Lúc xế chiều, Lâm Thục Ý mang Thẩm lão gia tử đến xem tiệm cơm xem Tây Tần.
Tiệm cơm Tây Tần sửa lại là mượn tiền của Thẩm Phục, chuyện này Lâm Thục Ý đã sớm cùng Thẩm lão gia tử nói qua, Thẩm lão gia tử còn chưa nói, mẹ Thẩm đã mở miệng trước,
"Chờ hai đứa các con kết hôn rồi, tiền của Thẩm Phục chính là tiền của con, còn phân biệt như vậy làm gì.”
Lâm Thục Ý hơi sửng sốt một chút, sau đó nói
“Của anh ấy là của anh ấy, của cháu là của cháu, cháu không phải vì tiền của anh ấy!”
Mẹ Thẩm sững sờ, sau đó cười đến run lên.
" Dì biết con không phải vì tiền của nó, dì nói Tiểu Ý con sao lại đáng yêu như vậy."
Thẩm lão gia tử cũng cùng cười rộ lên.
"Được rồi đi thôi, không phải đi xem tiệm cơm sao?"
Thẩm Phục từ bên trong đi ra, nghi hoặc
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Không có người trả lời hắn, hắn quay đầu xem Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý mặt đều viết “tôi cũng muốn biết.”
Mấy người đi bộ đến tiệm cơm Tây Tần.
Tiệm cơm Tây Tần đã sắp đến ngày khai trương, đồ nên mua nên đã mua xong, cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, Lão Dương Đầu nghe Tiểu Uyển nói than hoạt tính có thể xóa đi mùi lạ cùng fomandehit, tuy rằng thời điểm lắp ráp người ta luôn nói rằng dùng đều là vật liệu hoàn hảo không ô nhiễm, Lão Dương Đầu vẫn là không yên lòng uỷ thác Tiểu Uyển mua chút than hoạt tính ở bên trong các góc.
Còn có Thẩm Phục tại chợ bán chim và hoa đặt mấy chậu cây cùng hoa, lúc bọn họ không có ở nhà đã được đưa tới.
Chỉ chờ mở cửa là có thể đón khách.
Thẩm lão gia tử đối với tiệm cơm Tây Tần rất hài lòng, từ trang trí đến bố trí đến phụ tùng, mỗi một dạng đều rất được Thẩm lão gia tử yêu thích, chống gậy ở bên trong xoay chuyển vài vòng, đánh giá được rồi mới nói với Lâm Thục Ý,
“Trang trí này, ông ngược lại rất yêu thích, kiến trúc sư là ai?”
Lâm Thục Ý thành thành thật thật gật gật đầu lại lắc đầu.
Thẩm lão gia tử nghi ngờ.
"Kiến trúc sư phụ trách chỉ huy làm, nhưng phần lớn sáng tại không phải của hắn nghĩ ra
Thẩm Phục đem chậu hoa lan bên trong góc, hơi hơi di chuyển vị trí, chen miệng nói.
"Vậy là ai làm?"
Thẩm Phục được như nguyện, giống như khoe khoang, chỉ chỉ Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý nghiêm trang gật gật đầu.
Thẩm lão gia tử chấn kinh rồi.
Phong cách trong toàn bộ tiệm cơm Tây Tần đều trở về thiết kế cổ kính, so với bầu không khí đô thi hiện đại lại hoàn toàn khác biệt, trái lại lại dung hợp hoàn mỹ, thiết kế như vậy phải xuất thân từ danh gia, nếu nói là do kiến trúc sư học hành bài bản thiết kế, Thẩm lão gia tử cũng sẽ không kính ngạc thái quá như vậy, nhưng nếu là Lâm Thục Ý, ngược lại làm Thẩm lão gia tử rất giật mình.
Dù sao Lâm Thục Ý trong bối cảnh chưa từng đi học qua thiết kế này.
Thẩm lão gia tử bất động thanh sắc nhìn Lâm Thục Ý liếc mắt một cái, cảm thấy "cháu dâu " của ông quả thực ngọa hổ tàng long.
"Tiểu Ý nhà chúng ta thực sự là quá tuyệt vời."
Mẹ Thẩm là người duy nhất không dựa theo lẽ thường suy nghĩ vấn đề, tư duy nhảy ra đến ba Thẩm căn bản không đuổi tới, chỉ có thể nhìn vợ của mình biến thành người thần tượng “con dâu”
"Trưởng thành đẹp trai như vậy, tay nghề nấu ăn rất tốt, còn hiểu thiết kế, quả thực là vô địch rồi.”
Nghe nói như vậy ba Thẩm cùng Thẩm lão gia tử liếc mắt nhìn nhau, yên lặng thêm vào một cái, còn biết thư pháp nữa.
Thẩm Phục cũng ở trong lòng yên lặng thêm vào một cái, công rất giỏi cưỡi ngựa.
Này đó tổng hợp lại cùng nhau, thấy thế nào cũng không giống như là một người chỉ tốt nghiệp trung học, đại học cũng chưa học qua, mà cũng chỉ là một đứa bé mười tám tuổi.
Thẩm Phục lại một lần nữa cảm thấy mình nhặt được báu vật đồng thời, tâm lý chua xót, nhưng mà cái gì thẳng thắn sẽ được khoan dung a, không biết thời điểm nào vợ của hắn sẽ nói sự tình của chính mình nói cho cho hắn nghe.
Ba người yên lặng ở trong lòng tính toán, sau đó đồng thời dời đi đề tài.
"Cái này hoa..."
"Phía ngoài biển..."
"Trên lầu bức bình phong..."
Ba người
“…..”
Kì thực đều ngầm hiểu trọng lòng.
Mẹ Thẩm không vui.
"Nào có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy, dì xem quán cơm này thật tốt chờ khai trương ngày đó dì nhất định đến ủng hộ."
Xem xong tiệm cơm Tây Tần, mấy người lại cùng nhau trở lại, trên đường gặp vài cô bé
tựa hồ là chuyên môn đi tiệm cơm Tây Tần tiệm, nhìn thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều chấn động không thôi, liền tụ lại cùng nhau nói nhỏ.
Đều biết nguyên do cha con tổ bốn người yên lặng không nhìn cũng không nói lời nào, mẹ Thẩm một người không có xem cái weibo kia, kỳ quái nói,
"Thật giống đều biết đến Tiểu Phục cùng Tiểu Ý nhỉ, ngay cả tên cũng biết, hai đứa đã đạt đến trình độ ân ái này rồi hả? Lúc trước tin tức bát quái kia, nhiều người nhìn ra như vậy sao?"
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy được chuyện này không cần giải thích, dù sao nói đến cái này liền muốn nói đến sự kiện Thẩm Phục và Thẩm lão gia tử nước đổ đầu vịt, làm lớn chuyện lên, thật sự mất mặt.
Tiệm cơm Tây Tần nhìn rồi, Thẩm lão gia tử ở lại một đêm nữa rồi chuẩn bị về H thị, tuy rằng Lão Dương Đầu không có chút nào để ý, nhưng Thẩm lão gia tử vẫn cảm thấy bất tiện nếu. ở lâu thêm, huống chi lưu Thẩm Nham một mình ở trong nhà lo cho hạng mục lớn kia, ba Thẩm cũng có chút không yên lòng, liền thương lượng sáng ngày thứ hai ba người bọn họ liền trở về.
Trước khi đi Thẩm lão gia tử cùng Lão Dương Đầu hai người nói chuyện đến nửa đêm, không biết nói là cái gì, bất quá sáng ngày thứ hai dậy, Lão Dương Đầu cả người thoạt nhìn đều thoải mái thích ý không ít.
Thời điểm đi mẹ Thẩm, nghiêm chỉnh ôm bình đựng quả chanh hầm đường phèn của Lão Dương Đầu đưa, tuy vây mẹ Thẩm vẫn có chút không nỡ, cũng không vui, trong lòng cô có một loại cảm giác nhàn nhạt khi phải gả con gái đi, không khỏi chua xót, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Thấy vợ mình cau mày, ba Thẩm đau lòng đều nhéo ở cùng một chỗ, không ngừng mà an ủi
"Chờ thời điểm tiệm cơm của bọn họ khai trương, anh mang em trở lại, hai đứa cũng không phải không trở lại, rãnh rỗi sẽ về nhà mà."
Mẹ Thẩm vẫn không vui vẻ cũng không muốn để ý đến ông.
Lâm Thục Ý lần thứ nhất biểu lộ tình cảm tiến lên ôm mẹ Thẩm một cái nói.
"Chờ khai trương, con và Thẩm Phục liền tới thăm dì, nếu không dì và chú lại đây chơi cũng được.”
Mẹ Thẩm vui mừng ôm lại cậu một chút, nói rằng,
"Vẫn Tiểu Ý nhà chúng ta hiểu chuyện.”
Ba Thẩm:... Lệ rơi đầy mặt.
Mãi đến khi xe đi được một đoạn, nhìn vợ mình mở ra cửa sổ liên tục phất tay với Lâm Thục Ý, ba Thẩm chột dạ nghĩ, ông làm sao có loại cảm giác vui vẻ như trút được gánh nặng thế này? Thật sự là không nên, không nên, bất quá đã lâu chưa từng có thế giới hai người đến tột cùng nên đi chỗ nào chơi đây? Ngẫm lại vẫn là hơi kích động.
Mới mấy ngày ở cùng người nhà họ Thẩm, đã thành thói quen, Lâm Thục Ý buổi tối lần thứ nhất cảm thấy, nhà này thật có chút quạnh quẽ.
Đem lời này nói cho Thẩm Phục nghe, Thẩm Phục ở bên ngoài trầm mặc một hồi sau đó hỏi lại cậu.
"Em yêu thích trẻ con không?"
"Hả?"
Lâm Thục Ý có chút nghe không hiểu.
"Em bé, trắng trẻo non nớt giống như bánh bao, em thích không?”
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, trước đây cậu chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn, bất quá khi đó nhìn thấy người ta trong nhà con cháu đầy cả sảnh đường, tình cờ cũng sẽ nghĩ một hồi, nếu như mình sau đó có con, thì con sẽ bộ dạng gì, nghĩ như vậy hẳn là cậu cũng rất yêu thích trẻ con đi.
Lâm Thục Ý ừ một tiếng.
"Yêu thích."
Thẩm Phục ở bên ngoài liền không nói.
Sau đó thì sao? Yêu thích trẻ con cùng nhà này quạnh quẽ, hay không quạnh quẽ có quan hệ gì?
Nửa ngày Thẩm Phục lại nói,
"Vậy thì nhận nuôi một đứa đi, không muốn giống anh, giống em là tốt nhất."
Lâm Thục Ý nở nụ cười.
"Tôi hiểu, bất quá làm sao có khả năng giống tôi."
Lâm Thục Ý biết đến Thiên triều có luật pháp nhận con nuôi, nhưng làm sao có thể giống cậu, cậu cần phải chọn lựa, thì cậu hi vọng đứa bé có thể giống như Thẩm Phục, tính tình của cậu quá nặng nề, vẫn là giống Thẩm Phục tính cách hoạt bát hơn một chút, được người ta yêu thích.
"Ừ, trưởng thành khả năng không giống, bất quá tính tình như em sẽ rất tốt."
"Gọi anh là ba ba, cũng gọi em là cha, chúng ta có thể dạy nó đọc sách viết chữ, em yêu thích đồ ngọt như vậy, nó lớn rồi cũng sẽ giống em,chúng ta không phải mua lò nướng rồi sao, em có thể dạy cho nó hắn làm rất nhiều bánh ga tô nhỏ, nó nhất định rất yêu thích."
Thẩm Phục nói, Lâm Thục Ý ở trong đầu không ngừng mà tưởng tượng.
Kỳ thực cậu đối với đứa con cũng không có quá nhiều mong đợi, nhưng Thẩm Phục vừa nói như thế, cậu đột nhiên cảm thấy, nếu quả thật cuộc sống như lời nói, thì thật sự quá tốt.
Lâm Thục Ý nghĩ đi nghĩ lại đã ngủ quên mất rồi.
Thẩm Phục lặng lẽ đi vào cửa ngồi ở bên giường cậu, đem chăn lại kéo lên một chút, che lại xương quai xanh Lâm Thục Ý không cẩn thận lộ ra.
Hắn thật sự là không nghĩ phá hoại bầu không khí, thời điểm nhắc tới đứa con, hắn đầy đầu nghĩ tới đều là, để Lâm Thục Ý sinh cho hắn một đứa.
Không, sinh một đứa con không trọng yếu, quan trọng là... trước khi sinh nhất định phải "làm" đã.
Đầu óc toàn ý nghĩ dục vọng
Thẩm Phục cảm thấy hắn thật sự thật sự sắp không nhịn được.
Ngày thứ hai Thẩm Phục dậy Lâm Thục Ý đã thức dậy, rõ ràng một đêm mộng đẹp, thần thanh khí sảng tại nhà bếp làm điểm tâm.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn bộ phòng khách, vừa ngửi cũng biết là mùi vị của đồ ngọt.
Thẩm Phục mặc áo ngủ tiến vào nhà bếp, Lâm Thục Ý quả nhiên đang nướng bánh ngọt.
"Anh đã tỉnh rồi à, tôi đang làm nóng sữa bò, trước đi rửa mặt, sau đó có thể ăn."
Thẩm Phục không nghĩ uống sữa tươi, cũng không muốn ăn đồ ăn sáng, hắn muốn ăn người.
Đặc biệt là thời điểm Lâm Thục Ý quay đầu cười, híp mắt lại với hắn, Thẩm Phục không nhịn được, hai ba bước nhanh chân chạy vào phòng tắm.
Mới sáng sớm, bồng bột quá quả nhiên bị thương tổn.
Lâm Thục Ý hoàn toàn không có nhận ra được tiếp tục tràn đầy phấn khởi nướng bánh ngọt.
Đại khái là ngày có suy nghĩ đêm có điều giấc mộng, cậu tối hôm qua thật sự mơ tới tiểu bánh bao, bọn họ nhận nuôi, đôi mắt, tiểu bánh bao cực kỳ giống Thẩm Phục, giọng tiểu bánh bai mềm mại non nớt gọi cậu là cha, Lâm Thục Ý cảm thấy coi như là nằm mơ, tâm cũng sắp yếu mềm rồi.
Vì vậy buổi sáng không kịp chờ đợi bắt đầu tìm phương pháp phối chế làm bánh ga tô nhỏ.
Trước khi nhận nuôi tiểu bánh bao, cậu nhất định phải đem tay nghề làm bánh này tăng lên, vạn nhất tiểu bánh bao thật sự giống như Thẩm Phục nói, cũng yêu thích đồ ngọt, thì làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, Lâm Thục Ý cảm thấy, mỗi sáng sớm đều ăn bánh ga tô nhỏ mới tốt.
Phương pháp làm bánh ngọt, cậu học ở trên điện thoại di động, vì lần thứ nhất làm loại bánh ga tô nhỏ này cho nên phải xem đi xem lại ba lần, sau đó cũng không giữ quy tắc ban đầu bắt tay vào làm.
Lấy lòng trắng trứng, tách lòng đỏ trứng, bột mì đã rây qua, hỗn hợp trộn lại, cuối cùng nặn hình dáng, rồi cho vào lò nướng, cậu cũng không nhìn lại điện thoại di động thêm lần nào cả.
Đợi đến lúc nướng lúc tốt lấy ra, thành quả cùng ảnh hiển thị trong máy điện thoại cũng không khác bao nhiêu.
Cái gọi là thiên tài, đại khái chính là như vậy.
Bánh ga tô nhỏ bên trong thêm không ít sữa bò, không chỉ ngửi thấy mùi vị thơm ngọt, ăn vị cũng càng nhẵn nhụi mềm mại, vừa vào miệng liền tan ra, dư vị tinh khiết thơm ngon.
Thẩm Phục là người không thích ăn ngọt đều ăn xong mấy cái.
"Anh nói, nếu như muốn nhận nuôi con, yêu cầu thủ tục có nhiều không? Chúng ta quan hệ như vậy có trở ngại không?"
Lâm Thục Ý đột nhiên phát ra tiếng hỏi.
Thẩm Phục nheo mắt lại cười rộ lên
"Em muốn có đứa con?"
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Thẩm Phục đang muốn khiêu khích cậu nói chúng ta có thể chính mình sinh ra được mà, lại nghe Lâm Thục Ý nói rằng,
"Sau đó có thể mỗi ngày làm cho nó bánh ga tô nhỏ."
Mỗi ngày làm? Cho con ăn?
Thẩm Phục chính mình cảm thấy ghen tị muốn thu hồi câu nói vừa nãy tự mình nói ra không biết có còn kịp hay không.
Hết chương 71.