Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 98: Cafe blue mountain




Ngày cắm trại qua đi, sang ngày hôm sau Thẩm ca ca liền trở về, Trần Phóng cũng không muốn ở chỗ này làm kì đà cản mũi, liền cùng Thẩm ca ca đồng thời trở về.

Bị cưỡng ép ăn thức ăn cho chó nhiều ngày như vậy, Trần Phóng cũng sinh ra một loại ảo giác thấy việc kết hôn cũng tốt vô cùng.

Quả nhiên thức ăn cho chó thương tổn quá lớn!!!

Thẩm ca ca trước khi đi cùng Thẩm Phục nói chuyện một chút, thời điểm đi ra Thẩm Phục cả người biểu tình đều là ủ rũ, Lâm Thục Ý ngược lại là thật tò mò, hỏi.

"Làm sao thế này?"

Thẩm Phục tiến lên đem người ôm vào trong lồng ngực, buồn bực đem mặt vùi vào hõm cổ Lâm Thục Ý, vừa nói chuyện một bên phân thần nghĩ em ấy hình như lại cao hơn chút rồi.

"Anh trai bảo anh trở lại giúp anh ấy.”

Lâm Thục Ý ngẩn người một chút.

"Tiếp nhận Thẩm thị?"

Thẩm Phục gật gật đầu,

"Không sai biệt lắm gần như như là vậy."

"Vậy ý của anh thì sao?"

"Đương nhiên là từ chối."

Hắn rất không thích tiếp nhận công ty, nếu không phải cũng sẽ không trì hoãn đến bây giờ, hắn có công việc của mình, hơn nữa thời gian tự do, muốn làm thì làm, không muốn làm thì giống như hiện tại, nghỉ mấy tháng cũng không sợ không có tiền,tiền của hắn là do chính mình làm ra, tự cung tự cấp thật thoải mái, huống chi nơi này còn có Lâm Thục Ý và hai đứa con.

Thẩm Phục nếu như tiếp nhận Thẩm thị liền mang ý nghĩa hắn phải về H thị, thời điểm đó phải chạy đi chạy lại hai bên sẽ rất phiền phức, Lâm Thục Ý không thể không cân nhắc từ bỏ tiệm cơm Tây Tần, nhưng bây giờ nghe Thẩm Phục nói hắn cự tuyệt, Lâm Thục Ý lại cảm thấy băn khoăn, dù sao Thẩm ca ca một người cũng thật mệt mỏi.

Trọng điểm là Thẩm Phục cự tuyệt rồi, tại sao còn có bộ dạng này?

Thẩm Phục lên tiếng hờn dỗi giải quyết, nghi hoặc của Lâm Thục Ý.

"Anh từ chối, bất quá câu nói đầu tiên của anh trai giết chết anh trong nháy mắt.

"Anh ấy nói gì?"

"Anh ấy nói muốn có thời gian lo chuyện tình yêu.”

Lâm Thục Ý

“….”

Cái này đúng là đề nghị không thể cự tuyệt, quả thật là đạo cao một thước... Ma cao một trượng.

Xét thấy chuyện đại sự cả đời của Thẩm ca ca quả thực rất trọng yếu, cho nên cứ việc Thẩm Phục vạn phần không muốn, cuối cùng vẫn phải đồng ý, chỉ nói cho hắn thời gian chuẩn bị hai ngày, sau đó Thẩm ca ca cong khóe miệng tâm tình rất tốt phê chuẩn.

"Vậy hai ngày sau anh phải đi H thị à?"

Thẩm Phục gật gật đầu, vòng tay ôm Lâm Thục Ý càng thêm chặt.

"Không nỡ để một mình em ở chỗ này."

Thẩm Phục hạ tiếng nói thấp xuống ở bên tai Lâm Thục Ý nói rằng.

Nửa ngày liền bồi thêm một câu.

"Cũng không nỡ rời xa Tiểu Ngộ và Đào Đào."

"Đi sẽ rất lâu sao?"

Lâm Thục Ý không hẳn sẽ biểu lộ tâm tình của mình, nhưng cũng hơi nhíu lông mày.

"Cũng không dài lắm, bất quá ông nội vẫn luôn hữu tâm để anh và anh trai đồng thời tiếp nhận Thẩm thị, anh sợ nếu đi vào sẽ rất khó bứt ra."

Trước cùng Thẩm lão gia tử đấu trí đấu dũng cũng đã đủ mệt mỏi, bây giờ còn thêm Thẩm ca ca, đạo hạnh rõ ràng cao hơn Thẩm Phục không ít.

Lâm Thục Ý lông mày nhíu chặt hơn một điểm, ở trong lòng suy nghĩ nhiều lần cũng không có cách nào xác định đến cùng cần phải lựa chọn con đường kia.

Cậu không rời S thị được, không phải chỉ là vì tiệm cơm Tây Tần, còn là bởi vì Lão Dương Đầu ở đây, mặc dù bây giờ Lão Dương Đầu cũng đã có gia đình mới, huống chi thời điểm cậu tiếp nhận tiệm cơm Tây Tần đã đáp ứng Lão Dương Đầu đem tiệm cơm kinh doanh cẩn thận, tình huống như bây giờ đối với cậu mà nói quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

"Anh biết em không nỡ rời nơi này, anh cũng không miễn cưỡng, bất quá chờ Đường Sảng học xong, em có thể đến H thị cùng anh được hay không?"

Lời nói này khiến Lâm Thục Ý tâm đều mềm nhũn.

Đương nhiên không hề có vấn đề, liền gật gật đầu.

Thẩm Phục mím mím môi, đem mặt chôn sâu hơn.

Cùng ngày Thẩm ca ca trở về, Thẩm lão gia tử liền biết Thẩm Phục đáp ứng trở lại tiếp nhận Thẩm thị, bèn điện thoại tới hỏi.

"Một mình cháu trở về?"

Thẩm Phục vâng một tiếng.

Thẩm lão gia tử nhăn lại lông mày,

“Vậy Tiểu Ý, cùng Ngộ Ngộ và Đào Đào làm sao bây giờ?’

Thẩm Phục giả vờ bất đắc dĩ nói,

"Em ấy ở quán cơm, đặt tâm tư lớn như vậy, hiện tại cũng không thể để cho em ấy yên tâm vứt bỏ được, Tiểu Ngộ nên đi học, Đào Đào có dì Trần rồi ạ.”

Thẩm lão gia tử nhíu mày đến càng sâu.

"Như vậy sao được?!"

Thẩm Phục liếc một cái, không được thì ông nội cũng không thu hồi được mệnh lệnh đã ban.

"Cháu cứ tới trước đi, còn dư lại ông giúp cháu suy nghĩ một chút biện pháp."

Thẩm Phục vâng một tiếng, đối với ông nội mình độ thiện cảm lại cao lên trăm phần trăm.

Thẩm ca ca là người bình tĩnh nhất, bởi vì anh biết rõ Thẩm Phục đứa em trai này tuyệt đối không phải người sẽ ngồi chờ chết, huống hồ anh vì Thẩm thị bỏ ra nhiều công sức như vậy, cũng nên để anh buông lỏng một chút, anh muốn đi nói chuyện luyến ái cũng không phải nói chơi.

Về Thẩm gia qua hết mười lăm tháng giêng, Thẩm Phục không cùng Lâm Thục Ý bọn họ trở về.

Thẩm Phục tốt nghiệp quản lý tài chính bất quá nhiều năm như vậy chưa có tiếp xúc qua nghề này, không khỏi vẫn còn có chút mới lạ, Thẩm lão gia để cho hắn trước đi Thẩm thị làm quen hai ngày, miễn cho cổ đông phía trên cảm thấy được hắn chỉ là cái bình rỗng, không chịu nổi chức trách lớn.

Thẩm Phục đối với việc này không hề đáng nghi, không làm thì thôi, làm, thì nhất định phải làm cho tốt nhất, tránh cho việc phải mất mặt.

Thẩm ca ca lần này không hề có một chút áp lực nào, đem em trai mình nghiền ép cho đủ, chuyện gì cũng giao cho em trai làm, ngay cả việc pha cà phê cũng bắt em trai tự đi pha.

Vì vậy trong phòng làm việc của tổng giám đốc có hai người đàn ông suất khí tụ lại cùng nhau, đám người thư ký trợ lý phía dưới không rõ chân tướng, liền hoa si không thôi

“Nhìn hai em nhà boss tình cảm thật tốt, nhị thiếu gia Thẩm gia cũng rất đẹp trai a.”

Thẩm Phục:... Nghĩ cũng thật phong phú, không nhìn ra là anh trai đang bắt nạt hắn à?!!

Thẩm ca ca mím môi bình tĩnh cười uống cà phê.

Bên này Lâm Thục Ý mang theo hai tiểu bánh bao trở về S thị, trước Thẩm Phục vẫn ở đây thì không cảm giác được, hiện tại lại thiếu đi một người, trong nhà giống như trống đi, làm cho Lâm Thục Ý tâm lý là lạ.

Tiểu Ngộ cũng không cao hứng lắm, tuy rằng bé kỳ thực tương đối dính Lâm Thục Ý, thế nhưng lại thích chơi cùng Thẩm Phục nhất, hiện tại hai ba ba chỉ còn lại một người, mặc dù bé đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng Tiểu Ngộ vẫn còn có chút mệt mỏi.

Nhưng bé cũng có thể nhìn ra, Lâm Thục Ý cũng không quen, cố gắng thu lại khổ sở trong lòng, ngược lại an ủi Lâm Thục Ý

“Ba ba là nhớ Thẩm ba ba ạ? Chúng ta hai ngày nữa liền đi nhìn ba ba một lần có được hay không."

Lâm Thục Ý sững sờ, bật cười,

"Được, bất quá trước lúc đó, Tiểu Ngộ phải đi học rồi biết không?"

Tiểu Ngộ gật gật đầu.

Thời gian báo danh học kỳ mới đã bắt đầu, Lâm Thục Ý tuy rằng không quen, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm lý của chính mình, mang theo Tiểu Ngộ đi trường học báo danh, bởi vì lúc trước cũng đã chào hỏi, báo danh ngược lại rất đơn giản.

Đứa trẻ như Tiểu Ngộ rất được người ta yêu thích, dễ dàng sát nhập vào hoàn cảnh mới, hoà mình cùng những đứa trẻ trong trường học.

Đào Đào hiện tại đã hoàn toàn giao cho dì Trần chăm sóc, bất quá vẫn là không thể rời đi Lâm Thục Ý, nếu như Lâm Thục Ý đi tiệm cơm, dì Trần cũng phải mang theo Đào Đào cùng đi tiệm cơm.

Đào Đào thật biết điều, tự mình một người chơi, từ trước tới nay cũng không nháo để Lâm Thục Ý phải ôm, bất quá buổi tối lúc ngủ thì ngoại lệ, nhất định muốn Lâm Thục Ý dỗ bé mới bằng lòng ngủ.

Mỗi ngày liền trải qua theo quy luật, Thẩm Phục vào buổi tối sẽ gọi điện thoại cho Lâm Thục Ý, phần lớn thời điểm nói chuyện cũng rất lâu, hỏi một chút Tiểu Ngộ gần nhất ở nhà có ngoan hay không, Đào Đào có nghe lời hay không các loại sự tình này nọ. Mà thường gọi lúc Tiểu Ngộ và Đào Đào ngủ rồi, cụ thể nói cái gì mấy đứa trẻ cũng không nghe được, ngược lại sau khi cúp điện thoại, chung quy Lâm Thục Ý mặt đều đỏ tới mang tai, phải vào nhà vệ sinh một chút.

Đường Sảng đi làm năm mới,

mỗi ngày đều bận chân không rời đất, Lâm Thục Ý dạy hắn nấu các món ăn ngày càng nhiều, dạy cũng gấp, hắn tự nhiên biết là bởi vì cái gì, bất quá bởi vì ông chủ nói chuyện luyến ái lại không nhìn nhân viên sống dở chết dở quả thực không có nhân quyền mà, tuy nói như vậy, Đường Sảng lại học rất nghiêm túc, không chỉ bởi vì hắn yêu thích nấu ăn, càng là bởi vì cảm thấy chính mình không thể phụ lòng tín nhiệm của Lâm Thục Ý.

Thẩm Phục rời đi thời gian cũng không lâu, khoảng cách năm mới bất quá cũng chỉ hơn một tháng mà thôi, Lâm Thục Ý lại luôn cảm thấy dài đằng đẵng giống như là một năm, nếu không phải có sự tình phân tâm, cậu đại khái sẽ cảm thấy thời gian trôi qua càng chậm hơn, này trung gian vẫn không tính mà Thẩm Phục mỗi tuần đều sẽ trở về hai ngày, ý thức được bọn họ cư nhiên như thể keo sơn gắn bó Lâm Thục Ý mặt đều có chút đỏ.

Không chỉ có Lâm Thục ý gian nan khổ sở, Thẩm Phục cũng tương đối khổ sở không kém, mỗi ngày thời điểm nghe âm thanh Lâm Thục Ý đều có thể cứng lên, hắn quả thực không muốn chịu trách nhiệm, bỏ về không làm nữa.

Nhưng gần đây Thẩm ca ca lại bởi vì việc tư luôn đến muộn về sớm, coi như là đang trong giờ làm việc, cũng có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu thất thần ngẩn người, hiệu suất làm việc quả thực thấp đến hù người, trong lòng mọi người hình tượng như thần tiên hoàn mỹ của Thẩm ca ca, lập tức đi xuống thành người phàm cũng bởi vì việc tư mà bị quấy nhiễu, bất quá loại biến hóa này chẳng những không có khiến đám hoa si kia khiêm tốn một chút, trái lại càng khoa trương hơn biến thành như vậy:

"Boss gần đây đang yêu sao? Bộ dạng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên bật cười, quá là mê người!"

"Đúng đấy, không biết là cô gái nhà ai có phúc phận như thế, quả là muốn đố kị chết rồi."

"Còn nói cái chuyện này, các cô chỉ chú ý tới boss tâm tình tốt? Không có ai chú ý tới Thẩm nhị thiếu gần đây tính khí thật đáng sợ?"

"Bởi vì muốn tìm bất mãn mà thôi, chắc là vì xa người yêu lâu ngày đó mà."

"Lâu ngày? Bất quá cũng chỉ có một tháng thôi mà? Huống hồ cuối tuần anh ấy như tên lửa chạy về nhà.”

"Chà chà, thời điểm tinh lực thịnh vượng cô hi vọng anh ấy có thể giữ bao lâu, lần trước tại phòng pantry gọi điện thoại, còn nghe được Thẩm nhị thiếu gia nói lời thô tục không thích hợp để trẻ con nghe~.”

"Thật sao, cầu quá trình tỉ mỉ..."

Thẩm Phục bưng cà phê đứng ở ngoài cửa phòng pantry cả khuôn mặt đều đen.

Có phải là không tám chuyện thì sẽ không sống được hay không hả? Hơn nữa ngay cả người lãnh đạo cũng dám lấy ra để tám chuyện, có phải ngại tiền lương quá nhiều không?

Thẩm Phục mặt tối sầm lại ho nhẹ một tiếng, mấy cô gái trong phòng pantry không khỏi thất sắc, lập tức tan tác chạy như chim muông.

Các cô bát quái về cuộc sống

của Trầm nhị thiêu là bởi vì thần tượng mà. Cầu buông tha!!

Hết chương 98.