Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1097






Đúng là không thể tin nổi, không thể tưởng tượng được.

Nhân tộc, không phải chủng tộc đê tiện bị các tộc khác chèn ép, nuôi nhốt làm nô lện sao?Vì sao hiện giờ cường giả Naga tộc lại trợ giúp Nhân tộc, hành động này chứng tỏ điều gì, mỗi hành động của Mỹ Đỗ Toa đều khiến các thế lực dị tộc trong Thiên Uyên kinh hãi.

Ầm!- Gào!Trong sào huyệt Thiên Tinh tộc, tấm màn sáng bao phủ chấn động ầm ầm, có tiếng Cự Ma đang gầm thét.

Từng con Cự Ma, vung vẩy Thanh Đồng chiến chùy đập xuống, tạo nên từng cơn chấn động nối nhau, từng tiếng nổ mạnh không ngừng truyền đến.


Nhưng vẫn không phá được tấm màn sáng năng lượng kia như cũ, đây là lớp phòng ngự cuối cùng của Thiên Tinh tộc, kết nối với địa thế của vùng lãnh thổ này.

Tấm màn sáng phòng ngự cường đại kia, vậy mà lại chặn được công kích mạnh đồng thời của mấy trăm vị Cự Ma, từng chùy nối tiếp nhau rơi xuống, nhưng vẫn không phá được như cũ.

- Vì sao ngươi không tự mình đánh vỡ nó?Lúc này, một luồng khí lạnh bay tới, một làn hương ập vào mặt, Mỹ Đỗ Toa đã xuất hiện bên cạnh Cổ Trần.

Hai người đứng ngạo nghễ giữa hư không, nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

Mỹ Đỗ Toa cảm thấy hơi khó hiểu, Cự Ma không đánh tan được màn sáng năng lượng bên dưới, vì sao Cổ Trần không tự mình tấn công trực tiếp phá vỡ nó?Cổ Trần không nói gì, chỉ cười nhạt nói:- Ngươi cho rằng, lúc nào ta cũng có thể dẫn quân đi đầu sao, hay là mỗi lần đều cần ta ra tay mới có thể đánh vỡ được hàng phòng ngự của kẻ địch?- Một lần, hai lần còn được, nhưng nếu mỗi lần đều dựa vào lực lượng của ta, vậy tộc quần của ta sao có thể trưởng thành?Hắn hỏi ngược một câu, khiến Mỹ Đỗ Toa không biết trả lời thế nào.

Cổ Trần nhìn khuôn mặt phủ đầy sương lạnh của nàng, khẽ nói:- Trước kia, ta cũng không định để ngươi tru sát cường giả Thiên Tinh tộc, mà giữ lại để ma luyện thuộc hạ của ta.

- Nhưng ta và ngươi vừa mới kết minh, cần phải tỏ thái độ một chút, ngươi đã nói muốn giúp ta tất nhiên ta không tiện từ chối.

Những lời này, khiến trong lòng Mỹ Đỗ Toa có chút tức giận.


Nàng vất vả khổ cực chạy tới giúp người ta, kết quả lại bị người ta nói vốn dĩ không cần nàng, điều này khiến trong lòng nàng rất không thoải mái.

Cổ Trần thấy nàng có chút tức giận, thì cười giải thích:- Ngươi đừng tức giận, ta phải ma luyện thuộc hạ, tộc nhân, để bọn họ mau chóng trưởng thành.

- Đại chiến, huyết chiến là thủ đoạn cần thiết để ma luyện, là nơi tốt nhất cho bọn họ trưởng thành.

Hai mắt hắn sáng rực, lộ ra vẻ sắc bén và cơ trí, đại chiến, vĩnh viễn là hòn đá mài đao tốt nhất, trải qua từng lần huyết chiến mới có thể khiến thuộc hạ của hắn trưởng thành tốt hơn, nhanh hơn.

Ý nghĩ của Cổ Trần chính là, không muốn mỗi lần có chuyện bản thân đều phải tự mình ra tay, nếu thế hắn còn nuôi một đám thuộc hạ, đại tướng làm cái gì?Chiến tranh, sau này hắn chỉ cần ra lệnh, những việc còn lại thì giao cho thuộc hạ, tướng sĩ đi làm, đó là vinh quang, cũng là tín nhiệm.

- Trước đây ta muốn tự mình chém giết vị Thiên Nhân của Thiên Tinh tộc, còn Thông Thiên cảnh thì để lại một hai người dùng để ma luyện thuộc hạ.

Mỗi câu mỗi chữ Cổ Trần nói, đã giải thích rõ ràng nguyên nhân, khiến đầu óc Mỹ Đỗ Toa chấn động.

Đột nhiên nàng hiểu ra được điều gì đó, cách làm việc và tư tưởng của Cổ Trần, đều có mục tiêu rõ ràng.


Trận đại chiến này, mục đích chủ yếu nhất chính là luyện binh, luyện tướng, nếu như bây giờ ngươi không luyện, vậy thì trong tương lai, đại chiến càng thảm liệt hơn ngươi phải đối phó thế nào?Không thể lần nào cũng bắt Cổ Trần, vị Nhân Hoàng này tự mình ra trận chém giết, nếu như vậy, khả năng đám thuộc hạ sẽ muốn xấu hổ muốn chết.

Một đám đại tướng, vậy mà không có một chút tác dụng nào, mỗi lần đại chiến đều cầnNhân Hoàng ra trần, có mất mặt hay không, thà về nhà đập đầu chết đi cho xong.

- Sau này, nếu như không phải cường giả cùng cấp bậc như ta và ngươi, không cần ra tay tiêu diệt, giữ lại để ma luyện thuộc hạ, mấy tên Hải Vương thuộc hạ ki của ngươi, nói thật, chỉ cần một vị đại tướng thủ hạ của ta là có thể vây giết toàn bộ.

Cổ Trần nói xong thì nhìn Mỹ Đỗ Toa, ý tứ rất rõ ràng, mấy tên Hải Vương thuộc hạ của ngươi, không đủ cho một tên thuộc hạ của ta chém giết.

Mỹ Đỗ Toa không phục, nhưng lại nhớ tới Long Uyên, vừa so sánh một chút nàng lập tức biết mấy tên Hải Vương thủ hạ của mình không phải đối thủ của Long Uyên.

.