Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 91: Tôm bóc vỏ xào đậu phụ




Buổi tối Lâm Thục Ý một đêm không chợp mắt được, bởi vì Đào Đào cùng Tiểu Ngộ đều ngủ ở bên cạnh cậu.

Nguyên bản Tiểu Ngộ có thể đơn độc ngủ trong phòng, nhưng Đào Đào vẫn còn nhỏ, giường gỗ nhỏ cậu mua còn chưa được mang đến, nên chỉ có thể cùng Lâm Thục Ý ngủ, bất quá Đào Đào ban ngày ngủ thời gian có chút nhiều, buổi tối lại không thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhất định phải nhìn Tiểu Ngộ mới có thể ngủ, hai đứa bé giống như là có tâm linh cảm ứng, Tiểu Ngộ vừa đi, Đào Đào liền tỉnh rồi, cuối cùng Lâm Thục Ý thẳng thắn bảo Tiểu Ngộ cũng ở nơi này ngủ đi.

Cũng may Thẩm gia, giường đều rất lớn, coi như có Tiểu Ngộ ngủ thêm cũng sẽ không quá chen chúc, hai cha con mặt đối mặt ngủ, Đào Đào ngủ ở chính giữa, hướng nhìn trái là ba ba, hướng nhìn phải là anh trai, liền cao hứng không thôi, Lâm Thục Ý không thể làm gì khác hơn là tắt đèn, sau đó thấp giọng dỗ bé đi ngủ, trong chốc lát liền nghe bé hô hấp đều đặn đã ngủ rồi.

Lâm Thục Ý trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không hề có một chút buồn ngủ, ngày hôm nay đột nhiên lại có con, tâm tình không khỏi có chút kích động, cảm thấy chính mình phải làm một ba ba tốt, để hai đứa trẻ hiểu chuyện đáng yêu như vậy có một cuộc sống hạnh phúc.

Trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng Tiểu Ngộ nhỏ giọng hỏi.

"Ba ba ngủ rồi ạ?"

Lâu như vậy không có âm thanh, Lâm Thục Ý còn tưởng rằng Tiểu Ngộ cũng đang ngủ, chuyển cái thân ở trong bóng tối nhìn về phía trước, đưa tay sờ tới vuốt ve mặt Tiểu Ngộ.

"Con chưa ngủ à?"

Khuôn mặt mềm mềm trên tay cậu cọ một chút, cậu cảm giác được Tiểu Ngộ đang nở nụ cười.

"Con thật vui vẻ, có thể cùng ba ba ngủ."

Lâm Thục Ý ngẩn người một chút.

"Ba nghĩ con sẽ thích ngủ một mình, nếu như con thích về sau có thể cùng ba ngủ.”

Tiểu Ngộ đôi mắt trợn lên tròn trịa, rất kinh hỉ, Lâm Thục Ý lại không nhìn thấy.

"Thật sự? Quá tốt rồi, bất quá con không cùng ba ba ngủ mỗi ngày đâu, Thẩm ba ba nói, nam tử hán phải độc lập, thỉnh thoảng có thể ngủ một hai lần là được rồi.”

Lâm Thục Ý ở trong bóng tối lý sự, Thẩm Phục thừa dịp cậu không chú ý đến cùng đã dạy đứa bé cái gì?

Tiểu Ngộ lại nói.

"Con cũng không thể tham lam, con bây giờ được như vậy con nằm mơ không dám tưởng tượng, Đào Đào ở bên cạnh, có ba ba có ông nội, bà nội, còn có cụ ông thoạt nhìn nghiêm khắc trên thực tế rất thương chúng ta….”

Nghe Tiểu Ngộ nói khiến Lâm Thục Ý không khỏi đau lòng, cách Đào Đào nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé,

"Đó cũng không phải tham lam, các con đáng giá để nhận được yêu thương."

Tiểu Ngộ không hiểu, lại nắm thật chặt tay Lâm Thục Ý.

"Ba ba có thể hát ru cho con không?”

Lâm Thục Ý liền ngẩn người một chút, cậu không biết hát, huống chi là hát ru cho con yên giấc.

Cậu nhớ lại trong đầu còn sót lại vài câu nhịp điệu không nhiều, nhẹ giọng hát lên, thành thật mà nói căn bản không tính là hát, âm thanh Lâm Thục Ý dễ nghe nhưng cũng không hoàn toàn có tác dụng, bất quá Tiểu Ngộ lại nhắm mắt lại, khóe miệng ngậm lấy nụ cười từ từ đi vào giấc ngủ.

Bé hi vọng đây không phải là đang nằm mơ, bé hi vọng thời điểm mở mắt không chỉ có ánh sáng, còn có người yêu bé cho bé ấm áp.

Tiểu Ngộ một đêm mộng đẹp, Lâm Thục Ý lại ngủ run sợ trong lòng.

Đào Đào ngủ ở giữa hai người, bé lần thứ nhất tỉnh lại, nhóc con lại lăn lộn nằm ngang ngủ ở trên đỉnh đầu cậu, cậu thận trọng đem bé ôm vào người, sau đó rốt cuộc không còn buồn ngủ nữa, vẫn là mơ mơ màng màng nhìn Đào Đào có phải hay không rơi xuống giường, có phải chăn không đắp kín trời lạnh như thế này nếu như cảm lạnh thì rất phiền toái.

Vì vậy Tiểu Ngộ cùng Đào Đào đều ngủ rất say sưa, Lâm Thục Ý lại nửa điểm đều ngủ không ngon, trời mới bắt đầu sáng cậu mới rốt cục ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh giấc lại bị ai đó hôn đến ướt nhẹp.

Mở mắt ra liền phát hiện Đào Đào, nằm nhoài trên đỉnh đầu cậu, miệng nhỏ hôn vào mặt cậu, bé mặc trên người bộ áo liền thân màu vàng hình con hổ, trên đầu đội một cái mũ có in hình chữ vương to lớn, vừa manh vừa đáng yêu, Lâm Thục Ý không nhịn được liền nở nụ cười, thấy cậu mở mắt ra, Đào Đào khanh khách cười không ngừng.

"Ba ba ~ ba ba ~ "

Tiểu Ngộ từ một nơi khác vừa đi tới,

"Ba ba, ba đã tỉnh rồi?"

Lâm Thục Ý gật gật đầu, từ trên giường ngồi dậy, đem Đào Đào ôm vào trong ngực, mới nhìn thấy Thẩm Phục từ bên ngoài đi tới.

"Không ngủ đủ đúng không? Chờ sau đó lên xe thì ngủ tiếp cũng đã chuẩn bị xong rồi, ăn sáng xong thì chúng ta lên đường."

Lâm Thục Ý còn có chút mơ mơ màng màng

"Hả? Đi chỗ nào?"

Thẩm Phục thổi phù một tiếng nở nụ cười, hôn một cái lên hai má Lâm Thục Ý.

"Ngủ mơ hồ rồi à? Về nhà đó chứ đi chỗ nào."

Lâm Thục Ý bị nụ hôn này kinh sợ đến mức phục hồi tinh thần lại, vội vã hướng Tiểu Ngộ xem, liền đẩy Thẩm Phục ra, không để ý tới hắn, đã thấy Tiểu Ngộ nghiêng đầu qua chỗ khác, đang đùa với Đào Đào.

Rồi mới hướng Thẩm Phục hung hăng lườm một cái.

Thẩm Phục liếm liếm khóe môi, chỉ muốn hôn thêm cái nữa.

Hai người một người ôm đứa nhỏ, một người nắm tay đứa lớn chậm rì rì đi xuống lầu.

Dưới lầu đã có đầy một bàn đồ ăn sáng kiểu Trung, bánh bao, quẩy, sữa đậu nành, cháo, chủng loại tương đối đầy đủ.

Thẩm lão gia tử ngồi ở vị trí chính giữa, thấy bốn người bọn họ xuống, liền hướng Tiểu Ngộ ngoắc ngoắc tay,

"Đến ngồi ở đây với cụ ông.”

Sau đó liền ngẩng đầu nói chuyện với Lâm Thục Ý

"Thế nào? Ngày hôm qua mải trông Đào Đào nên mệt sao?”

Lâm Thục Ý có chút ngượng ngùng, nhiều người chờ cậu như vậy, nhưng cậu thật sự là quá mệt mỏi, thời điểm Tiểu Ngộ và Đào Đào tỉnh lúc nào cũng không biết, nghe đâu lúc Đào Đào tỉnh, Tiểu Ngộ đã tỉnh rồi, quần áo trên người Đào Đào là Tiểu Ngộ mặc cho, cũng may hừng đông Đào Đào ngủ cũng thành thật, không có đá chăn lung tung.

Mẹ Thẩm cười đem cháo múc ra đặt ở trước mặt Thẩm lão gia tử nhìn Lâm Thục Ý.

“Tiểu Ý luôn luôn tỉnh sớm, đây là lần đầu ngủ dậy trễ như vậy, có thể thấy chăm sóc trẻ nhỏ cũng không dễ dàng gì.”

Ba Thẩm gật đầu, đối với lời vợ mình nói, cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

Kỳ thực đều là bởi vì giường không thích hợp lắm, nếu như là giường gỗ nhỏ giành riêng cho Đào Đào, vậy bé sẽ ở trong đó không rơi ra ngoài được

Lâm Thục Ý đem Đào Đào bỏ vào bên trong bàn nhỏ giành cho trẻ em, dùng dây an toàn cố định lại, lấy khăn ướt đem tay bé lau sạch sẽ, sau đó đem bình sữa mẹ Thẩm đã hâm nóng đặt ở trước mặt bé

Đào Đào hai mắt toả sáng ôm lấy bình sữa liền bắt đầu uống, uống hai hớp lại xem Lâm Thục Ý đang nhìn chăm chăm bé, lưu luyến đem núm vú cao su phun ra, đưa tới Lâm Thục Ý bên mép,

"Ba ăn (một tiếng)~ "

Lâm Thục Ý buồn cười.

"Con ăn đi, ba ba không ăn."

Tất cả mọi người cười rộ lên, Thẩm cô cô thật sự là muốn đi ôm, không biết làm sao tình huống không cho phép, hiện tại khoảng cách gần như vậy nhìn bé bán manh, tâm can đều run rẩy, chỉ có thể tóm chặt mặt Đào Đào dùng sức hôn hai cái, Đào Đào không ngại ôm lấy bình sữa lại bắt đầu uống.

Tiểu Ngộ ngồi ở trước mặt Thẩm lão gia tử, cười lộ ra răng nanh nhỏ, không phải nằm mơ, thật tốt.

Uống xong bình sữa bò của mình, Đào Đào liền đưa ánh mắt đặt ở trong cái mâm đủ loại thức ăn, bé đã một tuổi hai tháng, đã có tám cái răng, tại viện mồ côi đã bắt đầu tăng thêm đủ loại thức ăn phụ, bé đối với này đó thức ăn đã có một chút hàm muốn chỉ đứng sau sữa tươi, hiện tại sữa bò uống xong, trong bụng còn có một chút khoảng không, liền vội vàng đem ánh mắt đặt ở thức ăn sáng trên bàn.

Trơ mắt nhìn Tiểu Ngộ.

"Anh trai ~ "

Lâm Thục Ý buồn cười đem cả người bé lẫn bàn nhỏ hướng phía bên mình dịch một chút, sau đó đem nồi đất đến gần, múc cho bé một bát cháo, dùng cái muôi nhẹ nhàng trộn đều đặn thổi nguội, chính mình cũng không có ăn được mấy miếng, đút cho bé ăn trước.

Đào Đào vừa ăn vừa cười, cao hứng vô cùng.

Nữ phục vụ đối với hai vị tiểu chủ nhân mới cũng rất thích, từ phòng bếp bưng ra một đĩa nhỏ màu vàng nhạt, đưa tới trước mặt Lâm Thục Ý, đưa tay tiếp nhận bát trong tay Lâm Thục Ý.

"Lâm thiếu gia ăn cơm đi ạ, để tôi cho tiểu thiếu gia ăn”

Trong cái đĩa là tôm bóc vỏ đậu phụ, màu vàng nhạt, đậu phụ mềm như là bánh gatô, tôm bóc vỏ bởi vì cân nhắc đến tuổi của Đào Đào, liền đem tôm bóc vỏ thái nhỏ, xào cùng với miếng đậu phụ mềm mềm, chỉ cho một chút xíu nước tương, nguyên nước nguyên vị tươi mới, Đào Đào thích vô cùng.

Lâm Thục Ý vừa ăn vừa nghĩ, sau này cậu phải nghiên cứu nhiều món ăn cho trẻ con.

Cơm nước xong liền chuẩn bị về S thị, lần này cùng đi rất nhiều người, Thẩm Phục sớm đã nói với mọi người, kết quả là mọi người tự nhiên quyết định đều đi, lần trước bị bỏ ở nhà, Thẩm ca ca lần này không muốn, thừa dịp sắp hết năm, rất nhiều chuyện đã chuẩn bị xong, vì vậy quyết định bỏ việc mấy ngày, có chuyện thì liên hệ bằng máy vi tính.

Toàn gia đều chuẩn bị theo Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đi tới S thị.

Bởi vì Tiểu Ngộ cùng Đào Đào sau này khẳng định vẫn sẽ đến Thẩm gia chơi, cho nên rất nhiều đồ vật phải dùng, Lâm Thục Ý cũng không tính đem đi hết, chỉ lấy chút quần áo cùng nhu yếu phẩm, còn dư lại chuẩn bị đi S thị mua lại từ đầu.

Bất quá coi như là vậy, đồ vật của hai đứa bé vẫn là tràn đầy nghiêm chỉnh chiếm dụng xe.

Kết quả là toàn gia ngồi đủ ba chiếc xe, đội ngũ này lập tức trở nên mênh mông cuồn cuộn.

Dọc theo đường đi ngược lại cũng không vội vã, buổi sáng khẳng định trở về không được, vậy thì về kịp lúc giờ ăn trưa cũng tốt.

Buổi tối hôm trước đã gọi điện thoại cho Lão Dương Đầu nói rõ sự tình Tiểu Ngộ cùng Đào Đào rồi, Lão Dương Đầu ở bên kia vừa sợ vừa kinh ngạc lại cao hứng quả thực không biết nói cái gì cho phải, lúc này vừa cùng với một nhà Tiểu Uyển, nghe nói cháu mình thu dưỡng hai đứa bé, tất cả mọi người đều cao hứng vô cùng, nói thẳng bảo bọn họ nhanh chóng đem hai đứa bé trở về, cho mọi người xem một chút.

Đợi đến buổi trưa đến, Lão Dương Đầu đã trông mong bên phải, ngóng trông bên trái trông mong đã hơn nửa ngày rồi.

Vừa nhìn thấy đoàn xe đến nơi đã ngây ngẩn cả người, đây là toàn gia đều tới sao? kết quả khi mọi người xuống xe, còn đúng như ông đoán, một nhà vừa vặn mười người, đứng chung một chỗ đặc biệt khổng lồ đồ sộ.

Lão Dương Đầu vội vã cùng Thẩm lão gia tử chào hỏi.

"Thẩm lão ca cũng tới a."

Thẩm lão gia tử gật đầu đáp lại, hai người hàn huyên.

Hàn huyên không tới vài câu, Lão Dương Đầu liền thấy mẹ Thẩm trong lồng ngực ôm một đứa nhỏ, nho nhỏ một điểm, vây quanh khăn quàng cổ mang theo mũ, chỉ lộ ra hai đôi mắt tròn vo đen láy, sáng lấp lánh, Lão Dương Đầu lập tức sững sờ, chỉ vào Đào Đào.

"Đây chính là..."

Thẩm lão gia tử cười to,

"Đây chính là hai đứa trẻ bọn nó nhận nuôi, còn có Tiểu Ngộ nữa, Tiểu Ngộ con ra đây để cụ ông nhìn xem."

Tiểu Ngộ còn ở trên xe lấy đồ chơi cho Đào Đào, nghe vậy nhanh chóng từ phía sau Lâm Thục Ý, lộ ra người nhỏ.

"Cụ ông!"

Ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến lòng người ấm áp.

Lão Dương Đầu lớn tiếng đáp một tiếng, đưa tay sờ mặt Tiểu Ngộ.

Tiểu Ngộ cười híp mắt ngửa đầu nhìn Lão Dương Đầu.

“Dễ nhìn dễ nhìn, hai đứa bé đều dễ nhìn.”

Lão Dương Đầu lần này trực tiếp đem mọi người dẫn đến nhà của Lâm Thục, nhà ông giờ đã trống, hơn nữa nhà ở của Lâm Thục Ý đã tu sửa xong, so với ngôi nhà cũ kia, tốt hơn nhiều.

Trong phòng đã sớm bật khí ấm, đi vào liền ấm áp.

Thẩm Phục đưa tay đem khăn quàng cổ của Đào Đào cởi ra, bên ngoài áo khoác cũng cởi bỏ, Đào Đào trong nháy mắt buông lỏng không ít, thả bé ở trên thảm trải sàn, chính mình bò bò một chút thích ý vô cùng.

Tiểu Ngộ đem đồ chơi của Đào Đào đặt ở trên thảm, Đào Đào lập tức hứng thú, bước nhanh bò qua đến ôm đồ chơi liền cùng anh trai cười đùa lên.

Lão Dương Đầu nhìn tình cảnh này vui mừng vô cùng.

Tuy rằng cuối cùng Lâm Thục Ý lựa chọn cùng với Thẩm Phục, bất quá bây giờ hai người có hai đứa bé đáng yêu như vậy, cũng coi như là không có gì tiếc nuối.

Mà trình độ yêu thích của Thẩm giá với hai đứa bé, cũng hoàn toàn so với ông tưởng tượng nhiều hơn.

Đặc biệt là khi ông biết Thẩm gia một đại gia đình này đều dự định tới nơi này ở vài ngày, hỗ trợ chăm nom đứa nhỏ, Lão Dương Đầu lại càng cảm thấy an tâm hơn.

Lẽ nào bọn họ đều quên, còn có bác sĩ bảo mẫu đã tới đây trước một bước rồi sao?