Tuy nói Thẩm cô cô nghĩ muốn ở nơi này không chịu đi, nhưng nhà ở vừa mới trùng tu xong, thời gian cũng không dài, Thẩm cô cô lại là phụ nữ có thai,nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để Thẩm cô cô về trước, mẹ Thẩm cực kỳ muốn ở lại nhưng cũng chỉ có thể trở về chăm sóc Thẩm cô cô.
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý ngược lại là quyết định trước tiên vào ở trước
Lâm Thục Ý cảm thấy nếu sau này Thẩm cô cô dự định ở đây, như vậy vẫn là để bọn họ vào ở trước đi, chính mình ở bên trong mấy ngày, giống như chuột bạch thí nghiệm tương đối tốt.
Mà Thẩm Phục sở dĩ đồng ý ý nghĩ này, là bởi vì nhà mới có huyền cơ, hắn và Lâm Thục Ý chưa trải nghiệm qua, thời điểm sau này nhà ở có thêm người, dù là tường cách âm rất hiệu quả, Lâm Thục Ý nhất định cũng không muốn thử nghiệm.
Vào ở cũng cực kỳ đơn giản, cũng căn bản là không tốn thời gian gì, bởi vì đồ vật của hai người không nhiều, quần áo thì có thể mua thêm, vì vậy mỗi người hai cái thùng đựng hành lý coi như đem tất cả đồ vật thu xếp vào.
Bởi vì Thẩm Phục vẫn là thần thần bí bí, cho nên đại khái vẫn là nhà ở xây dựng xong
Lâm Thục Ý lần đầu tiên, kiểm tra toàn diện không góc chết, năm gian phòng ngủ, một gian thư phòng một gian phòng tập thể hình, nhà bếp cùng phòng ăn đều tại lầu một, phía ngoài khu nhà nhỏ cũng được trùng tu, chỗ trồng rau ngày trước bị trưng dụng không ít, hiện tại còn thừa lại một điểm bị Thẩm Phục làm thành một vườn hoa nhỏ, có thể trồng loại hoa Lâm Thục Ý thích.
Lâm Thục Ý rất yêu thích phòng khách lầu hai đượ lắp tường kính pha lê kia, bất quá cũng có chút bận tâm.
"Nếu ở phòng khách làm cái gì, bên ngoài người không phải liếc mắt một cái có thể nhìn rõ mồn một sao?"
Thẩm Phục lười biếng dựa trên ghế sa lông, nghe vậy có chút tà ác nhếch miệng,
"Em nghĩ muốn ở phòng khách làm cái gì vậy?"
Lâm Thục Ý nguyên bản nói vấn đề đứng đắn, nhưng lại bị Thẩm Phục xuyên tạc, cậu trong nháy mắt liền nghĩ tới, rõ ràng trong đầu Thẩm Phục và cậu không phải nghĩ tới sự tình giống nhau.
Lại nhìn Thẩm Phục nghiêng ở trên ghế sô pha, bởi vì trời đã chuyển ẩm, nên đã mặc áo mỏng, lộ ra cơ ngực cùng xương quai xanh, đẹp mắt,
trong nháy mắt liền não bổ quá độ.
Bởi vậy có chút không dám nhìn thẳng Thẩm Phục.
Cố tình Thẩm Phục lại lập tức liền phát hiện Lâm Thục Ý ngượng ngùng,
"Hả? Em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Lâm Thục Ý quyết đoán đứng dậy, không cùng hắn thảo luận cái đề tài này.
"Không có gì, em lên tầng xem..."
Lời còn chưa nói hết liền bị Thẩm Phục vươn mình một cái, kéo lại đặt lên ghế sô pha.
"Em không phải hỏi có thể hay không bị người nhìn thấy sao? Thử là sẽ biết"
m thanh khàn khàn ác liệt vang lên bên tai, Thẩm Phục chỉ ý định muốn đùa, Lâm Thục Ý một chút, ai biết sờ tới sờ lui lại phát hỏa.
Hai người đợi đến trưa trọng cửa hàng không có người mới trở về dọn đồ vật vào, bây giờ trong quán không có người nào, nhưng phố Triều Dương người đi trên đường rất nhiều, rất nhiều ba mẹ mang theo con mình ở trên đường tản bộ, phòng khách tường pha lê này đối diện phố lớn, không cần ngẩng đầu chỉ cần liền liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Lâm Thục Ý trong nháy mắt liền vừa gấp vừa tức, nhưng cố tình Thẩm Phục hiện tại đã biết rõ chỗ yếu hại của cậu không sờ hai lần, Lâm Thục Ý liền cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều trở nên mềm nhũn, muốn đẩy Thẩm Phục ra nhưng không làm sao đẩy được.
"Đừng nghịch!"
Lâm Thục Ý quát khẽ, lời nói ra lại giống như làm nũng rên rỉ, trong nháy mắt liền khiến Thẩm Phục con ngươi lại càng sâu.
Vừa mới bắt đầu thì còn có thể chống đỡ, hiện tại leo lên lưng cọp rồi không thể nào xuống được.
Cảm giác được Thẩm Phục đè mình ở dưới thân hắn,gắng gượng, Lâm Thục Ý cả người đều cứng đờ.
Cố tình ánh mắt Lâm Thục Ý lại nhìn xuống phía dưới người đi đường, bên trong một đứa bé tựa hồ hướng nơi này liếc mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu lên cùng ông mình bên cạnh nói cái gì đó.
Lâm Thục Ý cả người đều căng thẳng.
"Thẩm Phục!"
Thẩm Phục tên đã lắp vào cung, rốt cục không có ý tứ đùa Lâm Thục Ý nữa, nhưng lại tay víu quần áo Lâm Thục Ý
"Này là tường kính một mặt thấu thị, bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy bên trong..."
Cũng không biết Thẩm Phục nói rốt cuộc là ý gì, bất quá nghe nói bên ngoài không nhìn thấy bên trong, Lâm Thục Ý mới đột nhiên thả lỏng ra.
Này vừa buông lỏng, liền bị Thẩm Phục cầm quần áo toàn bộ cởi ra.
Ban ngày tuyên dâm không nói, ở phía dưới lại có người đi tới đi lui, Lâm Thục Ý không làm, nhưng Thẩm Phục đã hoàn toàn hóa thân làm lang, tình cảnh như thế không chỉ không làm cho cậu cảm thấy mất thể diện, trái lại đáng xấu hổ càng cứng hơn.
Lâm Thục Ý lần thứ nhất nơm nớp lo sợ bên trong đạt đến cao trào, một lúc lâu đều không có phục hồi tinh thần lại.
Thẩm Phục thoả mãn thay cậu thanh lý vết tích trên người, khàn khàn âm thanh tại cổ cậu, một bên kề tai nói
"Lần sau còn muốn ở trong phòng khách làm không?"
Lâm Thục Ý phá quán tử phá suất, nhắm mắt lại, cảm thấy được chính mình quả thực là sa đọa chết rồi.
Thời điểm bị Thẩm Phục đặt trên tường kính, xấu hổ cùng kích thích cư nhiên tạo thành một loại khoái cảm khó có thể dùng lời diễn tả được, cậu thật sự là muốn sa đọa chết rồi.
Thời điểm đến quán, Đường Sảng đang ướp bí đao với đường chuẩn bị làm mứt bí đao ăn.
Phương pháp này là Lão Dương dạy, khá là phiền toái, thế nhưng thành phẩm đi ra óng ánh long lanh, ngọt ngào ăn ngon, người trong nhà Đường Sảng rất yêu thích, nghe nói Lão Dương Đầu biết làm, liền quấn lấy Lão Dương Đầu dạy hắn.
Bởi vì tương đối tốn thời gian lại mất công tốn sức, cho nên Đường Sảng cũng không có phiền phức người khác cùng hắn làm, cần thời gian thật dài một mình hắn chậm rãi làm, cũng không vội vã.
Thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đã trở lại, xoa tay một chút liền đến gần,
"Anh Tiểu Ý, nhà ở thu thập xong rồi? Tốc độ thật nhanh mà."
Lâm Thục Ý gật gật đầu, cũng không nói, Thẩm Phục nhìn rõ ràng liền biết người ta vẫn còn đang giận dỗi, tâm lý âm thầm buồn cười, trả lời vấn đề của Đường Sảng
“Ừ, bởi vì cũng không có nhiều đồ vật cần chuyển”
Đường Sảng mặc dù có chút phương diện tương đối trì độn, bất quá xem sắc mặt người khác vẫn là am hiểu, lập tức liền phát hiện Lâm Thục Ý sắc mặt không đúng lắm, tuy rằng không biết hai người kia, trong thời gian ngắn như thế xảy ra chuyện gì, bất quá vẫn là sáng suốt quay về ướp bí đao thôi.
Tuy trong ngoài đã thanh lý qua một lần, Lâm Thục Ý vẫn cảm thấy mặt sau có chút phồng tăng khó chịu, bất quá cậu biệt nữu sinh khí, không phải là bởi vì Thẩm Phục, mà là vì bản thân cậu, cậu là thật cảm thấy chính mình càng ngày càng hư hỏng a.
Ban ngày tuyên dâm không nói, cư nhiên bởi vì nhục dục lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý, quả thực là không mặt mũi đối mặt với sách thánh hiền ân sư dạy cạu, cậu vẫn là phải cẩn thận nghĩ lại.
Kết quả buổi tối liền bị Thẩm Phục mang đến giường trên tầng gác giằng co một buổi tối.
Lâm Thục Ý
“…..”
Có phải là làm nhiều sẽ nghiện không? Lâm Thục Ý hoảng sợ đi baidu, tìm tòi hơn một giờ hồn vía lên mây xuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đây là bệnh? Có thể trị không?!!!
Cuối cùng thông qua lịch sử ghi chép lại, biết được chân tướng, Thẩm Phục mới là người muốn khóc, cái này không cần trị, hắn cao hứng cũng không kịp, thật sự!
Gần tết ngày thứ hai mươi, Thẩm cô cô liền gọi điện thoại đến, nói là cô đã định ra ngày muốn đi cô nhi viện rồi, hỏi hai người bọn họ có muốn cùng đi hay không.
Lâm Thục Ý cơ hồ là không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Thẩm Phục vui vẻ cùng đi.
Nghe nói ông chủ cùng Thẩm ca muốn nhận nuôi con, trong cửa hàng hai cô bé đều là một mặt phấn hồng, cảm thấy cho các cô sinh thời vẫn tin tưởng nhân gian có chân tình nhân gian có chân ái.
Đường Sảng lại có chút khó mà tin nổi, bởi vì Lâm Thục Ý chỉ so với hắn lớn hơn mấy tháng, Đường Sảng hoàn toàn không nghĩ ra, Lâm Thục Ý làm sao sẽ quyết định sớm như vậy liền muốn nhận nuôi con, dù sao Đường Sảng cảm
thấy được trẻ con quả thực là sinh vật bằng người gây đau đầu nhất trên thế giới này, tình hình cụ thể cứ nhìn hai bé con tính tình như gấu cọp của chị gái hắn là biết.
Nhưng hắn ngẫm lại lại cảm thấy dùng suy tư người phàm của hắn, không suy đoán được suy nghĩ của Lâm Thục Ý, không thì làm sao người ta lại làm ông chủ, cuộc sống như tiên nhân trên trời cao,
hắn thì vẫn còn ở dưới nhân gian nước sôi lửa bỏng suy nghĩ khó khăn đây.
Ngày đó hai người đi đều mặc trang phục đĩnh đạc chỉnh tề, Thẩm Phục liền không cần phải nói, trời sinh là cái móc áo, mặc vào âu phục, đẹp trai muốn chết, ngay cả Lâm Thục Ý cũng ít có mặc vào âu phục, phối hợp quần tây thẳng tắp, rất có loại tư thế tinh anh.
Kết quả vừa đi đến Thẩm gia liền bị Thẩm cô cô nói.
"Đổi ngay đổi ngay!"
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý hai mặt nhìn nhau.
"Hai đứa không phải đi bàn bạc công việc nghiệp vụ mà ăn mặc như thế, hai đứa phải làm cho bọn nhóc, cảm thấy vui vẻ có cảm giác an toàn, mà không phải cảm thấy không thể tiếp cận."
Thẩm cô cô mặc một thân bộ đồ thể dục màu tím đậm, căn bản không nhìn ra đã có thai hơn ba tháng, tóc ngắn đẹp đẽ thoạt nhìn hòa hợp, thu hút, mấy câu nói liền chỉ ra trung tâm tư tưởng, ghét bỏ bảo hai người đi thay quần áo.
Lâm Thục Ý mặc âu phục vẫn cảm thấy không hợp, liền đem nguyên bản quần áo của chính mình thay đổi trở về, áo len dệt thuần trắng, áo khoác nhung, quần bò đen thui, thoạt nhìn thật sự là non vô cùng.
Thẩm cô cô thấy hai người đều thay xong quần áo đi ra, sắc mặt đổi lại ít có nghiêm túc.
"Hỏi lại hai đứa một lần, có thật, thật lòng không muốn thu dưỡng con không, đặc biệt là Tiểu Ý, chính con cũng không lớn, sau này đường đi còn rất dài, có con rồi thì sự tình cần phải nghĩ càng nhiều, hai đứa nghĩ rõ chưa? Đây không phải là chuyện đùa."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cũng không phù hợp tiêu chủn nhận nuôi, cô nguyện ý cho bọn họ đi cửa sau, nhưng điều kiện tiên quyết là hai người bọn họ là chân chân thật thật muốn hài tử, đồng thời bảo đảm nhất định sẽ đối tốt với đứa bé.
Lâm Thục Ý xem Thẩm Phục liếc mắt một cái, trong mắt cả hai đều có chút nghiêm nghị, Lâm Thục Ý câu lên khóe môi gật gật đầu.
"Cô yên tâm đi ạ."
Thẩm cô cô trên mặt hiện ra ý cười, cô luôn cảm thấy Lâm Thục Ý đứa nhỏ này so với người thường suy nghĩ thành thục hơn rất nhiều, cậu biết rõ mình muốn là cái gì, đồng thời không chút nào lay chuyển được, cô tin tưởng, tuy Lâm Thục Ý chính mình cũng không lớn, thế nhưng nhất định có thể cho đứa bé một gia đình ấm áp.
Mẹ Thẩm nguyên bản cũng muốn đi, cuối cùng lại bị Thẩm lão gia tử ngăn trở, đứa bé một khi nhận nuôi trở về, sau này sẽ là con của Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý, cho nên Thẩm lão gia tử cảm thấy tự bọn họ quyết định là được rồi, không thể để cho cái nhìn của mẹ Thẩm nhìn ảnh hưởng phán đoán của hai người.
Mẹ Thẩm cảm thấy có đạo lý, nhưng vừa nghĩ mình lập tức liền trở thành bà nội lại rất kích động.
"Em muốn đi mua sắm! Mua chút quần áo đồ ăn vặt đồ chơi, còn muốn mua dụng cho trẻ em... Nhưng là mua bao nhiêu đây?"
Thẩm ba che mặt.
"Em biết bọn họ mang về là con trai hay con gái sao?
Mẹ Thẩm lắc đầu một cái.
"Biết là một tuổi hay là ba tuổi sao?"
Tiếp tục lắc đầu.
"Vậy chúng ta có thể chờ bọn nó trở lại rồi được không?"
Mẹ Thẩm suy nghĩ một chút miễn cưỡng gật gật đầu, nửa ngày liền lắc đầu.
"Không được! En quá kích động, vẫn là cần phải đi mua sắm hoà hoãn một chút, không mua đồ dùng trẻ em, em mua thức ăn được chưa, sở trường của em là làm bánh ga tô.”
Chuyện này không có gì cứu vãn nổi, ba Thẩm bị mẹ Thẩm tha đi.
Thẩm ca ca đầy hứng thú sờ sờ cằm.
Thêm đứa cháu nhỏ không thể tốt hơn, bất quá nếu như là chái gái, Thẩm gia nhất định càng sủng đến tận trời, cũng không tệ.
Thẩm lão gia tử hừ lạnh liếc hắn một cái.
"Tiểu Phục cũng phải có con rồi, cháu thì sao?"
Đột nhiên liền bị tai vạ, Thẩm ca ca thân thể cứng đờ,
"Cháu đột nhiên nhớ tới công ty còn có chút việc."
Sau đó hoả tốc tránh đi.
Môi hở răng lạnh, hạ một cái liền đến phiên anh, anh lại còn có tâm sự thay người khác bận tâm.
Lâm Thục Ý xưa nay chưa từng đi viện mồ côi, thậm chí lúc trước nghe nói đều rất ít, chỉ biết là trong này có đứa trẻ phần lớn là bị vứt bỏ.
Lâm Thục Ý đời này không có ký ức, có cũng chỉ là một bức ảnh cũ kỹ, ngay cả mình từ đâu tới đây, còn có người thân nào hay không cũng không biết, trải qua hai đời, Lâm Thục Ý chính mình cũng xem như là cô nhi.
Nếu như không phải ân sư thu lưu, cậu đại khái sớm đã chết ở rét ở ngoài đường.
Cho nên đại khái có thể giải thích, tại sao cậu vừa đến nơi này, tim liền có một loại cảm giác mềm mại đột nhiên xuất hiện.
Thẩm cô cô nhìn người đứng ở cửa lớn nghênh tiếp, liền đứng thẳng người, sau đó nhỏ giọng hướng phía sau bàn giao,
"Hai đứa các con trước tiên không cần nói chuyện, chờ sau đó cô giúp hai đứa mở miệng, trọng điểm là không được để cho cô mất mặt a."
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý gật gật đầu, đi theo vào, bất quá Lâm Thục Ý ngược lại là đối với thân phận của Thẩm cô cô càng thêm tò mò.
Cô nhi viện ở H thị, là nơi nổi danh nhất toàn bộ J tỉnh, thành lập thời gian dài, hoàn cảnh tốt, trẻ con trong đó chiếm số lượng nhiều nhất, cũng là viện mồ côi được chính phủ J tỉnh coi là trọng điểm nâng đỡ thứ nhất.
Cho nên cả viện trưởng đều tới đón tiếp Thẩm cô cô, có thể tưởng tượng thân phận của Thẩm cô cô rất kinh người.
Đại biểu lập trường của từng người trò chuyện không khỏi có chút khô khan nhàm chán, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý nhìn bên ngoài tòa nhà văn phòng, những đứa trẻ chạy chạy lui, không khỏi sinh ra tâm tư muốn đi ra ngoài nhìn.
Alan cùng với bọn họ đi, thấy hai người đều với bên ngoài tương đối cảm thấy hứng thú, liền ở bên tai Thẩm cô cô nói vài câu, Thẩm cô cô khẽ gật đầu, Alan liền dẫn hai người đi ra.
Có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cũng cùng đi ra với bọn họ.
"Hai vị là muốn thu dưỡng con sao?"
Thẩm Phục khẽ mỉm cười xem người phụ nữ liếc mắt một cái,
"Cô nhìn ra được à?"
Người phụ nữ nở nụ cười, trái lại nhìn Lâm Thục Ý,
"Nhìn ra được, cậu rất yêu thích trẻ con."
"Đồng tính hẳn là không được phép thu dưỡng hài tử đi?"
Người phụ nữ gật gật đầu.
"Theo lý thuyết là như vậy, bất quá luôn có ngoại lệ."
Người phụ nữ, nhấc cằm, ra hiệu bọn họ nhìn một chút.
"Hàng năm trẻ con được đưa đến đây nhiều vô số kể, thế nhưng có thể được nhận nuôi cũng không nhiều, gia đình không hợp, đứa trẻ tự thân có vấn đề, có rất nhiều nguyên nhân, khiến những đứa trẻ ở đây chỉ có thể ở nơi này trải qua tuổi thơ.”
Người phụ nữ dừng một chút,
"Tôi cũng không phải nói nơi này không này, nhưng bọn nhỏ đại khái vẫn là khát vọng có một gia đình của chính mình."
"Nếu như có thể đối xử tử tế đứa trẻ, đem đứa trẻ coi như con đẻ, tôi cảm thấy cũng không có vấn đề gì lớn.”
Thẩm Phục cùng người phụ nữ giao lưu, Lâm Thục Ý liền dựa vào lan can nhìn ra phía ngoài, cũng không tham dự hai người nói chuyện.
"Đang nhìn cái gì?"
Lâm Thục Ý lúc này mới phát hiện hai người đã nói xong rồi, người phụ nữ và Alan đều đi, chỉ còn cậu và Thẩm Phục đứng chung một chỗ.
Lâm Thục Ý chỉ chỉ phía dưới sân thể dục, có một đứa bé trai bốn, năm tuổi đứng ở trong góc, cùng những đứa trẻ khác hoàn toàn không hợp.
"Xem, phía sau nó còn có một đứa bé."
Thẩm Phục híp mắt, lúc này mới nhìn thấy đằng sau cậu bé trai còn có một đứa nhỏ khác, đứa nhỏ ngồi ở trong xe đẩy, tay chân múa may đùa cậu bé kia cười.
Cậu bé một bên cười một bên cho đứa nhỏ uống nước, lộ ra bộ dạng thành thục không hợp tuổi tác.
"Muốn đi xuống xem một chút không?" Thẩm Phục hỏi.
Lâm Thục Ý tầm mắt vẫn luôn không hề rời đi nơi đó, Thẩm Phục trực giác cảm thấy đứa bé kia khoảng chừng chính là vừa ý Lâm Thục.
"Ừm."
"Đứa bé này khoảng chừng không được."
Người phụ nữ không biết trở lại lúc nào, trong tay nắm một phần danh sách, nhìn hai người có chút khó khăn.
"Hả?"
Người phụ nữ đưa tay chỉ cậu bé bên trong góc kia, cậu bé
dáng dấp thanh tú, cười rộ lên có hai cái răng nanh nhỏ.
"Đứa bé này khả năng không được."
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đồng thời nghi ngờ nhìn sang.
Hết chương 86.