Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 47: Bị kinh hãi




Từ “Yêu quái” đã kích thích Shiraishi Shū. 

Khi trụ trì già nói cảnh sát Aoki gặp phải yêu quái ở đồn cảnh sát Nakano...

Cậu lập tức…

Đi bộ tới trạm xe điện để tới đồn cảnh sát Nakano.

Đúng. Shiraishi Shū tạm thời không dám cưỡi "tiểu bạch long" yêu quý.

Mình mất cả ngày để khai quang cho chiếc xe đạp đó!

Nhỡ dùng sức quá độ, dẫm hỏng thi hối hận cũng không kịp!

Shiraishi Shū trầm mặc đứng trên xe điện.

Liệu nó có phải là một con yêu quái được tạo ra từ Tẩy hồn châu không?

Khi biết tới sự tồn tại và tác dụng của Tẩy hồn châu...

Cùng chuyện Ayumi biến thành Jorougumo nhờ Tẩy hồn châu trong cơ thể.

Shiraishi Shū tất nhiên có thể đoán được có kẻ đứng sau những chuyện này.

Nó lang thang khắp Tokyo, nó không có mục đích, nó tìm kiếm và biến những tâm hồn tràn ngập thù hận và tiêu cực thành yêu quái.

Kẻ ấy sử dụng Tẩy hồn châu.

Thứ liên quan chặt chẽ với chùa Linh Minh quá khứ.

Đối mặt với điều này...

Một người đã quyết tâm thừa kế và phát triển ngôi đền lên tầm cao mới như Shiraishi Shū sao có thể ngồi yên?

Người dân đều biết về quá khứ chùa Linh Minh.

Nếu chân tướng về Tẩy hồn châu bị vạch trần...

Như vậy thì chùa Linh Minh chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm thay cho kẻ đứng sau màn.

Bất luận kẻ đó đã dùng cách gì để biết được phương thức luyện chế và sử dụng Tẩy hồn châu.

Lỗi lớn nhất vẫn là do hòa thượng nhập yêu Thông Linh đã sáng tạo ra nó.

Để rồi tới tận bây giờ, vẫn còn những mạng sống vô tội bị cái ác này cướp mất.

Tuy nói vậy có chút cưỡng từ đoạt lý.

Thực tế chùa Linh Minh cũng là người bị hại. Hung thủ chân chính là Thông Linh.

Song những người bị cừu hận và nỗi đau mất người thân che mắt cùng đám đạo đức giả trên mạng sẽ không nghĩ vậy.

Bọn họ muốn có một nơi để trút xuống sự hận thù của mình.

Ai!

Đến lúc ấy, Shiraishi Shū sẽ phải làm cách gì để vừa khuyên giải được đám người đó, vừa giữ lại danh dự cho chùa Linh Minh đây?

"Nếu có thể thực hiện Tĩnh tâm chưởng từ xa thì tốt biết mấy."

"Mình chỉ cần giơ tay là có thể giúp chư vị đạo đức giả trên mạng trở nên bình tĩnh, biết tự hỏi mà không mù quáng bởi hận thù..." 

Thật không may, Shiraishi Shū vẫn chưa tìm ra cách nào để truyền bá pháp lực thông qua mạng internet.

Đó là lý do cậu phải nhanh chóng lần theo dấu vết để bắt lấy kẻ đứng sau màn và tiễn hắn về với Đức Phật.

Tốc độ xe điện không chậm. 

Vấn đề là vé hơi đắt.

Shiraishi Shū xuống xe, từ tốn bước đi vì sợ đâm chết người đi đường.

Rốt cuộc cậu vẫn chưa học được cách điều khiển thành thạo lực lượng hiện tại của mình.

Một lúc sau, cậu tới gần khu vực đồn cảnh sát Nakano.

Từ đằng xa, Shiraishi Shū đã trông thấy cảnh sát Aoki.

Khí sắc cảnh sát Aoki kém cỏi hơn hai ngày trước rất nhiều. Hẳn anh đã phải mất ngủ vài ngày nên quầng mắt mới thâm đen đến vậy.

Là do Bùa mắt thần?

Shiraishi Shū có vẻ suy tư.

Cậu vẫn luôn cho rằng, tool-hack của mình giúp "tăng cường hiệu quả chú ngữ", "tăng cường hiệu quả chân ngôn", "tăng cường hiệu quả pháp thuật"...

Không ngờ nó còn có thể "tăng cường hiệu quả bùa chú" nữa!

Tool-hack này có điểm toàn năng a.

Lại nói, đúng là bởi hiệu quả Bùa Mắt thần quá tốt nên một người bình thường như cảnh sát Aoki mới phát hiện ra sự bất thường ở đồn cảnh sát.

Duyên phận quả là điều tuyệt vời không thể tả.

“Đại sư Shiraishi!!”

Nhìn thấy tấm tăng bào và mái tóc húi cua của người trước mặt.

Tâm tình cảnh sát Aoki đã được vuốt phẳng.

Đại sư tới!

Hết thảy yêu ma quỷ quái đều không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của đại sư Shiraishi.

Nhờ cậu mà tinh thần mình mới yên ổn trở lại. Ngay cả tinh thần uể oải do mấy ngày mất ngủ cũng được vực dậy.

Nụ cười hòa ái trên gương mặt non nớt kia làm cảnh sát Aoki xúc động muốn khóc.

"Chào cảnh sát Aoki. Có phải anh đã gặp được yêu quái trong đồn cảnh sát không?" Shiraishi mỉm cười hỏi thăm.

"Vâng. Đó là một cô bé. Đến giờ nó vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn..."

Cảnh sát Aoki lập tức đáp.

"Những cảnh sát khác trong đồn đều có thể nhìn thấy con bé và coi nó là một đứa trẻ bình thường.

Nhưng nhờ Bùa Mắt thần của đại sư Shiraishi mà tôi có thể nhìn thấy bản chất thật của nó.

Vậy nên tôi dám chắc nó là yêu quái chứ không phải quỷ vật!"

"Phương thức loại trừ này không sai. Nhưng trong một số điều kiện nhất định, lũ linh quỷ cũng có thể hiện ra thân hình và có thể bị người thường nhìn thấy..."

Shiraishi Shū gật đầu, thuận miệng nói một câu.

Bất quá, đó không phải trọng điểm.

Với sự hướng dẫn của cảnh sát Aoki, cả hai tiến vào đồn Nakano.

Vừa đặt chân lên bậc cửa, Shiraishi Shū liền cảm thấy có cái gì đó không ổn...

Quá an tĩnh.

Đúng thế. Không có âm thanh nào trong đồn cảnh sát.

Họ không nghe được tiếng bước chân của các sĩ quan, cũng không nhìn thấy cảnh sát trực ban hay bất kỳ một sinh vật nào!

Chỉ có tiếng ồn bên ngoài đồn cảnh sát truyền tới...

Đây không phải một ảo giác!

Người sở hữu Thiên nhãn thông như Shiraishi Shū có thể nhìn thấu mọi ảo cảnh.

Đây là hiện thực.

Sự lạnh lẽo tràn ngập trong lòng cảnh sát Aoki.

"Đại, đại sư Shiraishi. Khi tôi rời đi thì nó không giống thế này!

Trong đồn lúc ấy có rất nhiều cảnh sát túc trực, còn có một vài thị dân...

Chẳng lẽ bọn họ đã..."

Cảnh sát Aoki run lên.

Những câu chuyện kể về yêu quái hồi nhỏ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Họ... đã bị yêu quái ăn thịt rồi sao?

Nếu mình không rời khỏi đồn ngay lúc đó... Có phải mình cũng sẽ trở thành một trong số những người mất tích?

"Tội lỗi. Tội lỗi."

Shiraishi Shū đanh mặt.

Trước vấn đề quan hệ tới mạng người này, Shiraishi Shū cũng không giữ lễ nghi, trực tiếp tiếp mở Thiên nhãn thông, sử dụng năng lực thấu thị và góc nhìn Thượng đế.

Cậu chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấu toàn bộ bên trong lẫn bên ngoài đồn Nakano.

Trong nháy mắt, Shiraishi Shū đã tìm ra vị trí của những người mất tích.

Trong tường.

Những cơ thể sống bị chôn giữa vách tường.

"Mọi người đều hôn mê và bị kéo vào trong vách tường.

Cũng may là họ đã không hòa làm một với xi măng mà chỉ bị nhốt vào không gian hẹp giữa các bức tường.

Xem ra họ vừa bị kéo vào nên chỉ mới bất tỉnh chứ chưa có ai chết..."

"...Phải, phải làm sao bây giờ?"

Cảnh sát Aoki căng thẳng nói.

Mắc kẹt trong vách tường bê tông?

Nó còn đáng sợ hơn là một cái chết trực tiếp!

Nếu không có người phát hiện.

Những người này sẽ bị coi là "mất tích" khi đang chết dần chết mòn ở đằng sau những bức tường?

Cơ thể dần mục nát, biến thành một bộ phận của kiến trúc...

Cảnh tượng ấy làm cảnh sát Aoki thấy lạnh cả sống lưng.

Hắn nhớ tới những lời của cảnh sát Sato.

"... Cha mẹ và em trai con bé đều mất tích...

... Không có dấu vết nào ở nhà nó..."

Cha mẹ và em trai của con bé... của con yêu quái kia... kỳ thực vẫn luôn ở nhà?

Vào thời điểm cảnh sát tới, họ đang lẳng lặng đứng sau vách tường?

Trời ——!

Phải làm gì bây giờ?

Tuy cảnh sát và người dân vẫn còn thở, nhưng giờ mà gọi cứu viện thì không kịp nữa rồi!

Trong vách tường lấy đâu ra không khí...

Họ chắc chắn sẽ chết vì thiếu oxy trước khi đội cứu hộ tới nơi!

"Cảnh sát Aoki phá hoại đồn cảnh sát để cứu người... Điều này không tính là phạm tội, không cần ngồi tù và bồi thường phải không ạ?"

Shiraishi Shū bỗng cất tiếng hỏi.

Cảnh sát Aoki sửng sốt.

Đó đâu phải trọng điểm?

Ngay sau đó.

Đông!

Một âm thanh nặng nề vang lên, tựa như có người dùng búa tạ đập mạnh vào vách tường vậy.

Cảnh sát Aoki ngoái đầu nhìn lại.

Trong mắt anh, Shiraishi Shū đã vén ống tăng bào lên, để lộ cánh tay trần dính dầy tro bụi và mảnh vỡ xi măng.

Một cái động lớn thình lình xuất hiện trên vách tường trước mặt cậu.

Shiraishi Shū duỗi tay lôi cơ thể hôn mê của một cảnh sát từ trong động ra.

"???"

Cảnh sát Aoki vô cùng kinh hãi.