Lão Dương Đầu đi, tiệm cơm Tây Tần sinh ý vẫn trước sau như một, thậm chí so với lúc trước bắt đầu tăng lên, tuy nói không phải hoàn toàn vì Lâm Thục Ý và Thẩm Phục,nhưng bọn họ cũng có một nửa công lao.
Từ trước thời điểm, Lâm Thục Ý một người tại tiệm cơm Tây Tần, mấy cô bé tới rất nhiều, hiện tại Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục, người tới ngày càng nhiều, trong đó càng không thiếu lời nói kì quái của mấy cô bé.
Chỉ cần Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục đứng chung một chỗ, bọn họ liền kích động kêu la.
Sau một quãng thời gian, ngay cả Lâm Thục Ý cũng cảm thấy không đúng.
"Một tô mì thịt bò, một bát nước sốt cà chua”
Thẩm Phục từ cửa sổ nói to,cười híp mắt ghi thực đơn, Lâm Thục Ý gật gật đầu, tay chân lanh lẹ đem mì nấu xong, sau đó đặt ở trước cửa sổ, Thẩm Phục đưa tay đón liền đụng phải tay Lâm Thục Ý.
Bên ngoài một cô gái kêu tính tiền, lập tức đụng đụng vai cô gái đồng hành.
"Mau nhìn mau nhìn."
Một cô gái khác lập tức quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy hai người tay chạm vào nhau, Thẩm Phục còn cố tình nhìn Lâm Thục Ý nở nụ cười ôn nhu.
Cô bé lập tức kích động sôi trào lên, tâm hồn thiếu nữ lâng lâng mơ mộng.
"Ôi, quả thực là đẹp mắt a, hạnh phúc quá đi thôi.
Đúng vậy đúng vậy, nhưng đáng tiếc anh chàng kia không cho chụp ảnh, không phải thế thì tớ thật muốn chụp để mọi người cùng ngắm a
Lâm Thục Ý nghẹo cổ, nhìn ra phía ngoài.
"Mấy cô bé đang nói cái gì vậy?"
Thẩm Phục khóe miệng giật một cái.
"Không có gì, nói bậy thôi mà không cần để ý đến mấy cô ấy."
Lâm Thục Ý nghi ngờ nhìn hắn, thật sự không có gì? Vậy hắn làm sao chột dạ thành như vậy?
Liên quan đến sự tình của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý kì thực cũng không có hỏi qua dù sao thì việc của cậu Thẩm Phục cũng không có hỏi. Cậu không sợ Thẩm Phục lừa, ngược lại Thẩm Phúc dạy cho cậu không ít thứ, cho nên nếu Thẩm Phục nguyện ý nói Lâm Thục Ý liền nghe, Thẩm Phục không muốn nói thì cậu cũng không hỏi.
Cơ mà Lâm Thục Ý muốn biết nhất chính là Thẩm Phục bị một thân thương tổn kia rốt cục là làm sao mà tới bất quá người xuống tay thật nặng.
Lão Dương Đầu không ở đây, thời gian cơ bản của hai người đều cống hiến cho cửa hàng, thời gian cho bản thân tựa hồ không có, trở lại nhà Thẩm Phục liền lập tức lăn về phía ghế sô pha, nằm ở chỗ đó không muốn dậy.
"Đứng một ngày, mệt chết tôi."
Vừa nói vừa dịch bên cạnh nhường chỗ Lâm Thục Ý ngồi xuống.
"Buổi tối chúng ta ăn cái gì?"
Hai người ở trong cửa hàng bận bịu cả ngày, buổi trưa ăn tạm một chút mì, buổi tối còn lại cái gì đều không ăn. Không có Lão Dương Đầu, hai người bọn họ cũng không muốn nấu, miễn cho ăn xong phải thu thập bát đũa đem đi rửa.
Lâm Thục Ý không thích rửa bát, Thẩm Phục cũng vậy.
"Không biết."
Nhắc tới ăn Lâm Thục Ý đôi mắt liền toả sáng, bất quá nếu là hỏi cậu ăn cái gì, cậu cũng không biết, bởi vì món cậu đã ăn qua đều muốn ăn lại, món chưa từng ăn qua chỉ có Thẩm Phục biết, cậu càng muốn ăn hơn.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, ngày hôm nay đóng cửa quán hơi trễ, chỗ xa hẳn là không đi được, ở gần đây tựa hồ không món gì ăn ngon, bây giờ cũng chỉ có thể đi ăn thức ăn nhanh.
"Chúng ta đi ăn thức ăn nhanh đi?"
"Thức ăn nhanh?"
Thẩm Phục gật gật đầu.
"Tuy rằng thức ăn nhanh ăn cũng không ngon mấy, bất quá không muốn ăn mì, hiện tại đã trễ thế này, cũng chỉ có thể đi ăn thức ăn nhanh."
Lâm Thục Ý không để ý, tuy rằng không biết cái gì gọi là thức ăn nhanh, bất quá chỉ cần có là ăn được, cậu cũng muốn trải nghiệm.
Cửa hàng thức ăn nhanh đều đóng cửa rất muộn, nhưng mà hai người đi hơi muộn, mặc dù không có đóng cửa, món ăn cũng đã không còn nhiều lắm.
Lâm Thục Ý chưa từng ăn loại này thức ăn đều đặt trong
đĩa nhỏ như vậy, nhìn có chút mới mẻ, nên đều chọn mỗi loại một phần.
Bất quá lúc ăn mùi vị rất là miễn cưỡng, không thể nói là khó ăn, cũng không thể nói là ăn ngon nhưng mà có ăn là được rồi.
Lấp đầy bụng, Lâm Thục Ý liền muốn trở về, Thẩm Phục hai tay đút túi.
"Buồn ngủ sao? Cậu làm việc và nghỉ ngơi không khỏi cũng quá quy luật đi."
Lâm Thục Ý nhíu mày,
"Không phải đâu? Ăn no rồi cũng đâu có việc gì để làm”
Thẩm Phục chuyển mắt nhìn hai bên một chút, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở rạp chiếu phim phía đối diện, khoát tay nói.
"Chúng ta đi xem phim đi."
Tuy rằng hai người đàn ông đi xem phim cũng không tốt cho lắm, nhưng vì Thẩm Phục cảm thấy phương thức sống của Lâm Thục Ý có chút quá mức vô vị.
Lâm Thục Ý thường thường ở nhà xem ti vi, cậu đối với đồ vật có thể nhìn thấy hình ảnh người khác này, cũng rất có hảo cảm, cho là phim điện ảnh cùng phim truyền hình giống nhau, cho nên liền phá quy củ một lần, đồng ý.
Vì vậy trong rạp chiếu phim nhân viên bán vé liền thấy cảnh tượng như vậy.
Một người đàn ông đẹp trai khí chất kiên cường, vóc người thon dài, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt nhìn ai cũng giống như đang phóng điện, hếch lên khoé miệng cười một cái liền khiến người ta tê tê dại dại. Người đàn ông đẹp trai cực phẩm như vậy đi tới trước mặt, nhân viên bán vé đang muốn đến gần tiếp cận lại nhìn người phía sau một cái.
So với người trước mặt, người này thấp hơn một ít, áo sơ mi cùng quần bò đơn giản sạch sẽ, thoạt nhìn rất gầy nhưng quần áo mặc trên người lại rất vừa vặn, cả người toát ra khí chất vừa điềm nhiên vừa cao quý, mái tóc ngắn đen mượt tùy ý khoát lên cái trán, đôi mắt có chút sương mù nhìn mông lung nhưng lại khiến người ta cảm giác sạch sẽ chưa hiểu sự đời, thoạt nhìn tuổi tựa hồ không lớn lắm.
Nhân viên bán vé nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn lịch, trong lòng thầm nghĩ hôm nay là cái ngày gì mà lại tốt như vậy, nhìn thấy trai đẹp đã đành, không chỉ một mà là hai, lại đều là cực phẩm.
“Xin chào quý khách, xin hỏi…”
Thẩm Phục quay đầu khoác tay lên vai Lâm Thục Ý
“Không biết hôm nay chiếu phim gì, thôi thì xem cái này đi.”
Nói xong tựa hồ mới nghe thấy tiếng của nhân viên bán vé, hắn liền quay đầu lại, cười híp mắt.
“Thật xin lỗi, cô vừa nói cái gì? Tôi không nghe thấy.”
Nhân viên bán vé nhìn một chút cánh tay Thẩm Phục đang ngang nhiên gác trên vai Lâm Thục Ý, lại nhìn một chút gương mặt Lâm Thục Ý lộ ra biểu tình “ chuyện này bình thường thôi”, sắc mặt trong nháy mắt bi phẫn lên
“Không có gì, xin hỏi hai vị muốn xem phim nào?”
Trai đẹp cư nhiên đều đi làm gay, không trách được tại sao cô không tìm được bạn trai!!
Lâm Thục Ý bị tay Thẩm Phục khoát lên, mới đầu có chút phản cảm, nhấn mạnh rất nhiều lần Thẩm Phục cũng không đổi được sau đó thành thói quen luôn, ngược lại đều là đàn ông nên cũng không để ý.
(Lời tác giả: Cũng bởi vì là đàn ông nên mới có vấn đề đó nha)
"Phim này hay không?"
Người bán vé đang muốn nói chuyện, Thẩm Phục đã thay thế cô giới thiệu tóm tắt.
“Cường độ tuyên truyền rất lớn, đóng phim là ảnh đế, một ngôi sao điện ảnh đang rất nổi danh, tác phẩm của người đó đều được bảo đảm, xem nha”
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
"Lấy cho tôi hai tấm vé phim này "
Cơ hội nói chuyện bị bớt đi, người bán vé càng ai oán.
Từ đầu tới cuối, cậu nhóc kia đều không có liếc nhìn cô một cái! Không trách được việc cô không tìm được bạn trai!
Đợi không quá một hồi, hai người liền đồng thời tiến vào phòng chiếu số năm, bởi vì là phim chiếu lần đầu, cho nên rạp chiếu phim khá đông người, dù cho hiện tại đã chín giờ tối.
Đợi đến khi ngồi vào chỗ ngồi Thẩm Phục không biết từ nơi nào lấy ra một thùng bỏng ngô, cùng hai cái kính mắt xem phim 3D, sau khi vào cửa là cô bé bán vé kia ý cười tràn đầy định đưa kính mắt cho Lâm Thục Ý, lại bị Lâm Thục Ý vô ý không thấy, cô bé nhìn vậy khóe miệng đều cứng đờ.
Lâm Thục Ý tiếp tục bỏ qua kính mắt, đem tầm mắt đặt ở bỏng ngô
"Ăn ngon không?"
Thẩm Phục
“.....”
Hắn xem như là phát hiện, lời Lâm Thục Ý hỏi hắn nhiều nhất là
(Ăn ngon không? Cái nào ăn ngon hơn?)
"Bỏng ngô đường, tôi nghĩ cậu thích ăn ngọt như vậy, hẳn là cũng thích ăn cái này."
Lâm Thục Ý bốc lên một cái nhìn một chút, bắp ngô? tựa hồ nhớ lại kinh thành Đại Yến quốc, ở đầu đường cũng có người bán loại này, bất quá cảm giác thô ráp, màu sắc cũng không có xinh đẹp như vậy, trẻ con nhà nghèo hay mua làm đồ ăn vặt, cậu từ trước đã muốn ăn, nhưng Tống Nham lại nói đây là đồ ăn dành cho con nít.
Nhớ lại một hồi, sau đó mới bỏ bỏng ngô vào trong miệng.
Rất ngọt, bên ngoài còn có một tầng xốp xốp giòn tan, cắn xong cái đó mùi vị ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, bỏng lập tức tan.
"Tôi thế nào cảm giác cậu chưa từng ăn bỏng ngô nhỉ"
Thẩm Phục hồ nghi nói.
Lâm Thục Ý mặc kệ hắn, ăn xong cái này lại lấy cái khác, ăn liên tục.
Thẩm Phục nghiêng người sang bên giơ tay lên, đem kính mắt gác lên trên mũi Lâm Thục Ý.
"Làm cái gì?"
Lâm Thục Ý hoàn toàn không có chú ý tới kính mắt trên tay Thẩm Phục không biết Thẩm Phục làm cái gì, về sau hơi co lại.
"Đừng nhúc nhích."
Thẩm Phục đưa tay đè lại Lâm Thục Ý, sau đó đem kính mắt đeo tốt cho cậu.
Đằng sau truyền đến một trận xì xào bàn tán, Thẩm Phục nghe xong giật giật khóe miệng, quyết định không nghe.
Lúc này ánh đèn bốn phía lập tức vừa vặn tối lại, bộ phim điện ảnh bắt đầu, tầm mắt đột nhiên tối đi Lâm Thục Ý có chút không quen liền nháy mắt mấy cái.
Sau đó trên màn ảnh hiện ra một cái đầu người đầy máu, tựa hồ vội vã lăn tới trước mặt Lâm Thục Ý, đôi mắt trợn trọn bộ dạng chết không nhắm mắt, Lâm Thục Ý suýt nữa bị sợ đến hét lên, lập tức nhéo tay Thẩm Phục.
Thẩm Phục quên nói cho cậu biết, phim này là một bộ kinh dị.
Kỳ thực nếu như là cảnh tượng như vậy đặt tại trước mắt Lâm Thục Ý cậu sẽ thấy bình thường, không biết sợ là cái gì. Dù sao kiếp trước cũng làm Thượng Thư Lại Bộ mặc dù là quan văn, cũng không phải chưa từng thấy người chết, nhưng lúc này Lâm Thục Ý không hề phòng bị, lại rất lâu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, huống chi rõ ràng là phim điện ảnh, không biết tại sao, đầu người kia tựa hồ lăn ở trước mặt cậu, chân chân thật thật giống như chỉ cần cậu đưa tay ra là có thể chạm vào được.
Tựa hồ mọi người cũng không nghĩ tới vừa mở đầu lại có hình ảnh kinh sợ như vậy, bên trong phòng chiếu phim,tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp, phía sau xì xào bàn tán cũng lập tức biến thành rít gào.
Thẩm Phục hé mắt, ngược lại hắn không có bị dọa, nhanh chóng quay đầu sang xem Lâm Thục Ý, kết quả là bị Lâm Thục Ý bấm cánh tay, đau đến khóe miệng giật một cái.
"Cậu đừng bấm tôi!!"
Lâm Thục Ý quay đầu nổi giận đùng đùng nhìn hắn,
"Anh làm cái quỷ gì vậy!!"
Thẩm Phục không rõ ý cậu cho lắm.
"Cái đầu người kia sao lại lăn ở trước mặt của tôi”
Thẩm Phục
“….”
“Cậu sẽ không phải không biết phim 3D chứ?"
Thẩm Phục lần này thật sự tin chắc, Lâm Thục Ý nhất định là người sống ở trên núi di cư xuống đây.
Ngoại trừ lúc bắt đầu, hình ảnh đột nhiên xuất hiện là do không kịp chuẩn bị, phía sau hơi máu me, ngược lại không có hù Lâm Thục Ý lần nữa,tình tiết cố sự phim lại ngày càng hấp dẫn khiến cả Thẩm Phục không nhịn được ngay lập tức có bộ dạng mê li. Bất quá những người khác không được như vậy, tỉ như cô bé ngồi phía sau Lâm Thục Ý, toàn bộ quá trình đều hét gào, ngay cả lúc vai chính anh chàng trinh thám đẹp trai đi ra cũng hét.
"Cũng không có cái gì kinh khủng ạ, cậu hét cái gì vậy?”
Bên cạnh một cô gái khác bất đắc dĩ lên tiếng hỏi bạn mình.
Cô bé kia chuyển đảo mắt, hưng phấn không thôi
"Lần này là vì nam chính quá đẹp trai!"
Mọi người
“……”
“Bất quá nói đến, phía trước có hai người đàn ông cũng rất đẹp trai nha! Đã ngồi cạnh nhau, người kia còn giúp người này đeo kính, tình cảm thật tốt! Trai đẹp cùng nhau làm gay, dễ thương chết mất!”
Cô bé bạn thân
“......”
“Âm thanh cậu có thể hay không nhỏ hơn một chút, mọi người đều nghe thấy đó”
Thẩm Phục
“.......”
Đợi đến khi bộ phim kết thúc, cô bé đằng sau kia cổ họng đều bị khàn, thế mà vẫn chưa ngừng nói
"A a a a!! Phim này không hổ là dẫn đầu về doanh thu phòng vé, quá hay quá đẹp luôn ấy!!”
Bị dọa như thế mà vẫn cảm thấy đẹp mắt sao?
"Hài lòng nhất chính là Chu đại thần đẹp trai.”
Cái này mới là trọng điểm.
“Còn có ngồi ở phía trước chúng ta, có hai người kia thực sự là tình cảm quá thân mật rồi! Cơ hữu tốt a! Cơ hữu tốt! Quả thực không uổng công chuyến này tớ lén lút chụp hình, nhưng đáng tiếc thấy không rõ lắm, nếu không phải thế có thể đăng bạn bè xem rồi.
Bạn thân
“…..”
"Bọn họ còn chưa đi đâu, đứng ở ngay sau lưng cậu kia kìa"
Cô bé quay đầu nhìn thấy nụ cười lạnh của Thẩm Phục, cũng như khí chất cao lãnh không giải thích được của Lâm Thục Ý.
"Cơ hữu là có ý gì?"
Lâm Thục Ý nghiêng đầu, cái từ này thật sự là nghe đến nhiều lắm, huống chi cảm giác được ý từ từ này thật không ra làm sao.
Thẩm Phục.
“......”
Cô bé bạn thân
“……”
"Cơ hữu chính là... A a a..."
Cô gái bạn thân tiến lên, một tay che lại cái miệng sắp sửa gây hoạ từ bạn mình mà ra, cười cười nhìn Lâm Thục Ý gật gật đầu.
"Thật không tiện, bạn em không biết giữ mồm giữ miệng, nói hưu nói vượn."
Sau đó liền đem cô bé kia tha đi.
Lâm Thục Ý càng không giải thích được, nhìn Thẩm Phục, Thẩm Phục khóe miệng giật một cái.
"Ý từ chính là chúng ta quan hệ tốt”
Là như vậy sao? Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, nửa ngày nói rằng
"Vậy chúng ta cũng xem như là cơ hữu đi."
Thẩm Phục không chú ý một cái, bị câu nói này của Lâm Thục Ý một kích, sặc gần chết, thấy Lâm Thục Ý nhìn sang, vội vã thuận khí nói rằng,
"Đúng, chúng ta là cơ hữu, tốt."
Thẩm Phục: (Mình làm sao có một loại cảm giác tội ác đi chiếm tiện nghi của cậu ấy thế này)
Hết chương 12.