Thời điểm hai người đến H thị vừa lúc là buổi trưa, tự nhiên liền được mẹ Thẩm nhiệt liệt hoan nghênh, bằng một bàn tràn đầy thức ăn ngon.
Lâm Thục Ý làm phật nhảy tường khiến Thẩm lão gia tử thèm nhưng không được ăn, bất quá món chính vẫn là lưu lại đêm cuối năm thì hơn, vì vậy liền đặt ở trong tủ lạnh, chờ ngày thứ hai là có thể làm nóng lại đem lên bàn, món ăn hầm đem đi hâm lại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến mùi vị của nó, trái lại còn có thể dung nhập mùi vị cùng nhau.
Về phần mẹ Thẩm chuẩn bị bữa tiệc lớn chính là một bàn mỹ vị kiểu tây.
Trứng cá muối salad, súp kem gà nấm, cá hồi sốt cam, thịt xông khói cuốn măng tây, gan ngỗng và rượu đỏ.
Đương nhiên cũng không thể thiếu, điểm tâm ngọt Lâm Thục Ý thích nhất, bánh việt quất, bánh crepe dâu tây, và bánh quế táo.
Bởi vì người nhà họ Thẩm tựa hồ cũng không thích đồ ăn ngọt cho lắm ăn, cho nên mẹ Thẩm làm điểm tâm ngọt phần lớn là vị ngọt nhạt, bất quá hảo ngọt như Lâm Thục Ý, ngược lại cảm thấy điểm tâm trái lại không cần ngọt quá, như vậy mới ăn ngon hơn, tỷ như bánh crepe dâu tây, vỏ bánh mỏng mềm, hương vị sữa bò nhưng lại không quá ngọt, ở giữa là quả dâu tây chua ngọt, tươi mới.
Mùi vị ngọt ngào hỗn hợp lại cùng nhau, biến thành mỹ vị độc nhất vô nhị.
Thấy Lâm Thục Ý yêu thích như thế, mẹ Thẩm quả thực là đắc ý vô cùng.
Sở trường của cô là làm món ăn kiểu Tây, giỏi nhất chính là làm điểm tâm ngọt, cố tình người nhà họ Thẩm phần lớn đều không thích ăn ngọt, hại cô một thân bản lĩnh lại không hề có đất dụng võ, hiện tại lại có Lâm Thục Ý yêu thích đồ ăn ngọt, sau này cô có thể yên tâm
Con dâu vừa đến đã bị vợ mình lơ là ba Thẩm một bộ mặt mẹ kế.
Cơm nước xong người một nhà ngồi cùng một chỗ uống trà tán gẫu, Lâm Thục Ý nói tới sự tình của Lão Dương Đầu, Thẩm lão gia tử cũng bất ngờ không thôi, bất quá cuối cùng vẫn là mừng thay cho ông ấy, cao hứng như vậy nhưng lại nghĩ mình đơn độc trong lòng có chút chua xót.
Mọi người đều già đầu như vậy, làm sao người ta còn có thể nghênh đón mùa xuân thứ hai, ông thì phải ở chỗ này bồi bọn nhãi con phá phách kia, Thẩm lão gia tử cảm thấy lòng không khỏi chua xót, bất quá tự cho là trên mặt vẫn không có biểu hiện ra.
Nhưng mà Thẩm ca ca từ lâu đã xem thấu tất cả, quay mặt đi hỏi mẹ Thẩm.
“Có phu nhân nào tuổi tác xấp xỉ với ông nội không ạ?”
Thẩm mụ không rõ vì sao,
"A?!!"
A cái gì a, mùa xuân sắp đến rồi, nên yêu thôi.
Buổi tối Lâm Thục Ý theo thường lệ đi ngủ ở phòng của Thẩm Phục, bất quá nhìn thấy Thẩm Phục tự giác hướng phòng khách đi, mẹ Thẩm lại tiến lên đem hắn kéo lại.
Thẩm Phục.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ Thẩm cảm thấy có chút ngượng ngùng, những câu nói này từ miệng cô nói ra, sẽ có hay không có chút già mà không đứng đắn? Nhưng thật ra mẹ Thẩm thoạt nhìn không có chút nào già, vẫn kiều diễm giống như một đóa hoa.
"Nhà mình còn gò bó cái gì, chúng ta cũng không phải không biết."
Thẩm Phục:??
"Cũng không phải là lần đầu tiên, con còn bắt bí cái gì vậy?"
Xem Thẩm Phục không hiểu, mẹ Thẩm liền thử thăm dò nói một chút.
Thẩm Phục:??
Nghe mẹ Thẩm nói vậy, Thẩm Phục vẫn là một mặt mê man, mẹ Thẩm cắn răng một cái.
"Hai đứa cũng không phải là lần đầu tiên, tại nhà Tiểu Ý hai đứa không phải ở cùng một chỗ hay sao? Làm sao về nhà mình còn muốn chia phòng ngủ, yên tâm, mẹ không phải người cứng nhắc, hai đứa yên tâm lớn mật ngủ chung đi, chúng ta cũng sẽ không nói gì đâu."
Thẩm Phục
“….”
Nhìn mẹ Thẩm ánh mắt bát quái mong đợi, Thẩm Phục sao nói được, trước kia là lừa gạt ông nội, hắn và Lâm Thục Ý căn bản còn chưa kịp phát sinh cái gì.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, mẹ Thẩm không nhịn được.
"Nhanh đi thôi, mẹ nói con còn bắt bí là thế nào?"
Nói liền lôi Thẩm Phục đi gõ cửa phòng Lâm Thục Ý.
"Mời vào."
Lâm Thục Ý đã đổi lại áo tắm, chuẩn bị đi tắm ngủ, thấy người gõ cửa chính là mẹ Thẩm, hơi nghi hoặc một chút tưởng có chuyện nói với cậu kết quả mẹ Thẩm chỉ là lộ cái đầu, liền hướng Lâm Thục Ý nở nụ cười, sau đó đem Thẩm Phục đẩy vào.
Thẩm Phục
“….”
Lâm Thục Ý
“….”
Lần này đổi lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Thục Ý cũng không nghe thấy hai mẹ con kia đối thoại, bất quá cậu ngược lại đại khái hiểu ý tứ của mẹ Thẩm, lần này dù cậu cố gắng bình tĩnh cũng không nhịn được đỏ mặt.
Thẩm Phục nguyên bản vẫn không có ý tứ phương diện kia, mãi đến tận khi nhìn thấy Lâm Thục Ý mặt đỏ, Thẩm Phục mới phát giác được, quả nhiên là mẹ ruột, cơ hội tốt như vậy không nắm bắt, làm sao xứng với mẹ cho được.
Vì vậy Thẩm Phục trở tay đem cửa "Cùm cụp" một tiếng khóa lại rồi, câu lên khóe miệng từng bước từng bước đi tới trước mặt Lâm Thục Ý.
"Xem ra chỉ có thể cùng nhau ngủ."
Thẩm Phục cao hơn Lâm Thục Ý một cái đầu, lúc thường chưa từng có sợ qua Thẩm Phục, Lâm Thục Ý không rõ bắt đầu cảm thấy được chiều cao của Thẩm Phục làm cho cậu có áp lực.
Cố tình Thẩm Phục còn ách ách âm thanh, dường như ve vãn, đưa tay đem áo lông cởi ra, sau đó ngay trước mặt Lâm Thục Ý cởi một nút rồi lại một nút áo sơ mi, một bên cởi, một bên nhìn Lâm Thục Ý, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhìn Lâm Thục Ý cả người cũng bắt đầu cứng ngắc Thẩm Phục cảm thấy hắn thật là dùng rất lớn khí lực mới có thể bảo đảm chính mình không vồ tới, bất quá, lần thứ nhất vẫn là từ từ mới tốt.
Đem nút áo sơ mi cuối cùng nút mở ra, Thẩm Phục cầm quần áo từ trên người ném đi, sau đó lộ ra vóc người tiêu chuẩn hình tam giác ngược, cùng đường cơ bụng rắn chắc, Lâm Thục Ý giống như là bị định thân, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, bên tai đỏ chót.
Cậu cũng không phải chưa từng xem Thẩm Phục lõa thể, cũng không có cái nào như lần này, làm cho cậu cảm thấy tình dục cùng khô nóng như thế.
Đại khái cũng coi như là biết đến tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Thục Ý ngược lại cảm thấy không có khẩn trương như vậy, mà tâm lý lại thở ra một hơi, bất quá vừa nghĩ tới lúc trước cậu trên mạng thấy những thứ đó, Lâm Thục Ý bỗng sinh ra một loại dục vọng muốn chạy mất dép.
Bất quá hiển nhiên, đã hoàn toàn không còn kịp, bởi vì Thẩm Phục tay đã đáp ở quần cậu, quay đầu nhìn về phía Lâm Thục Ý, khóe miệng ý cười rõ ràng, trong mắt dục vọng thì càng muốn thoát ra ngoài.
"Anh muốn đi tắm, cùng nhau tắm được không?"
Lâm Thục Ý xoay người,
"Không muốn."
Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, nếu như Lâm Thục Ý thật sự đồng ý cùng hắn tắm, hắn mới tương đối kinh ngạc.
Kỳ thực mãi cho đến khi Lâm Thục Ý đi tắm trước, Thẩm Phục đều nghĩ đến rốt cuộc muốn hay không muốn quý trọng cơ hội lần này, hành động này mỗi ngày hắn đã suy nghĩ từ rất lâu rồi, ác ma Thẩm Phục tự nhiên là chống đỡ cứ như vậy đem người này ăn no căng bụng đi, nhưng thiên sứ Thẩm Phục lại cảm thấy được lần đầu tiên ít nhất không nên bắt đầu bất ngờ như thế.
Bất quá đợi đến khi Lâm Thục Ý tắm xong cả người ướt nhẹp từ buồng tắm đi ra, Thẩm Phục đầu đang nghĩ bậy nghĩ bạ, trong nháy mắt liền biến thành một câu nói: Thượng cậu ấy thượng cậu ấy thượng cậu ấy.
Hai má trắng nõn bởi vì hơi nước trở nên hơi hồng, đôi mắt ướt nhẹp, sống mũi thẳng, đôi môi có chút sốt sắng nhếch lên, áo tắm chỉ buộc lại dây lưng ở giữa cho nên lộ ra xương quai xanh tinh xảo cìn dính giọt nước.
Lâm Thục Ý vóc dáng vẫn không tính là quá cao, nhưng vai rộng mông nhỏ thoạt nhìn không có chút nào thanh tú, sợi tóc ngắn, đôi mắt hẹp dài, trái lại có một chút cảm giác mỹ thiếu niên đẹp như hoa, Thẩm Phục cảm thấy không cần hắn phân tâm suy nghĩ nữa, đây rõ ràng chính là đang cố ý câu dẫn hắn, không nhào tới hắn tuyệt đối là liệt dương!
Lâm Thục Ý bị Thẩm Phục đôi mắt đem kịt toả sáng làm cho sợ hết hồn, đặc biệt là Thẩm Phục đã nằm ở trên giường, áo tắm mở ra ném qua một bên, chăn chỉ miễn cưỡng đắp đếm trên eo, ở trần hướng cậu vẫy vẫy tay.
"Lại đây."
Lâm Thục Ý lần thứ nhất cảm thấy Thẩm Phục cười rộ lên lại mê hoặc đến đáng sợ.
Mặc dù cậu đã ở trong phòng tắm làm thời gian thật dài chuẩn bị tâm ly, trước khi “chịu chết” lại cảm thấy muốn không phải là qua mấy ngày nói sau đi, giờ cậu lại cảm thấy cậu chuẩn bị tâm lý chẳng có tác dụng gì cả.
Có thể trong lòng nghĩ như vậy, thân thể lại không tự chủ được đi tới "Chịu chết".
Đặc biệt là trong đầu còn không ngừng bị cưỡng ép truyền vào các loại thông tin tư thế, Lâm Thục Ý cảm thấy cả người cũng bắt đầu khô nóng đi lên.
Còn không đợi Lâm Thục Ý chính mình đi tới bên giường, Thẩm Phục liền đột nhiên đứng dậy đem Lâm Thục Ý tha lên giường, sau đó vươn mình áp ở trên người cậu
"Chuẩn bị xong chưa?"
Thẩm Phục âm thanh đã khàn khàn không ra bộ dạng, nếu như không phải vẫn còn một tia lý trí cuối cùng, hắn liền không nhịn được đem người ăn luôn.
Bị Thẩm Phục đặt ở dưới thân Lâm Thục Ý chỉ là hơi hơi giật giật cũng cảm giác được bộ vị cứng rắn cực nóng của Thẩm Phục đỉnh vào đùi cậu vì vậy cả người liền cứng ngắt bất động, tâm ý chuẩn bị lúc trước sụp đổ sạch sành sanh.
Cảm thấy Lâm Thục Ý căng thẳng, Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng tại trên môi Lâm Thục Ý in một cái hôn.
"Anh sẽ rất ôn nhu."
Máu lập tức từ cổ vọt tới trên mặt, Lâm Thục Ý nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Phục như là bị dụ dỗ giống nhau quỷ thần xui khiến gật đầu một cái, mặc dù cậu biết rõ, tiếp đó sẽ phát sinh cái gì.
Bất quá còn tiếp tục như vậy, Thẩm Phục sẽ không chịu được đại khái sẽ không dừng lại, bởi vì cậu tuy rằng cả người đều căng thẳng cứng ngắc muốn chết, nhưng trong cơ thể nhiệt độ không ngừng lên cao, cảm giác khô nóng đều đang nhắc nhở cậu không chỉ là Thẩm Phục muốn cậu, cậu cũng rất muốn Thẩm Phục.
Lâm Thục Ý cũng không phải người lãnh đạm, cho nên cứ việc khẩn trương muốn chết, cậu vẫn là bị con mắt Thẩm Phục đầu độc, chậm rãi gật đầu.
Thẩm Phục đồng tử đột nhiên co rụt lại, sau đó nụ hôn ùn ùn rơi xuống, từ cái trán đến đôi mắt, từ sống mũi đến môi, cuối cùng đến cổ, sau đó từ cổ thuận một đường hướng phía dưới.
Ôn nhu hôn từng chút, từng chút hóa giải căng thẳng của Lâm Thục Ý, từ tiếng thứ nhất rên rỉ từ trong miệng tràn ra, sau đó trong căn phòng này tiếng than nhẹ thở dốc liền không ngừng lại.
Rốt cục từ trước tới nay lần đầu tiên, Thẩm Phục so với Lâm Thục Ý tỉnh dậy sớm hơn.
Thẩm Phục đứng dậy đem rèm cửa sổ mở ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Lâm Thục Ý cũng chỉ là nhíu nhíu mày, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại
Trong phòng khắp nơi bừa bộn, trong không khí còn có mùi vị tanh mặn nhàn nhạt, chưa kịp tiêu tán, Thẩm Phục lại câu lên khóe môi nở nụ cười, cuối cùng là đem tâm tâm niệm niệm ăn người vào trong miệng cảm giác quả thực không phải quá tốt, nếu không phải nhớ nếu Lâm Thục Ý là lần đầu tiên, nín lâu như vậy hắn đại khái sẽ càng muốn nhiều hơn.
Nhanh chóng vào phòng tắm một chút, Thẩm Phục thay xong quần áo đi ra Lâm Thục Ý mới rốt cục mở mắt.
Đầu tiên là mông lung nhìn Thẩm Phục hai phút, sau đó lại thấy Thẩm Phục cười híp mắt biểu tình phút chốc liền đỏ mặt.
Thẩm Phục đi lên phía trước tại môi cậu hôn nhẹ lên.
"Không thoải mái liền không cần đứng lên, anh xuống đem đồ ăn sáng bưng lên cho em.”
Lâm Thục Ý đột nhiên liền muốn ngồi lên, động tác ảnh hưởng tới mặt sau khóe miệng giật một cái, cũng không phải đau nhiều, dù sao Thẩm Phục đêm qua khắc chế cẩn thận, suýt chút nữa hỏng mất, mà là có chút chua xót sưng phồng khó chịu, bất quá tuy rằng không phải đặc biệt lợi hại, mà là bởi vì bộ vị kia khó có thể mở miệng, cho nên khiến người ta càng không nghĩ lưu ý lại càng không thể không lưu ý, vì vậy liền lộ vẻ khó chịu.
Bất quá khó chịu thì khó chịu, nếu cậu không đi xuống ăn cơm, mà là để Thẩm Phục mang lên phòng, mọi người sẽ nghĩ thế nào?
"Quần áo."
Lâm Thục Ý nói một câu
nguyên lai rõ ràng, không phải mặt sau, mà là giọng của cậu đã khàn khàn không nghe ra tiếng.
Thẩm Phục xì xì một chút nở nụ cười, hắn đương nhiên biết đến Lâm Thục Ý để ý cái gì,
"Mẹ đều biết, em cho rằng mẹ biết thì người khác còn có thể không biết sao?"
Lâm Thục Ý liếc hắn một cái, cuối cùng lòng như tro nguội đem chính mình vùi vào trong chăn, trầm tiếng nói rằng,
"Vậy anh sớm bưng đồ ăn sáng lên cho em đi.”
Nếu mọi người đều biết, như vậy không đi xuống mới là biện pháp sáng suốt nhất.
Tối hôm qua cuối cùng làm cho tới khi nào xong, Lâm Thục Ý đã mệt đến không để ý tới chất dính trên người, vẫn là Thẩm Phục ôn nhu giúp cậu thanh lý lau chùi sạch sẽ sau mới ôm cậu đi ngủ, cho nên bây giờ bên trong cũng không có chất dính gì khả nghi, khô mát thoải mái khiến Lâm Thục Ý nhếch miệng.
Tự mình trải qua, so với hủ nữ tưởng tượng, quả nhiên khá xa, xem ra có thể là do não của hủ nữ quá lớn.
Bất quá nếu Lâm Thục Ý biết Thẩm Phục bởi vì lo lắng là cậu lần đầu tiên, so với cường độ thật sự hắn mong muốn chỉ bằng một phần mười, trên mặt sẽ là cái biểu tình gì.
Sảng khoái khóc lóc sao? Khóc thì đâu còn là đàn ông.
Trò gian vẫn không có luân phiên làm, nếu như vậy coi thường năng lực của Thẩm Phục tuyệt đối là không được.
Hết chương 79.