Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 82: Sủi cảo nhân thịt lợn củ cải




Đêm năm cũ vừa qua, hai người liền nhanh chóng trở về S thị, bởi vì còn phải mở tiệm cơm, cho nên Thẩm lão gia tử cũng không giữ lại, chỉ là người đi rồi lại cảm thấy trong nhà có chút vắng vẻ, bất quá nhà bọn họ ở S thị cũng đã làm xong, thỉnh thoảng có thể về chơi, vừa nghĩ như thế Thẩm lão gia tử cũng không có cảm giác buồn nữa.

Lâm Thục Ý đóng cửa tiệm cơm nghỉ hai ngày, lúc trở về tất cả các nhân viên đã đến, đang ở trong quán quét tước vệ sinh, bên trong mới thuê thêm ba người, một người phụ nữ trung niên, phụ trách quét tước, còn lại hai cô gái tuổi cũng không lớn lắm, bất quá nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì tuổi đã hai mươi hai, hai mươi ba, so với Lâm Thục Ý lớn hơn.

Mới vừa lúc mới bắt đầu đều không tin tưởng Lâm Thục Ý là ông chủ của nơi này, lại cảm thấy giống với con trai ông chủ hơn.

Kết quả đến bây giờ, đều là Lâm Thục Ý nói cái gì là làm cái đó.

Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục mối quan hệ của bọn họ đại khái cũng biết một chút, ngoại trừ người phụ nữ trung niên giật minh, có chút khả năng khó tiếp thu, còn dư lại hai cô gái kia đều tiếp nhận thật mau. Dù sao tiền lương so với chỗ khác cao hơn không nói, lại còn gần nhà, công việc tốt như vậy đi chỗ nào tìm được đây, cho nên người phụ nữ trung niên kia vừa mới bắt đầu không tiếp nhận, nhưng cũng không nói gì thêm, từ từ xem hai người trước mặt bà cũng không có cái gì không đúng, cũng đem tất cả nghi hoặc đều loại trừ, an an tâm tâm, ở đây làm việc.

Lúc này nhìn thấy hai người trở về, tất cả mọi người thật cao hứng, nói là cũng đã dọn dẹp xong rồi, sẽ chờ Lâm Thục Ý trở về mở cửa đây.

Lâm Thục Ý lúc này mới xem như là chân chân thật thật cảm nhận được nhiều người có chỗ tốt, đưa đồ trong tay thả xuống hỏi.

"Đường Sảng đâu?"

"Ở phía sau kiểm kê món ăn ạ."

Lâm Thục Ý gật gật đầu, hướng phía sau đi đến.

Thẩm Phục từ cốp sau chật kín đồ vật, mang mấy hộp quà ra ngoài, cười híp mắt cùng mọi người tuyên bố,

"Những thứ này đều là đặc sản H thị, phát cho mọi người xem như là quà mừng năm mới.”

Ba người nhìn lẫn nhau, hai cô bé không nhịn được, không khỏi cao hứng.

"Cảm ơn anh Thẩm!"

Người phụ nữ trung niên cũng thật cao hứng, dù sao chung quanh đây địa phương không lớn, cũng không thấy có tiệm cơm phát phúc lợi mừng tết dương lịch cho mọi người.

Kỳ thực đối với Thẩm Phục, hai cô bé lúc đầu đều là có chút không dám tới gần, thời điểm không cười thoạt nhìn có loại quý khí lẫm liệt không thể xâm phạm, khiến hai cô đối với hắn có chút sợ sợ, bất quá sau một thời gian, mọi người liền phát hiện, bộ dạng của vị thiếu gia này, trên thực tế là rất thích cười, đặc biệt là trước mặt Lâm Thục Ý, cười đến ôn nhu hiền dịu, khiến hai cô bé có trái tim thiếu nữ đều sắp không nhịn được đập liên hồi.

Nhưng dù sao người ta cũng là hoa đã có chủ, cho nên hai cô bé vẫn rất tự giác không để cho chính mình sinh ra chút tâm tư không nên, có câu nói người khôn tự mình biết mình, anh chàng đẹp trai đẳng cấp cao như vậy, các cô tự giác không có tư cách chia sẻ, tỷ như Lâm Thục Ý ở trong lòng các cô chính là người duy nhất có thể phối hợp Thẩm Phục, muốn mặt có mặt, muốn tư thái có tư thái, một người kiên cường, suất khí, giống như tiểu bạch dương, lại còn có tay nghề nấu ặ tuyệt hảo, vì vậy trong lòng các cô, Lâm Thục Ý quá xứng đáng với Thẩm Phục.

Huống chi các cô tuy rằng không trải qua mấy lần luyến ái, bất quá xem ánh mắt Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý liền biết, coi như ngược lại có người muốn dính lấy, Thẩm Phục chắc chắn nhìn cũng không lọt “nhược thủy bà ngàn, ta chi thủ nhất biều” (trên đời này ngàn vạn người, anh chỉ yêu một mình em), vì vậy tâm tư thiếu nữ của các cô cũng liền thức tỉnh.

Thẩm Phục phát quà cho các cô, lập tức làm cho hắn ở các trong lòng các cô, độ hảo cảm liền tăng vèo vèo, lên không ít, có hai ông chủ tốt như vậy, đừng nói một năm, mười năm giấy bán thân, các cô cũng kí.

Vì vậy càng ra sức làm việc hơn.

Giúp Lâm Thục Ý phát quà cho nhân viên, Thẩm Phục mới hai tay đút túi nhàn nhã hướng phía sau đi, Lâm Thục Ý cùng Đường Sảng đang đem thực phẩm ma được phân loại, nên ướp lạnh thì ướp lạnh, nên để tủ lạnh liền để tủ lạnh, Thẩm Phục kéo kéo ống tay áo liền đi lên hỗ trợ.

Nửa ngày, Đường Sảng khóc không ra nước mắt đem cá và đậu phụ từ tủ lạnh đem đi ướp lạnh, sau đó một mặt sinh không thể luyến, nhìn Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý thật sự là không nhịn được cười đem Thẩm Phục kéo lại,

"Thôi, anh cũng đừng giúp nữa, càng giúp càng bận."

Cá, đậu phụ cùng đậu phụ đông lạnh đều không nhận rõ, làm sao mà hi vọng hắn giúp được.

Thẩm Phục trên mặt một chút cũng không có xấu hổ, vì không biết nhận dạng đồ ăn, ngược lại trở tay đem Lâm Thục Ý kéo đến trước mặt, ghé vào bên lỗ tai cậu nói

"Vậy nếu không anh đi luộc sủi cảo cho em, sáng sớm đến bây giờ còn chưa ăn cái gì đâu.”

Lâm Thục Ý nhìn một chút Đường Sảng, không có chú ý bọn họ bên này, mới nhỏ giọng nói rằng,

"Được, anh luộc nhiều một chút, bọn họ phải đến đây sớm, cũng chưa có ăn đâu.”

Nguyên bản Thẩm lão gia tử muốn lưu bọn họ ăn sáng xong mới đi, nhưng tiệm cơm buổi sáng liền muốn mở cửa, bọn họ muốn phải đi trước, nên chưa kịp ăn, chỉ uống hai chén sữa bò, miễn cưỡng xem như là lót bụng.

Thẩm Phục tuy rằng không phân biệt được đậu phụ cùng cá đông lạnh, luộc sủi cảo thái rau vẫn có thể làm được, nấu nước đem sủi cảo nấu xong, hắn còn, tự pha chút dầu ớt, dấm chua, nước, sau đó đem sủi cảo nhân củ cải thịt lợn, bọn họ đã gói trước cho vào nước luộc, vớt lên đặt trong cái mâm, ở giữa đặt bát nước chấm dấm chua, hào hứng bưng ra ngoài, tự có một loại cảm giác hài lòng chính mình nấu cơm.

Kỳ thực dầu ớt là Lâm Thục Ý sớm thả hương liệu, hạt vừng rang rồi, dấm chua là sẵn có, cho nên thật không biết cảm giác đắc ý của Thẩm Phục là từ đâu tới.

Chờ Thẩm Phục bên này luộc xong sủi cao, bên kia Đường Sảng Lâm Thục Ý bọn họ cũng làm xong không sai biệt lắm, mọi người cùng nhau rửa tay ăn sáng.

Cứ việc biết rõ, Thẩm Phục làm cho đều là có sẵn nhưng đối với vừa việc nhìn thấy mười ngón tay không dính nước của Thẩm thiếu gia, cư nhiên đi luộc sủi cảo cho bọn họ, mọi người đều không khỏi thụ sủng nhược kinh.

Ăn xong sủi cảo cũng là hơn mười giờ, chuẩn bị một chút liền bắt đầu có khách tới.

Sáng sớm bọn họ trở lại lúc đó còn tương đối sớm, cũng không đến nhà Lão Dương Đầu được, liền trực tiếp đi tiệm cơm, đợi đến thời điểm mười một giờ, Lão Dương Đầu mang theo bà nội Tiểu Uyển đến.

Hai người chậm rãi đi tới, vừa nói vừa cười, nhìn thấy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục một khắc kia, bà nội Tiểu Uyển tính tình luôn luôn mạnh mẽ, mãnh liệt giờ lại có chút thẹn thùng, Lão Dương Đầu ngược lại thoải mái, không có chút nào nhăn nhó, Lâm Thục Ý tiến lên cười cùng hai người hỏi thăm.

Kỳ thực cậu cũng không nghĩ tới cuối cùng hai người kia lại ở chung với nhau, Lão Dương Đầu tính tình nội liễm trầm tĩnh không quen ngôn từ, bà nội Tiểu Uyển thì lại hoàn toàn ngược lại, tính tình sinh động nói nhiều, dễ nóng nảy, cùng thùng thuốc súng không khác là bao. so với Lão Dương Đầu nhỏ hơn mười tuổi, cho nên Lâm Thục Ý thật sự không nghĩ tới cuối cùng hai người họ lại cùng nhau, bất quá ngẫm lại tựa hồ cũng không phải là không hề có dấu hiệu, bà nội Tiểu Uyển vẫn đối với Lão Dương Đầu rất tốt, đặc biệt là từ lúc xảy ra sự kiện Dương Tiếu kia, sau đó bà nội Tiểu Uyển thường thường an ủi ông sợ trong lòng ông khó chịu, nghĩ không thông suốt. Cho nên bà nội Tiểu Uyển đã sớm đối với ông Dương có hảo cảm sao? Lâm Thục Ý cười nghĩ, quả nhiên giống như tính cách bà nội Tiểu Uyển.

Lão Dương Đầu đã sớm đem chuyện cùng hai người nói rõ, lúc này cũng không sợ hai người chê cười, ông đời này đã dự định sẽ cô độc đến cuối cuộc đời, không nghĩ tới còn có người nguyện ý cùng ông,đòng thời vượt qua thời gian sau cùng này.

"Ông Dương, hai người muốn ăn cơm sao?"

"Ăn rồi, hai đứa bận chuyện của hai đứa đi, chúng ta chỉ là ghé thăm cháu một chút.”

Lâm Thục Ý gật gật đầu, đột nhiên hỏi,

"Ông nội, hai người không dự định làm tiệc rượu vân vân sao ạ?"

Lâm Thục Ý hỏi như vậy, dù là Lão Dương Đầu trên mặt đều là trấn định, cũng không khỏi lộ ra một điểm ngượng ngùng, nhìn lại bà nội Tiểu Uyển đứng ở sau lưng Lão Dương Đầu, ngay cả mặt cũng không lộ ra rồi.

"Còn làm tiệc rượu làm gì, đều là lão già bảy mươi, tám mươi rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu, hai ngày nữa gọi lão Trần bọn họ cùng đi ăn một bữa cơm, đều già cả rồi, cũng không muốn để nhiều người biết.”

Thẩm Phục một tay đút túi một tay ôm vai Lâm Thục Ý cười híp mắt.

"Này có cái gì xấu hổ đâu ạ."

Hai người bọn họ tình huống như thế còn không là làm cho tất cả mọi người biết đến.

Lão Dương Đầu lắc đầu một cái,

"Già rồi, không có gì cần khoe khoang cả."

Vừa nói một bên nhìn lại bà nội Tiểu Uyển liếc mắt một cái,

"Có thể tìm tới người như vậy qua hết cả đời này, đã tốt lắm rồi, chính mình sống cuộc sống của mình, không cần quan tâm người khác nói thế nào.”

Khả năng tuổi không giấu nhau, suy nghĩ cũng khác xa nhau.

Thẩm Phục yêu thích Lâm Thục Ý, hận không thể để toàn thế giới đều biết hai người bọn họ cùng nhau, mà Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển, chỉ muốn sống cuộc sống bình thản qua ngày

không cần để ý người khác nói thế nào.

Bất quá Lão Dương Đầu quyết định chuyện này, không nói đến người khác, Lâm Thục Ý cuối cùng là yên tâm, trước đây cũng chỉ có Lão Dương Đầu một người, cậu chỉ lo một mình ông cảm thấy cô độc cô quạnh, coi như cậu có thể cùng ông trò chuyện, nhưng cũng có vấn đề lại không thể nói được cho cậu, hiện tại lại có bà nội Tiểu Uyển, sẽ không giống như vậy nữa, sau này hai người làm bạn đời, ai cũng sẽ không cảm thấy cô độc.

"Đúng rồi, ông hôm nay tới còn có một việc."

Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đứng thẳng người,

"Ông nói đi ạ."

"Chúng ta thương lượng một chút, cảm thấy được vẫn là ở cùng một chỗ với mọi người tương đối tốt, vốn là nói để bà nội Tiểu Uyển đến chỗ ông sống, nhưng Tiểu Uyển nói cô bé không nỡ xa bà nội, muốn ông đến nhà bọn họ, ông nghĩ cũng được, nên muốn nhờ hai đứa giúp ông khuân một ít đồ vật.”

Nguyên lai là như thế cũng chỉ là chuyện nhỏ, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đáp ứng ngay lập tức, nói không thành vấn đề.

Bất quá cả nhà bọn họ muốn ở cùng một chỗ? Như vậy càng tốt hơn, Tiểu Uyển tính tình tốt đẹp, ở bên cạnh họ, bọn họ sẽ càng cao hứng hơn,

Lão Dương Đầu cũng coi như là khổ nửa đời, may là sau này sẽ được hạnh phúc.

Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển hai người tựa sát vào nhau đi xa, bóng lưng thoạt nhìn rất ấm áp, Thẩm Phục cùng nhau Lâm Thục Ý mỉm cười liếc mắt nhìn lẫn nhau, tựa hồ cũng từ trong mắt đối phương thấy được bộ dạng của bọn họ sau này, sau đó vừa nghiêng đầu nhìn thấy Đường Sảng ở phía sau lệ rơi đầy mặt.

Ngay cả lão đại gia cũng có người để ân ái, cẩu hội độc thân thật chết tiệt mà!!

Hết chương 82.

,