Cũng may tiền lì xì của Đào Đào chưa bị ném đi, thời điểm quay đầu lại hỏi Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nói cậu không có xem, cũng không có biết bên trong là cái gì, nghe Thẩm Phục nói bên trong là thẻ ngân hàng, gương mặt Lâm Thục Ý biểu thị “nhà các người đều nuông chiều trẻ con như vậy.”
Thẩm Phục:... Lão gia tử sủng chắt trai quá thôi, sao lại trách anh.
Kỳ thực Lâm Thục Ý cũng không có ý nói lão gia tử nuông chiều chắt trai, mặc dù mọi người cho tiền lì xì cũng không ít, nhưng bọn họ cũng biết, đây đều là tiền sau này hai đứa bé mới có thể sử dụng
bất quá tiền mừng tuổi dùng thẻ ngân hàng tặng, đại khái cũng chỉ có Thẩm lão gia tử.
Thời điểm lên xe, Trần Phóng mới phát hiện mình biến thành người dư thừa.
Thẩm Phục lái xe, Thẩm ca ca ngồi ghế cạnh tài xế, phía sau có hai đứa bé ngồi ghế trẻ em an toàn, ở giữa là Lâm Thục Ý.
Thẩm ca ca mở cửa xe phía mình đi xuống.
"Tôi đi lái xe của tôi, cậu với bọn họ đi cùng đi."
Trần Phóng không chút khách khí, âm thanh cao hơn.
“Cảm ơn anh Nham.”
Nói xong quay đầu xem Thẩm Phục.
"Tớ thế nào cảm giác anh của cậu ngày hôm nay thoạt nhìn không cao hứng nhỉ?"
Thẩm Phục hướng bên ngoài nhìn một chút, Thẩm Nham đã lên xe lái thẳng ra ngoài.
.....
Hoàn toàn khác với Thẩm Phục, Thẩm ca ca không yêu thích bộ dạng tàn bạo của xe việt dã mà lại yêu thích bộ dạng tương đối hoa lệ, sang trọng của dòng xe thể thao.
Có vẻ hôm nay tâm tình không được tốt, Thẩm ca ca lại chọn Range Rover, rồ ga một tiếng, phóng thẳng ra ngoài.
….. Nhìn là biết rất không cao hứng.
Thẩm ca ca lái xe nhìn xe Thẩm Phục vẫn chưa đi.
Hạ xuống cửa sổ xe nhíu mày.
"Làm sao không đi?"
Thẩm Phục lưu loát phát động xe,
“Đi ngay, đi ngay!"
Sau đó đóng cửa sổ xe xuống, ở trong lòng nghĩ thầm: Hai ngày nay vẫn là kẹp chặt đuôi một chút mới tốt.
Kỳ thực muốn hỏi Thẩm Phục tại Thẩm gia sợ nhất là ai, khoảng chừng không phải Thẩm lão gia tử cũng không phải ba Thẩm, mà là Thẩm ca ca.
Cho nên ngày hôm nay Thẩm ca ca không cao hứng, hắn cũng không dám đi chọc anh trai mình.
Đơn giản Thẩm ca ca không phải loại người chính mình mất hứng cũng muốn người khác gặp xui xẻo, đến nhà Lão Dương Đầu, ngoại trừ Thẩm Phục có thể nhìn ra điểm không đúng, anh trai thoạt nhìn không một chút nào giống như không cao hứng, đem lễ vật đi chúc tết để vào bên trong nhà, lại còn cùng mọi người cười híp mắt.
Thẩm Phục nghĩ hay là chờ chậm một chút hỏi xem đến tột cùng là có chuyện gì.
Lão Dương Đầu cũng đã chuẩn bị xong cơm, một bàn thức ăn ngon, bất quá bởi vì hai ngày nay ăn tết, đồ ăn dầu mỡ quá nhiều, mọi người rõ ràng không hăng hái lắm, Lão Dương Đầu liếc mắt ra hiệu bà nội Tiểu Uyển, bà nội Tiểu Uyển cười đi trong phòng bếp bưng ra đồ vật.
"Biết đến mấy đứa khẳng định không thích ăn thịt cá, cho nên bà đã làm mấy món rau dại đây.”
Bà nội Tiểu Uyển bưng mấy cái đĩa đi ra.
Trứng chiên rau hương xuân mềm mềm vàng óng ánh, cá chiên rau hương xuân, rau hương xuân trộn đậu phụ, há cảo nhân rau chăn cừu, Thẩm Phục bọn họ khẩu vị toàn bộ đều nóng, bọn họ chưa từng ăn qua rau dại, bất quá nhìn bộ dạng chắc hẳn hương vị không sai.
Lâm Thục Ý kỳ thực thường ăn loại rau dại này, cũng rất yêu thích, đa số có thể nhận ra, bất quá bà nội Tiểu Uyển bưng ra mấy món ăn giống nhau, Lâm Thục Ý lại không thể nhận ra hết.
Rau xanh mượt, trộn tỏi giã cùng ớt đỏ, vừa nhìn chính là thức ăn khai vị.
Lại không có mấy người ở chỗ này nhận thức được, ngay cả Lâm Thục Ý cũng nhìn nhiều vài lần, chỉ cảm thấy quen biết lại không nhận ra.
"Ông Dương, đây là món gì vậy ạ?
Trần Phóng mở miệng trước, trên bàn đều là món ăn xanh mượt đến dụ người, hắn cư nhiên cũng không nhận ra.
Mọi người đã vào chỗ, Lão Dương Đầu thừa nước đục thả câu cũng không nói thẳng, chỉ bảo mọi người nếm thử trước.
"Nếm thử xem, xem có thể đoán ra được là cái gì không.”
Trên thực tế thật sự là có nếm thử cũng không ra, mùi vị rất tươi mới, bỏ thêm tỏi giã quả ớt cũng không che giấu được, nhưng cũng không có hương vị gì đặc thù, ăn thử thấy so với rau dưa bình thường, thanh mát hơn nhiều, nhưng căn bản cũng không biết là rau gì.
Đối với Lão Dương Đầu mà nói, chủng loại rau dại thực sự rất đa dạng, không đoán ra được cũng chỉ do là chuyện đương nhiên.
Lão Dương Đầu thấy tất cả mọi người rất yêu thích, lúc này mới lên tiếng.
"Không phải cái gì hiếm, chỉ là bồ công anh thôi, mấy đứa đều trưởng thành ở thành phố, vì vậy không có lộc ăn.”
"Bồ công anh?!!"
Trần Phóng trợn mắt lên, hắn coi như sinh sống ở trong thành thị kiến thức nông cạn nhưng bồ công anh cũng biết, vật kia không phải dùng để thổi sao? Cũng có thể ăn? Bất quá hiển nhiên không chỉ có thể ăn, còn ăn rất ngon, hắn một bên nghi hoặc một bên lại đưa tay gắp mấy đũa.
Loại khai vị sau thịt cá này quả thực được hoan nghênh cực kỳ.
Lâm Thục Ý cuối cùng cũng biết loại cảm giác không rõ nhưng lại quen thuộc là từ đầu tới, bồ công anh là cây thông thường, từ trước tới nay cậu cũng không biết cái này có thể ăn, phía sau nhà ở của Lão Dương Đầu có bồ công anh, chắc là do ở đó nảy mầm.
Phía nam hoa đã nở rồi, đầu xuân thật sự là quá sớm.
Ngoại trừ món rau dại dành cho người lớn, Lão Dương Đầu còn làm riêng cho Đào Đào món ăn dặm khoai tây nghiền rau chăn cừu.
Rau chăn cừu xanh tươi, băm nhỏ trộn với khoai tây đã xay nghiền, bỏ thêm một ít canh loãng, mùi vị rất được.
Đào Đào nguyên bản không phải đứa trẻ kén ăn, khoai tây nghiền mùi vị rất ngon, thời điểm Lâm Thục Ý đút cho bé, lập tức liền cao hứng ăn hết một bát.
Tiểu Ngộ cũng không thể ăn cay, Lão Dương Đầu cũng lấy cho bé một bát khoai tây nghiền, sau khi ăn xong lại ăn mấy cái sủi cảo chiên, no đến bụng căng tròn cả lên.
Thẩm Phục, Thẩm ca ca bọn họ cũng là lần thứ nhất ăn loại này rau dại này, ăn xong đồng thời cũng cảm thấy mỹ vị vô cùng, Lão Dương Đầu nói, trong nhà còn có rau dại, đợi đến lúc trở về cho bọn họ mang về một chút.
Cơm nước xong lại cùng nhau nói chuyện đến tối, Trần Phóng không hề có ý tứ phải trở về, Thẩm ca ca thì càng là như thế.
Thẩm Phục còn muốn hỏi Thẩm ca ca đến cùng là xảy ra chuyện gì, liền dẫn mọi người cùng nhau trở về nhà.
Dì Trần nghỉ tết còn chưa đi làm lại, trong nhà máy sưởi mở mở thời gian không lâu nên vẫn chưa ấm áp cho lắm.
Đào Đào có chút mệt mỏi, không ngừng mà lấy tay dụi mắt, Lâm Thục Ý không muốn cho bé tắm, sợ bé cảm lạnh, liền ôm Đào Đào cùng Tiểu Ngộ, cùng nhau lên lầu trước.
Trần Phóng xem bộ dạng hai anh em tựa hồ có lời muốn nói, liền mượn cớ nói đi lên trên lầu chơi game.
Kỳ thực nếu không phải là bởi vì ba mẹ Trần lải nhải quá mức, hắn cũng sẽ không theo bọn họ tham gia trò vui tới nơi này, hiện tại Thẩm Phục đang làm người chồng tốt, thương vợ, yêu con, làm cho hắn thật sự hoài niệm ngày tháng cùng Thẩm Phục ăn chơi trác táng.
Hai em ngồi đối diện, bày ra bộ dạng nghiêm túc.
Kỳ thực Thẩm Phục chỉ là muốn hỏi Thẩm ca ca một chút, nhưng Thẩm ca ca toàn bộ hành trình đôi mắt đều nhìn chằm chằm TV, nhìn như xem ti vi, trên thực tế lại đang thất thần nghiêm trọng.
Bởi vì ngây người rất lâu, anh mới hậu tri hậu giác quay đầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái.
"Sao em còn ở đây?”
Thẩm Phục đã không kịp chờ đợi, hắn muốn biết vì cái gì mà Thẩm ca ca thất thần nghiêm trọng như vậy, đến cùng là chuyện gì, hoặc là... Người nào?
"Anh, anh có tâm sự sao?"
Thẩm ca ca sửng sốt một chút, nở nụ cười.
"Rất rõ ràng?!"
Thẩm Phục hướng lên trời, liếc một cái.
"Xưa nay anh ghét bỏ nhất là Ranger Rover, nhưng lại chọn nó để lái đi, anh nói xem.
Thẩm ca ca:...
Ang từ trước không thích Ranger Rover cũng biểu hiện ra rất rõ ràng sao?!
Thẩm ca ca không nói lời nào Thẩm Phục cũng trầm mặc, hồi lâu Thẩm Phục mới nghe thấy Thẩm ca ca nói một câu.
"Em nói xem, có một người trước vẫn yêu vẫn thích phụ nữ, sau này có thể yêu thích đàn ông không?"
Thẩm Phục muốn thổ huyết một cái, kinh ngạc không thôi.
"Anh, anh đừng làm em sợ, anh thích đàn ông?!!"
Này là chuyện khi nào?!! Hắn tại sao không biết?!!
Thẩm ca ca bình tĩnh ưu nhã liếc một cái.
"Không phải nói anh."
Thẩm Phục quan sát một chút biểu tình của Thẩm ca ca, tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng không giống như là đang nói dối, mới rốt cục cảm thấy yên lòng, cũng không phải hắn không tiếp thụ được Thẩm ca ca yêu thích đàn ông, chính hắn cũng là người đồng tính luyến ái, năm mươi bước cười một trăm bước sự tình hắn không làm được, huống chi người này lại là anh ruột của hắn, hắn chính là không nghĩ ra được, người anh trai tổng tài bá đạo tà mị này, nếu yêu thích đàn ông thì sẽ là người như thế nào.
Đàn ông quyến rũ yếu đuối?
Thẩm ca ca không có khẩu vị như thế.
Đàn ông mặt than tinh anh?
Thôi đi, chính anh ấy đã là mặt than thâm niên rồi.
Những thứ này đều là đứng ở lập trường của Thẩm ca ca nghĩ tới.
Thẩm Phục động não vừa nghĩ, không tránh được nghĩ cái không nên nghĩ, sau đó đột nhiên nghĩ đến người đàn ông cao hơn Thẩm ca ca, thân hình vạm vỡ hoành tráng đè ép Thẩm ca ca... Ngọa tào, hình ảnh quá đẹp hắn không dám nhìn.
Thẩm ca ca không biết Thẩm Phục nhìn anh, suy nghĩ đã đi quá xa rồi, còn đang xoắn xuýt.
"Gay có trời sinh, cũng có do hoàn cảnh mà thành, anh được người ta yêu thích hả?!"
Thẩm Phục không nhịn được khai đạo.
Thẩm ca ca quay mặt đi.
"Anh tùy tiện hỏi một chút mà thôi, không có chuyện gì."
Thẩm Phục đứng lên.
"Anh, giới tính không quan trọng, quan trọng là bản thân anh có yêu thích người đó hay không! Ba mẹ hẳn là sẽ không ngại đâu."
Trọng điểm là hắn đã vượt mọi chông gai mở ra một con đường máu đấy!! Nghĩ đến Thẩm lão gia tử dùng gậy đánh hắn no đòn đến nay vẫn còn cảm thấy đau lòng, tuy rằng việc này cũng trực tiếp thúc đẩy hắn và Lâm Thục Ý gặp gỡ, nhưng vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Thẩm ca ca cũng đứng lên,
"Ừ, biết rồi, nghỉ sớm một chút."
Thẩm ca ca không cần thiết người khác giáo huấn, chỉ cần chính anh nghĩ thông suốt là được, người khác nói cái gì đều không trọng yếu.
Hai anh em ăn ý trao đổi ánh mắt, từng người lên lầu nghỉ ngơi.
Lâm Thục Ý đã dỗ hai đứa bé đi ngủ rồi đang nằm ở trên giường chơi điện thoại di động, Thẩm Phục không tự chủ nhếch miệng, lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó đột nhiên nhào tới đem Lâm Thục Ý cùng chăn đồng thời ôm vào trong ngực.
Lâm Thục Ý sợ hết hồn, trừng hai mắt nhìn hắn.
"Mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”
Thẩm Phục tại cái trán trơn bóng của cậu hôn một cái,
"Lập tức đi ngay, để anh ôm em một cái."
Hắn đột nhiên cảm thấy mình cùng Lâm Thục Ý đi đến được ngày này thật sự là quá mắn.
Lâm Thục Ý không lên tiếng không động đậy, tùy ý để Thẩm Phục ôm.
Thẩm Phục đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Tới làm đi."
Lâm Thục Ý
".....Cút đi!!"
Hết chương 96