Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1870






Hư ảnh kia mở miệng, âm thanh trong trẻo ẩn chứa một loại cao ngạo, mang theo một loại uy nghiêm, giống như một vị hoàng cao cao tại thượng.

- Chưa đến lúc mà ngươi dám xuất thế, là tự tìm chết sao?Giọng của Phong hậu hờ hững vang lên, cố ý vô tình nhìn thoáng qua Cổ Trần, khiến hắn tâm thần rung động mạnh, suýt đánh mất tâm trí.

Nếu không phải mới vừa rồi đạt được một đợt cơ duyên, ý chí linh hồn đã lột xác trở nên khác biệt, dung hợp ấn ký của vô số thế giới còn sót lại thì có lẽ Cổ Trần đã bị một ánh mắt của đối phương hút mất hồn.

“Phong hậu thật khủng khiếp!”Cổ Trần trong lòng âm thầm tâm kinh, lưng toát mồ hôi lạnh.

Mới vừa rồi một ánh mắt làm hắn suýt tiêu đời, con Phong hậu sinh ra đầu tiên trong thời đại Hỗn Độn Khởi nguyên quá đáng sợ.


- Ủa?Phong hậu ngạc nhiên kêu lên, đánh giá Cổ Trần, lộ ra một chút ngoài ý muốn và hiểu rõ.

Nó hờ hững nói:- Ngươi thấy chưa, với ý niệm của ngô mà cũng không cách nào ảnh hưởng hắn, một khi đụng chạm sẽ dẫn phát hậu quả không thể dự liệu, ngươi còn muốn về lại nơi đó sao?- Không được, hắn cướp của ta! !Hỗn Độn Thanh hồ mở miệng tức giận gầm lên, nhưng rất nhanh ngừng bặt.

Bởi vì, nó nhìn thấy Hỗn Độn hồ nhe răng gào gầm gừ, trong mắt lộ ra một chút tức giận, giống như đang cảnh cáo Hỗn Độn Thanh hồ.

Cổ Trần thấy thế thì óc lóe tia sáng, ra chiều đăm chiêu nhìn Hỗn Độn hồ trong ngực mình, lại ngó Thanh hồ sắp nổi khùng.

“Vật nhỏ, ta mặc kệ ngươi đến gần ta vì lý do gì, hy vọng ngươi đừng uy hiếp đến ta.

”Cổ Trần nhủ thầm, khiến Hỗn Độn hồ trong ngực cứng đờ, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, rên ư ử với hắn như muốn biểu đạt cái gì.

- Thanh hồ, thời gian không nhiều, nếu ngươi muốn trở về nơi đó thì đi đi, ngươi suy nghĩ rõ ràng chưa?Giọng nói hờ hững của Phong hậu vang lên, dẫn tới Cổ Trần chú ý, trong lòng suy đoán chúng nó rốt cuộc đang làm gì, dường như có mưu đồ gì đó.

Nơi đó là nơi nào? Không lẽ chín Hung sào trốn ra từ nơi nào đó?- Hừ!Thanh hồ hừ lạnh một tiếng, mang theo một loại không cam lòng và oán hận hung tợn trừng Cổ Trần một cái, ước gì trực tiếp xé nát hắn.

Nhưng Phong hậu ngăn trở và cảnh cáo khiến Hỗn Độn Thanh hồ kiêng dè, hơn nữa chúng nó có mưu đồ riêng, bao nhiêu năm tháng chưa từng có người biết chín Hỗn Độn Hung sào còn tồn tại trên cõi đời.


- Bắt đầu đi!Phong hậu nhìn thoáng qua Cổ Trần, trong mắt lộ tia nhìn đầy ẩn ý, khiến hắn thầm rùng mình, cực kỳ cảnh giác với Phong hậu.

Ầm!Vừa dứt lời, hai Hung sào cùng bùng nổ ánh sáng chói lòa bao phủ Thiên Khư, từng đợt luồng khí Hỗn Độn từ trên trời giáng xuống, ù ù ập đến.

Cổ Trần thấy thế thay đổi sắc mặt, hai Hung sào bộc phát ra hơi thở cường đại khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, có loại bất an.

Chúng nó đang làm gì?Răng rắc!Chỉ nghe một tiếng vang trong trẻo, bên trên Thiên Khư bị xé rách một lỗ lớn, vô hạn luồng khí Hỗn Độn từ bên trong tuôn ra.

Lỗ thủng kia bị hai Hung sào hợp sức xé rách, Thiên Khư chấn động, nhiều thế giới phế tích bị sức mạnh đáng sợ này cuốn đi hóa thành tro tàn.

- Khởi nguồn của Hỗn Độn, điểm cuối của thế giới! Phong hậu thì thào tự nói, đôi mắt bắn ra tia sáng mãnh liệt, bỗng nhiên giơ tay một kích đập nát mọi thứ, sức mạnh đáng sợ xuyên qua Hỗn Độn.

Ầm ầm ầm!Giây sau, hai Hung sào bùng nổ, đụng mạnh vào khe nứt bên trên Thiên Khư, giống như Hỗn Độn bị đụng vỡ, trời sập.

Thanh hồ, Phong hậu cùng bộc phát đánh ra một kích mạnh nhất, Cổ Trần nhìn mà tim đập chân run, nếu như đánh vào người mình thì tiêu đời.

Nhưng may mắn, cả hai dường như kiêng dè cái gì, không xuống tay với Cổ Trần, tuy rằng không rõ ràng tại sao, nhưng trong lòng hắn mơ hồ phát hiện có liên quan Cửu Thiên.


- Mở!Một tiếng quát lớn, Thanh hồ bộc phát ra lực lượng khủng bố, giống như đang trút hết tức giận trong lòng, cứng rắn đánh mở Hỗn Độn hư vô, đánh ra một lỗ thủng đáng sợ.

Cùng với Phong hậu, hai Hung sào hợp sức đụng vỡ khu vực bên trên Thiên Khư, một đường đụng vào Hỗn Độn mênh mông.

- Tiểu tử, chăm sóc tốt nó, nếu thiếu một cọng lông tơ thì sẽ không tha cho ngươi!Hai Hung sào lao vào Hỗn Độn, trong Vạn Thú sào, Thanh hồ xoay người nhìn Cổ Trần, truyền ra một tiếng cảnh cáo, mang theo uy hiếp.

Cổ Trần nghe xong hừ lạnh, xem nhẹ nói:- Trẫm chưa từng e ngại bất cứ uy hiếp, ngày sau gặp lại, ngươi và ta chỉ có một bên được sống.

Thanh hồ tức xì khói:- Kẻ cuồng vọng!Nhưng đáng tiếc, nó không kịp nói cái gì đã bị Hỗn Độn nuốt sống, hai Hung sào cùng biến mất trong Hỗn Độn mênh mông.

- Thú vị! Hy vọng ngươi đừng chết.

.