Ta Làm Hòa Thượng Ở Tokyo (Ngã Tại Đông Kinh Đương Hòa Thượng)

Chương 10: Khai quang điểm nhãn cho xe đạp




Anh hùng hảo hán khó qua ải tiền nong.

Gần hai năm nay Shiraishi Shū luôn trầm mê tu hành, học tập.

Giờ lại phải phiền não về tiền bạc, thật có chút đáng buồn.

Bảy rưỡi sáng hôm sau.

Làm xong công việc buổi sáng, Shiraishi Shū mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, trường nghỉ.

Trụ trì già lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn, nhìn Shiraishi Shū vội vàng đeo ba lô, cưỡi lên xe đạp, để rồi nhận ra hôm nay được nghỉ và lạnh nhạt nói một câu.

“Tâm Chính, tâm của con đang loạn.”

“Vâng, thưa thầy.”

Shiraishi Shū buông cặp sách, dắt xe để gọn một chỗ rồi dứt khoát thừa nhận.

Cảnh một người không có pháp lực cao thâm như Asada Sena lại nhận được thù lao phong phú đã làm cậu khó có thể bình tĩnh.

Đó không phải ghen ghét, mà là sự hâm mộ đến mức khiến cho tâm thái cậu không yên.

Cậu hâm mộ số tiền công mà Asada nhận được, một sự chênh lệch hoàn toàn với lượng pháp lực mà cô ấy có.

Nhưng dù sao người giúp đồn cảnh sát làm việc như Asada Sena vẫn có tư cách nhận được số thù lao kia.

Thần xã Suga không chỉ có hư danh.

Ở đó cũng có Quỷ thần và thần quan pháp lực cao cường tọa trấn.

Đối với họ, 500.000 yên là rất nhiều sao?

Hiển nhiên là không rồi.

Bọn họ không để ý chút tiền con đó, phái người hỗ trợ đồn cảnh sát vừa là để mài giũa hậu bối, vừa để cứu độ thương sinh mà thôi.

Mà đồn cảnh sát đáp lại bằng thù lao là để tỏ lòng thành.

Shiraishi Shū hiểu rất rõ điểm này.

Cho nên cậu vừa hâm mộ, vừa muốn nghĩ ra cách nhanh chóng nổi danh.

Giúp cho chùa Linh Minh thoát khỏi cảnh lụn bại.

Đến lúc đó, Shiraishi Shū sẽ không cần phát sầu vì tiền nữa mà có thể an tâm học hành, tu tập, hoàn thiện bản thân, tế nhân cứu thế.

Phiền não tới nhanh đi cũng nhanh.

Shiraishi Shū nhanh chóng ném chuyện này vào một góc.

Hôm qua cậu đã kiếm được 250.000 yên.

Cộng với 500.000 yên đã tích góp, tổng cộng là 750.000 yên.

Số tiền này vừa đủ để tu sửa kim thân cho tượng Phật, còn có thể trát vữa lại cho bốn vách tường.

Một khởi đầu tốt.

Nhân hôm nay là ngày nghỉ, Shiraishi Shū vốn định đạp xe tới công ty xây dựng để bàn bạc về chuyện này.

Rồi mới nhớ ra trụ trì đã có số di động, cậu chỉ cần xin số và gọi trước để hẹn họ ngày mai tới làm là được.

Vậy là Shiraishi Shū quyết định làm một chuyện.

Khi thấy cậu đi qua vòng lại quanh chiếc xe đạp có giá tiện nghi 90.000 yên mấy lần, trụ trì già không khỏi nghi hoặc.

“Tâm Chính, con định làm gì vậy?”

“Con đang nghĩ, làm thế nào để khai quang điểm nhãn cho chiếc xe này ạ.”

“?”

Trụ trì già còn chưa phục hồi tinh thần, Shiraishi Shū đã tính xong phương án.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Shiraishi Shū khai quang cho một đồ vật có chi tiết phức tạp như xe đạp.

Trước đây cậu từng thử khai quang cho mấy tượng phật nhỏ, trình tự không quá phức tạp, chỉ cần thành kính niệm kinh văn và quán chú pháp lực vào đó là được.

Tượng phật khai quang xong sẽ tỏa ra một loại lực lượng có thể trấn an tâm thần, giúp người đeo luôn cảm thấy ấm áp, xua tà trừ quỷ!

Còn có thể mang tới vận may hay không… Shiraishi Shū không hiểu huyền học, nhưng cậu chắc chắn là không thể.

Bây giờ, Shiraishi Shū định tháo ra từng chi tiết, rồi quán chú pháp lực vào từng cái một, chờ đến khi lắp lại thì hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn.

Nếu so với tượng Phật, kết cấu của xe đạp rất phức tạp.

Nhưng so với những sản phẩm điện tử tinh tế thì số linh kiện vẫn chưa là gì.

Khung xe, sắm lốp, gác chân, xoa, xích, vành…

Tổng cộng là 25 chi tiết.

Đến nỗi quán chú bao nhiêu pháp lực thì cái đó phải căn cứ vào vật liệu của xe đạp chứ không phải một điều Shiraishi Shū có thể quyết định.

Sau nhiều lần thí nghiệm, cậu xác nhận từng chất liệu khác nhau của xe đạp có thể thừa nhận lượng pháp lực khác nhau. Nhiều nhất là 100 điểm, ít nhất là 10 điểm.

Nếu đem so sánh với những bức tượng làm bằng ngọc thạch thì từng ấy pháp lực không đáng bao nhiêu.

Để khai quang điểm nhãn cho tượng Phật, Shiraishi Shū đã tốn đến 300 điểm pháp lực.

Mà đó chỉ là một mặt trang sức nhỏ thôi.

Nếu Shiraishi Shū có tiền mua được một chiếc xe làm bằng ngọc thì hiệu quả khai quang sẽ cao hơn.

Tất nhiên bây giờ cậu không có khả năng đó.

Mỗi lần khai quang linh kiện sẽ mất khoảng hai mươi phút.

Sau một buổi sáng, ăn trưa xong, Shiraishi Shū lại tiếp tục làm việc.

Tới bốn giờ chiều mới xong.

Nhìn chiếc xe khai quang được lắp ráp lại như cũ, trong lòng Shiraishi Shū bỗng cảm thấy thỏa mãn.

Dù cậu đứng ở một bên cũng có thể cảm nhận được chiếc xe này có linh tính!

Thật là một cảm giác huyền diệu.

“Có điều khai quang cho 25 linh kiện xe đạp cũng mất cả một ngày, không biết Thần xã Suga làm thế nào khai quang cho thiết bị điện tử phức tạp như camera nhỉ… Người đông hiệu suất cao?” Shiraishi Shū sờ đầu suy tư.

Người quan sát mọi việc từ đầu đến cuối như trụ trì già không khỏi trào phúng một câu.

“Bọn họ cùng lắm chỉ làm trì chú cho cả cái camera, ai rảnh đến mức rót pháp lực vào từng linh kiện như con chứ…”

Cho đến giờ, trụ trì già vẫn cảm thấy khó tin.

Ông vừa phải chứng kiến cái vậy?

Cảnh đồ đệ của mình nghiêm túc tháo lắp xe đạp, khai quang cho từng bộ phận?

Tốt…

Trụ trì già biết Shiraishi Shū có pháp lực.

Cho nên ông rất tò mò, xe đạp đã tiến hóa thành cái dạng gì.

Nó có thể phi thiên độn địa, hoặc tự mình hàng yêu trừ ma chăng?

Shiraishi Shū cũng rất chờ mong, xoay người cưỡi lên yên xe.

Rồi…

Đinh linh đang ~

Khi tiếng chuông xe thanh thúy dễ nghe vang lên, Shiraishi Shū cưỡi xe đạp quanh chùa Linh Minh, chuyển động vô cùng linh hoạt như thể đang chơi tạp kỹ.

Cậu chơi một lát liền dừng lại.

Những việc này, vận động viên xe đạp hay diễn viên xiếc đều dễ dàng làm được.

Nhìn qua thì hoàn toàn không có gì đặc biệt, song Shiraishi Shū lại rất vui vẻ!

Cậu vốn chỉ muốn làm cho chiếc xe trị giá 90.000 yên này cưỡi êm hơn mà thôi.

Bây giờ mục đích đạt thành, thậm chí vượt xa tưởng tượng.

Shiraishi Shū không còn cảm giác xóc nảy, cưỡi lên vô cùng thoải mái, còn có cảm giác người xe hợp nhất!

Có gì để bất mãn nữa đâu?

“Ngươi đã trở thành một kiện pháp khí, nên có một cái tên… gọi là ‘Hakuryuu’ nhé.”

Shiraishi Shū xuống xe, vừa lòng vỗ vỗ yên xe.

Hòa thượng và bạch long là trời sinh một đôi.

Đến nỗi xe đạp Hakuryuu có màu nâu chứ không phải màu trắng…

Ai quan tâm.

Shiraishi Shū không tiếp tục khai quang cho quần áo, đồ lót, chăn gối.

Rốt cuộc giờ đã là bốn giờ chiều, làm thế quá phí thời gian.

Shiraishi Shū còn phải niệm kinh và ôn bài nữa!

Học tập như việc đi ngược dòng nước, không tiến lên tất sẽ lui bước.

Dù là cuối tuần cũng chỉ nên nghỉ ngơi vừa phải, nếu hoàn toàn phóng túng chính mình, tùy ý chơi đùa sẽ rất dễ quên đi bổn phận của một người học sinh.

Đến lúc quay lại trường sẽ phải tốn thêm thời gian để quay lại trạng thái đỉnh phong.

Thay vì tiếp tục thả lỏng, Shiraishi Shū liền nhờ trụ trì già tìm cho một quyển tạp văn ký lục lại những chuyện kỳ ma dị chí thời cổ đại có ghi chép về chuyện âm địa bỗng biến thành phúc địa.

Cậu còn lục lại giáo trình đại học về địa lý có tên “Địa lý thổ nhưỡng” để nghiên cứu cách cải thiện “Âm địa” từ đó.

Nhân định thắng thiên!

Lịch sử con người chính là quá trình cải tạo hoàn cảnh sinh sống.

Shiraishi Shū muốn đem những nơi âm khí hội tụ cải tạo thành phúc địa tràn đầy dương khí, loại ý tưởng này tuyệt nhiên không phải là mơ mộng.

Cậu tin chắc rằng chỉ cần có được đầy đủ tri thức, mình chắc chắn sẽ hoàn thành được nó!

Thật tốt.

Bởi hòa thượng ta đây, rất yêu học tập!