Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 117: Làm Tế Thần Tức Giận






Lúc này, hai lão nhân đang bị trói nghiến vào bệ đá trước đại điện, đó chính là Thanh Thạch tộc trưởng bộ lạc cùng Đại trưởng lão Thanh Sơn.

- Thanh Y, chạy mau.

Trông thấy Thanh Y đến, sắc mặt Thanh Thạch đại biến, hắn yếu ớt hô lên một tiếng, mặt mày nóng nảy nghĩ sao Thanh Y lại chạy tới nơi này, không hiểu làm vậy là chịu chết ư?- Sao các tộc nhân cũng tới cả vậy?Lúc này, Thanh Thạch cùng Thanh Sơn hốt hoảng, hai người nhìn Thanh Y đang lôi kéo cánh tay Cổ Trần đi tới từng bước một, mặt mày kích động.

Mà sau lưng Cổ Trần là một đám người già trẻ nam nữ đều có, hiển nhiên là người của bộ lạc.

- Đáng chết!Thanh Thạch thầm mắng, phẫn nộ quát:- Các ngươi đi mau, nơi này là Tế Thần đại điện của bộ lạc, không cho phép bất luận kẻ nào xâm nhập, người vi phạm hẳn phải chết.


- Đi mau!Thanh Sơn yếu ớt hét lên, những tộc nhân kia lập tức e ngại không dám tiến tới, cả đám đều dừng lại xa xa cách thạch điện cả dặm.

Nhưng Cổ Trần lại không thèm để ý, hắn mang theo Thanh Y đi thẳng tới trước.

Phốc phốc! Sau một khắc, chỉ thấy một thứ sắc bén nào đó bay ra khỏi giữa mi tâm Cổ Trần, trong nháy mắt cắt đứt dây thừng trói buộc hai lão nhân, giúp hai người khôi phục tự do.

- Lớn mật, ai dám động đến tế phẩm của bổn tọa?Đúng lúc này, bên thạch điện trong truyền tới một âm thanh u lãnh, bộc lộ một cỗ uy áp kinh người, khiến tất cả tộc nhân tới đây đều trắng bệch mặt mày, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

- Tế Thần?Hai người Thanh Thạch, Thanh Sơn sắc mặt đại biến, hoảng sợ xoay người nhìn về phía thạch điện, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ông!Một cỗ khí thế cực lớn cuốn tới, thạch điện chấn động.

Thanh Thạch, Thanh Sơn tái mặt, hộc ra một ngụm máu, cả hai lả người nằm gục xuống bệ đá, đã trọng thương.

- Xong!Thanh Thạch bi phẫn tuyệt vọng, mặt xám như tro tàn.

Cỗ khí tức mạnh mẽ kia từ trong đại điện khuếch tán ra, không khí đột nhiên trở nên nặng nề, khiến sắc mặt vô số người trở nên tái nhợt, gần như nghẹt thở.

Hừ!Ngay tại lúc mọi người hầu như tuyệt vọng, một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, chấn động màng nhĩ, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, áp lực biến mất.


Tập thể đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Cổ Trần đang dẫm từng bước một đi lên bậc thang đá, đứng chắn ngay phía trước hai người Thanh Thạch cùng Thanh Sơn, cản áp lực đáng sợ kia lại.

- Thanh Y, dẫn A Công và lão nhân kia đi.

Cổ Trần không quay đầu lại, chỉ dặn dò một câu như thế, Thanh Y vốn đang sợ hãi lập tức bình tĩnh hẳn, nàng nhanh chân chạy đến bên bệ đá.

Nàng nâng Thanh Thạch và Thanh Sơn dậy, nhưng hai lão nhân bị thương quá nặng, toàn thân không còn chút khí lực nào, một tiểu cô nương như nàng đương nhiên không mang họ đi được.

Cổ Trần cau mày, nhẹ nhàng vung tay lên, chỉ thấy một cơn gió lớn cuốn ba người đó bay về phía đám người bên ngoài, lập tức được mấy tên to con trong bộ lạc đón lấy.

- Tộc trưởng, Đại trưởng lão, các ngươi không sao chứ?Một nam tử trung niên vịn vai hai người vội hỏi, mặt mũi tràn đầy lo lắng.

- Ta không sao, không chết được.

Thanh Thạch khoát khoát tay, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn qua cầu thang đá phía trước.

Hắn ngạc nhiên nhìn bóng dáng kiêu hãnh đang đứng trên bệ đá, chính là Cổ Trần.


Thanh Thạch hoàn toàn không nghĩ tới, người thanh niên trọng thương được mình tiện tay cứu về lại có lực lượng cường đại như vậy.

Dường như trong bộ lạc mới vừa xảy ra chuyện khó lường nào đó, đám phản đồ cùng bọn Huyền Cát công tử kia đâu?- Thanh Nham, nói cho ta một chút bộ lạc xảy ra chuyện gì?- Huyền Cát và đám phản đồ Thanh Dương kia đâu?Thanh Sơn Đại trưởng lão trực tiếp mở miệng hỏi thăm, mặt mày kinh ngạc nhìn đám tộc nhân nằm rạp xuống đất ở chung quanh, mọi người đang lục tục bò dậy.

Sắc mặt Thanh Nham biến đổi liên tục, ánh mắt chăm chú vào bóng dáng kiêu ngạo trên bệ đá, lúc này mới kể rõ những chuyện đã xảy ra trước đó.

- Tộc trưởng, Đại trưởng lão, đám người Thanh Dương Nhị trưởng lão, đã chết! Thanh Nham vừa nuốt nước miếng vừa nói, trong mắt vẫn còn một tia hoảng sợ.

- Cái gì?- Chết rồi?Thanh Thạch, Thanh Sơn giật nảy cả mình, khá sốc trước tin tức này.

- Đúng vậy, A Công!Thanh Y lập tức vung nắm tay trắng trẻo nhỏ nhắn lên, hưng phấn nói:- Là Cổ Trần ca ca, hắn đánh chết hai cha con Thanh Dương và Thanh Phong, hơn nữa còn đánh chết luôn đám người Huyền Cát.

- Cái gì?Thanh Thạch kém chút ngất đi, Thanh Sơn Đại trưởng lão cũng không khác gì, hai mắt choáng váng, hai chân run lên, hai người có chút kinh hãi liếc nhìn nhau.

Cha con Thanh Dương chết đã đủ đáng sợ rồi, nhưng ngay cả đám người Huyền Cát cũng bị giết chết?Oanh!.