Shiraishi Shū không ngờ cá sẽ sớm sa lưới như thế.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần phải thức mấy đêm. Ai biết chỉ cần chờ tới khuya, yêu quái đã mò tới nhà Akiko Morishita.
Nó không nghĩ sẽ có người giám thị nơi này sao?
Trông nó có vẻ không được thông minh cho lắm.
Thấy thế, Shiraishi Shū khẽ mỉm cười.
Với Thiên nhãn thông, căn nhà Akiko Morishita nằm cách đó mấy km hiện lên rõ mồn một, chẳng khác gì ở ngay trước mặt cậu.
Cậu chỉ cần liếc mắt là có thể ‘thấy’ được bộ dáng, bề ngoài, cấu tạo thân thể, xem được trình độ yêu khí có đậm hay không và toàn bộ tình huống cơ thể của con quái vật này…
Đây là một yêu quái.
Đầu nó rất quái dị, với bốn gương mặt giống nhau nhìn bốn phía.
Song biểu tình trên mặt nó không giống nhau.
Vui, giận, buồn, sợ.
Bồn gương mặt đang thể hiện kỹ lưỡng từng cảm xúc.
Ngoại trừ móng vuốt dữ tợn, cấu tạo thân thể nó giống hệt người thường.
Thậm chí, nó còn mặc một bộ vest rất sạch sẽ, túi quần đút di động, ví tiền như bao người hiện đại khác.
Shiraishi Shū soi kỹ cơ thể nó—
Khác với Akiko Morishita…
Trong cơ thể nó không có dấu hiệu của Tẩy Hồn châu.
Nó không phải là yêu quái nhân tạo mà là một yêu quái bẩm sinh.
Đây chính là kẻ đứng sau những sự kiện gần đây?
Một con yêu quái có bốn mặt?
Trông nó có vẻ không được thông minh cho lắm.
Shiraishi Shū không vội vã đứng lên, đi tới nhà Akiko Morishita để bắt lấy con yêu quái bốn mặt này.
Vì cậu phát hiện…
Mỗi gương mặt của nó đại diện cho một nhân cách, một ý thức riêng.
Hơn nữa chúng nó không hề có khả năng truyền suy nghĩ, cảm xúc vào tâm trí của mặt khác.
Điều đó buộc chúng phải mở miệng nói chuyện mới có thể duy trì sự thống nhất.
Từ khi Shiraishi Shū mới ‘nhìn’ nó, yêu quái bốn mặt liên tục lầm bầm lải nhải.
Hử?
Trông nó ngốc quá…
Loại yêu quái có thiết lập nói nhiều như vậy…
… để báo tin cho mình sao?
Shiraishi Shū khép lại quyển giáo trình đại học trong tay, tập trung phân tích từng từ mà yêu quái bốn mặt nói.
May mà cậu có trí nhớ cực tốt.
Tuy yêu quái bốn mặt nói chuyện rất nhanh, Shiraishi Shū vẫn thành công nhớ lại và phân tích những gì nó đã nói.
“… Cần cẩn thận như vậy sao? Tên hòa thượng kia đã sớm nghỉ ngơi…”
“Ngay cả Thiên hoàng Minh Trị và Hoàng Thái Hậu Chiêu Hiến ở đền Meiji cũng không đủ khả năng theo dõi mọi thứ từ khoảng cách xa như vậy…”
“Cẩn thận một chút vẫn hơn… Tên hòa thượng kia rất đáng sợ…”
Hử?
Hòa thượng kia… là chỉ mình à?
Shiraishi Shū cau mày, nhận ra có điểm không đúng.
Hòa thượng siêu độ cho Akiko Morishita… chỉ có mình cậu.
Chùa Linh Minh cách nhà Akiko Morishita đúng 1.000 mét.
Yêu quái bốn mặt còn nói: “Hắn vừa xuất hiện đã siêu độ cho "Ác Tử" (Đứa trẻ độc ác). Chỉ sợ mấy năm nữa, hắn có thể dùng một chưởng siêu độ toàn bộ quỷ vật. Ngay cả Anh Nữ cũng khó thoát khỏi..."
Shiraishi Shū nhớ tới lúc mình siêu độ cho tiểu quỷ ban ngày khi mới xuyên qua, cùng tiểu quỷ nắm trong tay mấy viên Tẩy Hồn châu ở trường Trung học Kondo…
Nếu đối chiếu…
Đúng là mình rồi.
Từ từ?
Shiraishi Shū chau mày.
Con yêu quái này… theo dõi mình?
Nó biết mình hiện đang ở đâu… nên mới thoải mái chạy tới hiện trường?
Có điều khả năng theo dõi của bọn nó không được tốt lắm, chỉ có thể biết được vị trí của Shiraishi Shū mà thôi.
Nếu không nó đã không căn thời gian, đoán Shiraishi Shū đã ngủ.
“Nó dùng cái gì để theo dõi mình?”
Shiraishi Shū không ngờ.
Vai ác biết rõ toàn bộ hành động của cậu!
Dẫu Shiraishi Shū có thể nhìn thấy đối phương, cậu cũng không bắt được nó.
Rốt cuộc, chỉ cần nó phát hiện Shiraishi Shū đứng lên, tới gần nó.
Bộ dạng sợ hãi kia chắc chắn sẽ trốn xa ngàn dặm để tránh né Shiraishi Shū.
Quần áo? Hay đồ mình thường cầm theo?
Shiraishi Shū cẩn thận quan sát các món đồ trên người mình, nhưng không tìm ra bất kỳ thứ gì có dấu vết hay ấn ký của yêu quái…
Không giống như trong tiểu thuyết.
Nếu có kiểu ấn ký như vậy, thì Shiraishi Shū đã sớm phát hiện ra.
Con yêu quái bốn mặt kia làm cách nào cảm nhận được vị trí của Shiraishi Shū?
Cậu nghĩ kiểu gì cũng không ra.
Ánh mắt cậu lướt qua di động.
Shiraishi Shū bỗng ngẩn ra.
Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu người hòa thượng có tư tưởng thoáng đãng, không câu nệ với khuôn phép xưa cũ.
Có khi…
Nó đã dùng di động để định vị mình…
Shiraishi Shū hơi ngần ngừ một chút. Cuối cùng, cậu quyết định thử một lần.
Với đôi mắt Thiên nhãn thông mở to, cậu đặt di động cạnh đệm hương bồ rồi đứng lên, đi ra cửa chùa.
Đôi chân cậu trải qua con đường mòn trải đá cuội theo hướng rời khỏi rừng Yoyogi.
Cứ đi theo hướng này, cậu chẳng mấy chốc sẽ tiếp cận yêu quái bốn mặt.
Nếu đối phương có năng lực cảm ứng, hẳn sẽ phát hiện ra hành động của Shiraishi Shū.
Song, trong mắt thiên nhãn của Shiraishi Shū, con yêu bốn mặt vẫn đứng trong nhà Akiko Morishita, sử dụng yêu lực để thu thập một ít đồ vụn vặt.
Đây có lẽ chính là lý do khiến nó đem Tẩy Hồn châu nhét vào cơ thể con người.
Cũng là lý do làm nó bí quá hóa liều, biết Akiko Morishita đã bị siêu độ, vẫn cứ xuất hiện ở hiện trường.
“…”
Shiraishi Shū lặng lẽ nhìn con yêu quái bốn mặt.
Cậu quay về chùa, lấy điện thoại di động, rồi tiến hành quy trình như ban nãy.
Lần này, cậu vừa đi tới rừng Yoyogi.
Mắt thiên nhãn của cậu đã hiện ra hình ảnh di dộng trong túi quần yêu quái bốn mặt reo lên.
Tiếng di động kêu vang.
Con yêu bốn mặt cầm lấy di động, ấn nút nghe.
Gương mặt tươi cười vui vẻ nói, “Sao? Chuyện gì?”
Nếu bỏ qua bối cảnh căn phòng tối om và bốn gương mặt dữ tợn, đây sẽ là một cảnh người đàn ông mặc vest nghe điện thoại thường thấy.
Shiraishi Shū thậm chí còn thấy được trên di động của nó hiện ra dòng chữ ghi chú – Kỹ thuật viên.
Ah?
AH!
Cậu quan sát cử động môi của con yêu quái bốn mặt.
Gương mặt tươi cười sầm mặt, đầu xoay 180 độ, chuyển thành gương mặt sợ hãi.
“Gì? Hòa thượng đang tới? Đang hướng tới chỗ chúng ta? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra chúng ta?”
“Mẹ kiếp, chỗ này cách chỗ đó gần 1.000 mét cơ mà, hắn là người thật sao?”
“Nhiệm vụ bỏ dở, anh em, rút lui.”
Nó tắt điện thoại, xuyên qua vách tường, hóa thành vô hình vô tướng, chạy về phía nơi xa.
Con yêu bốn mặt định bỏ trốn, song nó vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Shiraishi Shū.
Ngay khi nhìn thấy mặt con yêu bốn mặt, cậu đã tỏa định nó.
Bất luận nó chạy tới chân trời góc bể, dùng đủ loại thủ đoạn che lấp, hủy diệt toàn bộ dấu vết yêu khí đi chăng nữa…
Thiên nhãn thông của Shiraishi Shū vẫn có thể xuyên qua vô số chương ngại vật, nắm bắt được dấu vết hành vi của nó…
Nhưng…
Lúc này, Shiraishi Shū hơi có vẻ suy tư.
Cậu quay bước, trở về chùa Linh Minh, ngồi xuống đệm hương bồ trước mặt Phật Tổ, cầm di động ra, và tự hỏi.
Dưới thiên nhãn thông, yêu quái bốn mặt lại tiếp điện thoại.
“Hả? Hòa thượng kia quay trở lại rồi?”
“Làm người ta phải sợ bóng sợ gió… Hắn nửa đêm ra ngoài làm gì? Mộng du? Dạo đêm? Mẹ kiếp, dọa chúng ta chết kiếp…”
“Bốn gương mặt đều biến thành mặt sợ… Hắn biết hay không?”
“Cũng đúng. Tên hòa thượng kia mạnh đến đâu cũng không thể mạnh bằng hai vị Quỷ thần đền Meiji được… Trên đời làm gì có chuyện hai vị kia không làm được mà hắn lại làm được…”
“Được rồi. Tiếp tục nhiệm vụ nào. Nếu không lão đại sẽ ăn chúng ta đấy…”
Yêu quái bốn mặt dứt lời, lặng lẽ trở về nhà Akiko Morishita.
Shiraishi Shū tiếp tục suy tư.
Yêu quái bây giờ…
Hiện đại như vậy sao?