi ta đã biết, đặt máu lên trên tế đàn đi.Một giọng nói khàn khàn truyền đến, làm cho người ta cảm thấy cả người rét run.Vị Thú tộc Tế Ti kia không quay người lại, chỉ là yên lặng đứng trong thần miếu, ở sau lưng hắn, có một tế đàn quỷ dị, bên trên khắc rậm rạp Thú Văn.Lão Thú nhân thận trọng dè dặt đi lên, hai tay nâng một đoàn máu đỏ tươi, đó là máu tươi đã thu thập được từ hiện trường chiến đấu.


Số máu này tự nhiên là Cổ Trần để lại nơi đó.Vù vù!Khi để máu vào tế đàn, nháy mắt toàn bộ tế đàn dường như sống lại, từng cái từng cái Thú Văn lấp lóe không ngừng phóng ra một luồn thần bí.- Hỡi Thú Thần vĩ đại, vâng theo vô thượng ý chí của ngài, thiêu đốt máu tươi tế phẩm, hóa thành Chú Lực cổ xưa....