Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 18: Đại sư hay kẻ lừa đảo




“Nếu đã xác định được nguyên nhân của chuyện này, Takai-chan cứ chờ ở đây một lát nhé, tớ sẽ trở lại ngay."

Biết thực lực của mục tiêu đã làm Shiraishi Shū tự tin hơn.

Đối với một thứ bị "Thiên nhãn thông" nhìn chằm chằm mà không nhận ra, một năm nay Shiraishi Shū đã siêu độ cho mấy chục con như thế rồi.

“Shiraishi-kun cẩn thận nhé."

Vẻ mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài phối hợp với trạng thái lạnh lùng đã mang tới cho Takai Mariko một khí chất vô cùng độc đáo.

Đồng thời, cô cũng từ bỏ ý định bám theo Shiraishi Shū.

Người thường không có cách hữu hiệu để đối phó với quỷ vật.

Đi cùng chẳng khác nào kéo chân sau.

Có điều...

Đùi Shiraishi Shū thô to như vậy, Takai Mariko có thể kéo nổi hay không lại là chuyện khác.

Shiraishi Shū vừa dùng thiên nhãn quan sát quỷ ban ngày, vừa đi vào ký túc xá.

Khi cậu đặt chân qua cửa chính, một giọng nói trẻ con bén nhọn vang lên.

"Con lừa trọc nhà ngươi còn dám đến đây nữa hả?!!"

Cô bé quỷ ban ngày cầm hạt châu xuất hiện.

Song gương mặt nhỏ không có vẻ đáng yêu như Takai Mariko mô tả.

Thay vào đó đôi mắt đen nhánh không tròng trắng, cái miệng chia chỉa răng nanh, vẻ ngoài vô cùng khủng bố đủ để trẻ con gặp ác mộng.

Shiraishi Shū không chút sợ hãi.

Quỷ vốn sinh ra từ oán khí âm trầm, gương mặt dữ tợn đáng sợ là tất nhiên, cậu đã thấy nhiều không lạ.

Quỷ ban ngày dứt lời, vô số ảo giác kinh khủng ập tới như muốn nuốt chửng Shiraishi Shū.

Giờ là giữa trưa, Shiraishi Shū lại cảm thấy như mình đang bước đi giữa núi rừng đen nhánh, bốn phương tám hướng đều là tiếng quỷ khóc sói tru.

Vô số đám cánh tay đáng sợ chui ra từ bóng tối lao đến như thể đang muốn xé nát cậu và kéo cậu vào địa ngục vĩnh cửu.

Song...

Đó đều là ảo giác.

Qua "Thiên nhãn thông", Shiraishi Shū biết mình vẫn đang ở ký túc xá, ánh sáng mặt trời ấm áp vẫn đang tỏa sáng ngoài kia.

Ảo giác mà quỷ ban ngày gây ra không khiến cậu cảm thấy bối rối chút nào.

Cậu có thể nhìn thấy, quỷ ban ngày đã xuyên qua rất nhiều lớp tường và nhảy vọt xuống dưới.

Cũng như móng tay bén ngọn của nó vươn ra từ một vị trí cực kỳ xảo quyệt hướng đến gáy mình.

Trước khi nó có thể đắc thủ, Shiraishi Shū xoay người lại và nở nụ cười dịu dàng.

“Thí chủ, mời đi thôi.”

Phật Duyên Chưởng đánh ra, ánh sáng lộng lẫy nở rộ áp đảo ánh nắng khiến quỷ ban ngày bị phân rã trong phút chốc.

Những hạt châu trong tay quỷ ban ngày kêu lên răng rắc rồi hóa thành tro bụi.

Những giọng nói nỉ non vô nghĩa truyền ra từ nó cũng tiêu tán khỏi thế gian.

Shiraishi Shū chắp tay hành lễ rồi niệm "Vãng Sinh Chú" cho cô bé chết trẻ và những nạn nhân vô tội khác.

Nguyện cho linh hồn họ có thể an giấc ngàn thu.

Thấy Shiraishi Shū đi ra nữ sinh ký túc xá, Takai Mariko ngạc nhiên đến mức suýt nữa thoát khỏi tình trạng bình tĩnh mà "Tĩnh tâm chưởng" gây ra.

“Đã xong?”

Chỉ mới có mấy phút trôi qua thôi mà?

Trong nhận tri của Takai Mariko, Shiraishi Shū vừa đi vào ký túc xá khoảng mười giây liền quay đầu tung ra một chưởng!

Sau đó niệm Vãng Sinh Chú.

Nói cách khác, thời gian trừ linh chỉ tốn mười giây!

Nguyên lai, trừ linh đơn giản như vậy sao?

Nếu không phải cô may mắn tận mắt thấy Shiraishi Shū trừ linh, biến ác quỷ thành khói bụi và cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Shū thì Takai Mariko chắc chắn sẽ nghĩ cậu là một kẻ lừa đảo!

"Bởi vì con quỷ này muốn được lập tức đi gặp Phật tổ." Shiraishi Shū mỉm cười đáp.

Cậu nói thật đấy chứ.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt mà.

Hẳn con quỷ này đã bị hòa thượng chùa Asakusa trừng phạt nặng nề, nên vừa cảm nhận hơi thở tương tự trên người Shiraishi Shū liền vọt tới để trả thù.

Sau đó bị "Phật Duyên Chưởng" đánh trúng...

Duyên, tuyệt không thể tả.

Lại nói, cho dù cậu dùng chiêu khác mà không phải "Phật Duyên Chưởng", Shiraishi Shū đến nay vẫn chưa gặp con quỷ nào có thể thoát khỏi bàn tay mình.

Nếu quỷ vật trong thế giới này đều có tuệ căn như thế...

Vậy còn những con Quỷ vương, Yêu vương thì sao?

Shiraishi Shū có chút tò mò.

Song cậu biết cấp độ mình vẫn còn thấp, chùa Linh Minh không khách hành hương chứ đừng nói đến việc nổi tiếng.

Cho nên mới chưa có dịp tiếp xúc với những sự kiện cao cấp như vậy.

Đáng để ăn mừng là...

Chùa Linh Minh đang không ngừng phát triển, chẳng mấy chốc sẽ có phòng ở thứ hai.

Điều này khiến cậu thực sự biết ơn trường trung học Kondo và quỷ ban ngày đã tài trợ.

……

“Đã xong?”

Hiệu tưởng Takai nói lại lần nữa với vẻ không tin được.

Quả là cha nào con lấy.

Nhưng đó là bởi ông không thể tưởng tượng rằng Shiraishi Shū chỉ mới xem xét tình huống...

Liền có thể thuận tay trừ linh.

Còn vị tăng nhân chùa Ikegami Honmon-ji đã phải làm pháp sự, chuẩn bị nghi thức suốt cả buổi sáng mới kết luận không có vấn đề.

Thời gian chênh lệch quá lớn!

Dẫu Shiraishi Shū đã giải thích rất rõ về “Quỷ ban ngày”, “Đây là bút tiên cũ”, “Nó đang bị thương chưa lành", "Cho nên học sinh chỉ bị dọa nạt chứ không bị tổn thương..." để trấn an ông.

Nhưng hiệu trưởng Takai chỉ nửa tin ngửa ngờ.

Rốt cuộc ông chưa từng tận mắt nhìn thấy Shiraishi Shū trừ linh như Takai Mariko.

Camera ký túc xá nữ không được khai quang, tất nhiên không thể quay lại cảnh cậu xử lý quỷ vật.

Song, hiệu trưởng Takai vẫn đưa Shiraishi Shū phong bì chứa 1.000.000 yên tiền công đã được đôi bên thỏa thuận.

Việc trừ linh có thành công hay không rất dễ kiểm tra.

Chỉ cần thời gian tới không xảy ra chuyện kỳ quái gì, tức là quỷ vật đã bị siêu độ và Shiraishi Shū thực sự là cao tăng có pháp lực!

Ha?

Tại sao ông lại thấy ý tưởng này quen quen. Hiệu trưởng Takai tự hỏi một lát mới nhớ.

Những người từng nhờ Shiraishi Shū trừ linh lần đầu đều vì thủ đoạn dứt khoát của cậu mà cảm thấy cậu là kẻ lừa đảo.

Thậm chí có một số người còn cự tuyệt trả thù lao!

Trước những người như vậy, Shiraishi Shū không tức giận mà chỉ đợi mấy ngày.

Không đến hai ngày sau, họ đều nhận ra chuyện linh dị đã được giải quyết, hiểu mình may mắn gặp được thần tăng, liền tự mình bái phỏng để dâng tiền...

Đến đây, hiệu trưởng Takai không khỏi bật cười.

Suy nghĩ của ông thật chẳng khác gì họ.

Nếu chuyện linh dị này đã chú tiểu Shiraishi dễ dàng giải quyết... Vậy cậu thực sự là một thần tăng!

Shiraishi Shū không biết hiệu trưởng Takai đang nghĩ gì.

Rốt cuộc cậu còn chưa tu luyện "Tha tâm thông", chưa thể đọc được suy nghĩ trong lòng kẻ khác.

Cho dù có, Shiraishi Shū sẽ không dùng nó để xâm phạm riêng tư cá nhân.

Shiraishi Shū trầm ngâm một hồi rồi mở miệng.

“Hiệu trưởng Takai, cháu có nghe bạn Takai kể về con gái lớn của bác, Takai Mayuko. Sau khi thoát khỏi sự kiện ba năm trước, chị ấy đã mắc bệnh trầm cảm và luôn phải sống trong sự hối hận?"

Hiệu trưởng Takai hiệu trưởng sửng sốt, không ngờ Shiraishi Shū sẽ nhắc tới chuyện này.

Ông liếc nhìn Takai Mariko rồi nặng nề gật đầu.

“Đúng vậy. Đó luôn là vết thương lòng của gia đình nhà bác.”

“Thành thật xin lỗi, cháu không định khơi lại vết sẹo của bác."

Shiraishi Shū vội vàng xua tay để thể hiện bản thân không có ác ý.

Nói rồi, cậu đưa tay lên cổ để tháo mặt dây chuyền có hình tượng Phật xuống và đặt lên bàn.

Mặt dây chuyền có hình tượng Phật này chính là một trong những sản phẩm từ thí nghiệm dùng pháp lực khai quang vật phẩm của cậu. Nó có thể giúp người thường tập trung tinh thần, xua đuổi lo âu, trừ tà tránh quỷ.

Hơn nữa giá cũng không cao, chỉ có 20.000 yên.

“Đây là tượng phật từng được cháu dùng phật hiệu khai quang, có thể giúp người ta bình tĩnh tâm thần. Nếu bác không chê có thể đưa nó cho chị Mayuko... Biết đâu sẽ có hiệu quả."

“Cảm ơn, cảm ơn cháu!”

Hiệu trưởng Takai cẩn thận cầm lấy mặt tượng, rồi đứng dậy và cúi gập người.

Tuy ông cũng từng cầu xin rất nhiều đồ vật xa xỉ đã được khai quang, rửa tội từ các chùa miếu đền xã khác nhau để giúp con gái lớn có thể khá hơn...

Đáng tiếc nó đều không có tác dụng.

Song cách làm của Shiraishi Shū vẫn làm ông cảm thấy ấm áp và cảm kích.

Cậu quả nhiên là một đại sư (1) thực sự.

#Chú thích:

1) Đại sư: Theo Từ điển Nho, Phật, Đạo thì Đại sư là danh từ Phật giáo. Du già sư địa luận: “Có khả năng giáo hóa được vô lượng chúng sinh, diệt trừ được khổ não, lại vì diệt trừ ngoại đạo tà uế mà xuất hiện ở thế gian, cho nên gọi là đại sư”. Đại sư có 5 loại công đức:

- Không có sai lầm thiếu sót gì về đức hạnh;

- Giỏi lập pháp;

- Khéo vận dụng các điều sở học;

- Có khả năng khéo léo đoạn trừ nghi hoặc;

- Dạy bảo cho chúng sinh xa lìa được phiền não.

Phật được gọi là Tam thế đại sư. Tới thời Đường, phàm là Tỷ kheo được sắc phong đều gọi là “Đại sư”, như Tam Tuệ đại sư, Thanh Liên đại sư v.v…