Dường như có một hạn chế nào đó ngăn cản bọn họ, và chỉ Cổ Trần mới vượt qua được hạn chế đó.
- Chẳng lẽ là! Hình như Thiên Vẫn Hoàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt cũng thay đổi.
Hắn nhìn chằm chằm từng chiến thuyền, mười mấy Thanh Đồng chiến thuyền bay xuống, trên tàu chiến chỉ huy có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ngạo đang đứng.
Khi chính thức thấy rõ dung mạo người đó, bốn đại dị tộc Hoàng giả đều biến sắc, tỏ ra kinh dị.
- Cổ Trần?Hoàng Kim Chiến Hoàng kinh hoảng hô lên, bị dọa đến nỗi giật nảy người lên, hắn nắm chặt chiến thương màu vàng trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đứng trên tàu chiến chỉ huy.
Người tới, chính là Cổ Trần.
Hắn suất lĩnh một hạm đội đến nơi này.
- Khinh người quá đáng, thật sự cho rằng Nhân tộc ta không có ai sao?Cổ Trần vừa mở miệng, thanh âm truyền khắp các phương, hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Hỏa tộc, Thạch tộc, Kim tộc, Vũ tộc chấn động, tất cả hốt hoảng như thể gặp phải quỷ, căn bản không thể ngờ là Cổ Trần lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Nhưng không chỉ riêng họ, ngay cả Nhân tộc trong Tử Vi liên minh cũng ngẩn ngơ, sau đó xôn xao ầm ĩ.
Oanh!- Là Nhân tộc!- Viện quân Nhân tộc của ta?- Hắn là, Nhân Hoàng Cổ Trần?Trong lúc nhất thời, trên dưới liên minh sôi trào, vô số người phấn chấn, reo hò, kích động nhìn từng Thanh Đồng chiến thuyền trôi nổi lơ lửng trên hư không.
Ngay cả Tử Vi cũng tỏ ra kích động, hắn nhìn mười mấy chiến thuyền trước mắt, ánh mắt sáng bừng vì vui sướng.
Hắn cũng không nghĩ Cổ Trần sẽ giúp, mà còn là đích thân đến.
Thật ra trước kia Tử Vi chỉ muốn thử một phen, phái một mình Vu Linh đến Hoang Cổ Bộ Lạc mời viện quân, không ngờ lại thành công, hơn nữa còn được Nhân Hoàng Cổ Trần tự mình mang người đến.
Tuy thấy có vẻ Cổ Trần mang theo rất ít người, nhưng chỉ riêng một mình Cổ Trần đã đủ để chấn nhiếp tứ phương dị tộc.
Nhìn Hỏa tộc, Thạch tộc, Kim tộc, Vũ tộc lúc này là biết, tất cả mặt mày kinh dị, hiển nhiên hung danh của Cổ Trần khiến các tộc đều sợ hãi.
Hô!Sau một khắc, Cổ Trần nhảy ra, chậm rãi đáp xuống một Thanh Đồng chiến kỳ, ánh mắt lãnh lệ đảo qua tứ phương dị tộc.
- Kim tộc, Thạch tộc, Hỏa tộc, Vũ tộc, hôm nay các ngươi đừng hòng thoát!Một câu của Cổ Trần hiển hiện ý tứ sát phạt kinh thiên động địa, trong giọng nói ẩn chứa sát khí kinh người, hắn muốn tru sát toàn bộ bốn đại dị tộc có mặt tại đây.
- Cuồng vọng!Thiên Vẫn Hoàng gầm thét, mặt mũi âm trầm nhìn chằm chằm Cổ Trần, hắn lạnh lùng nói:- Cổ Trần, người khác sợ ngươi, bản hoàng không thèm sợ ngươi.
Chẳng lẽ Nhân tộc ngươi không phải là khẩu phần lương thực của các tộc sao? Ta nói sai chắc?Thiên Vẫn Hoàng bá đạo chế giễu.
Phi Vũ Hoàng, Hoàng Kim Chiến Hoàng sắc mặt biến hóa, thầm cảm thán đồng đội ngu như heo.
Quả nhiên, Cổ Trần lập tức biến sắc mặt khi nghe thấy mấy lời này, ánh mắt hắn trở nên hung hãn, nhìn chằm chằm Thiên Vẫn Hoàng đến nỗi đối phương hoảng cả lên.
- Nếu không phải cả người ngươi đều là đá, nói không chừng hôm nay bản hoàng sẽ nướng ngươi lên ăn.
Cổ Trần nói ra một câu khiến toàn trường kinh khiếp.
Cổ Trần thật sự giận rồi, Thiên Vẫn Hoàng vừa mở miệng đã kích thích lửa giận trong lòng Cổ Trần.
- Cổ Trần, ngươi đừng có ngang ngược, Nhân tộc là khẩu phần lương thực của bách tộc, đây là chuyện hiển nhiên được thượng thiên cho phép, chúng thần đều cho phép, ngươi không thay đổi được.
Hoàng Kim Chiến Hoàng không thèm đếm xỉa, ra vẻ khí phách nhìn Cổ Trần.
Lời này khiến vô số Nhân tộc phẫn nộ, siết chặt nắm đấm và binh khí, sát ý tăng thêm mấy phần, chỉ hận không thể nhào ra ăn thua ngay.
- Ha ha ha! Ai ngờ Cổ Trần đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười kia khiến người ta run rẩy.
Không nói dị tộc, ngay cả Nhân tộc bên này cũng run lên, tiếng cười kia quá ma tính, dường như có thể khiến tất cả trở nên khủng hoảng.
Leng keng!Cổ Trần còn đang cười to, đột nhiên rút kiếm chỉ thẳng lên trời.
Sát khí lạnh thấu xương đó rung động Cửu Thiên, mây đen cuồn cuộn ập tới như muốn giáng Thiên Phạt xuống.
- Trên đời này, ai dám đem ta Nhân tộc làm thành đồ ăn, chính là kẻ địch của Cổ Trần ta, ta sẽ chém tận giết tuyệt kẻ đó!Chúng thần cho phép, vậy liền diệt sát chư thần.
Cho dù là thượng thương, bản hoàng cũng muốn đâm thủng nó!Ầm ầm!Những lời này dẫn tới thiên địa biến sắc đánh ra vô số sấm sét tia chớp, khắp nơi cũng vì đó mà rung động.
Toàn bộ thiên địa đen nghịt, lôi quang cuồn cuộn, dường như thượng thiên nổi giận, lôi vân cuồn cuộn hội tụ ở hư không.
- Ha ha ha, Thiên Phạt!.