Ta Làm Cẩm Lý Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 2: 2: Hàng Hải Cuồng Hoan 2





Editor: Trâm Rừng.Mây trôi qua và mặt trời ló dạng.Dưới ánh nắng, bề mặt của vòng tay vòng ánh sáng màu xanh nhạt.Phúc An An cầm nó trong tay, nhìn xung quanh, cố nén lòng hiếu kỳ, không dám lấy chiếc vòng ra cho đến khi tìm được một nơi không có ai.Mười người chơi, một chiếc vòng tay, tức là mười người chơi đều đang tranh giành chiếc vòng này.

Trò chơi này quá keo kiệt.Dù mới đến nhưng cô ấy cũng biết rằng của cải không được lộ ra ngoài.

Vào tới trong nhà vệ sinh sau đó cô mới dám xem kỹ chiếc vòng này như thế nào.Không gian của chiếc vòng này rất thú vị, có khoảng sáu gian riêng biệt, mỗi gian lớn bằng một chiếc vali 24 inch.Ngồi trên nắp bồn cầu, ngây ngốc xoa xoa tay, cô hỏi không khí, "Trò chơi này không có quy tắc và mẹo nào khác sao?"Không ai trả lời cô ấy.Phù An An đợi nửa phút, mới tiếp tục hỏi: "Hàng hải cuồng hoan sao? Ta sẽ không lên tàu, cho nên ở cảng này qua ba mươi ngày là được rồi."Nhân tiện, hãy tìm xem địa điểm này ở đâu, bắt xe và về nhà, nhân tiện kiếm lời một món không khoa học vòng tay không gian.

Sau đó bán qua tay cho một người khác liền lập tức phát tài rồi!Chậc, trí thông minh của cô ấy thật đáng sợ.[Không, mọi hành động của người chơi nhằm trốn tránh trò chơi và cản trở chức năng sàng lọc của trò chơi sẽ bị coi là vi phạm và nếu họ bị nhắc nhở ba lần, họ sẽ bị trực tiếp xóa sổ.]"Yo, nói vậy ngươi mới xuất hiện?"Phù An An nhìn màn hình ánh sáng phía trên, "Ta hỏi ngươi một chút, không giải thích gì về trò chơi này sao?”[Vòng chơi này: Sống sót trên biển 30 ngày.

Vòng này là một trò chơi chung, tất cả nội dung trò chơi đều do người chơi tự mình khám phá.


Hãy chỉnh đốn lại thái độ của mình, trò chơi sẽ quyết định sự sống chết của bạn.]Cô đang ngồi trên nắp bồn cầu, toàn thân đột nhiên tê liệt như bị điện giật, dòng điện khiến cô rùng mình.Trung thực ngay lập tức.Nếu bạn đang chèo thuyền ...!Nếu bạn ở trên biển cả tháng, thì hãy mua một số thức ăn, nước uống, cộng với một số loại thuốc chống viêm, thuốc say sóng và vitamin C.

Ngoài những vật liệu cơ bản này, Phù An An không biết phải làm gì khác hay cần chuẩn bị những gì.

Dù sao đi nữa, đi thuyền, khủng hoảng sinh tồn là một cơn bão, va vào một tảng băng, chìm tàu hoặc chạm trán với cướp biển.Dựa vào số tiền đã có, Phù An An trước tiên mua cam, táo, lê và các loại hoa quả khác có thể bảo quản được thời gian dài, chiếm không gian của hai chiếc vali.

Trên biển, sợ nhất là không có nước ngọt.

nên cô ấy đã mua một đống.


Bốn mươi chai nước khoáng được đặt trong một chỗ trống.

Ba mươi bao mì gói cộng với một ít bánh mì lấp đầy một chỗ trống.Theo cô, không để mình chết đói là có được một nửa có thể thành công thông qua trò chơi.Không gian còn lại chứa đầy đủ mọi loại thuốc mà cô có thể nghĩ ra; cuối cùng cô mua một chiếc thuyền bơm hơi và đặt nó vào gian cuối cùng.

Nếu cần, cô có thể bỏ thuyền và trôi dạt.

Với sự chuẩn bị đầy đủ như vậy, cô ấy có thể sống sót trong ba mươi ngày không có vấn đề gì.Phù An An nghĩ thầm, và theo lời của người chú già, cô đã tìm được chiếc tàu mình cần phải lên.

Con tàu chở hàng này cực kỳ lớn.Làm một con vịt cạn sống trên đất liền, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con tàu dài 300 mét như thế này.

Một số lượng lớn công-te-nơ được chất đống trên tàu, trông rất hoành tráng.Đang đứng ở trên bờ nhín đến nhập thần, cô bị một người đàn ông áo đen trong một đám người vôi vàng đụng phải, đụng trúng cô cũng không nói một câu xin lỗi, hai mắt không ngừng liếc qua liếc lại các thùng hàng đang để trên tàu.Không chỉ có vài người này, những người đàn ông mặc trang phục giống như vậy cũng đang tìm kiếm các nơi khác tại bến cảng.Họ đang tìm kiếm cái gì?.