Tứ Môn Tranh Tài, Đấu Trường Vô Lý. Hiện tại trên quảng trường Thiên Thánh Môn trời đã bắt đầu tối, thế nhưng khán giả vẫn không chút mệt mỏi nào, hiện tại họ lại vô cùng hưng phấn.
- Đi thôi.
Vũ Lôi Phong phất tay, áo bào đỏ đen tung bay đi đầu, theo sau là Linh Nhi và Lưu Thiên Kim phân biệt mặc cung trang màu xanh và tím. Sau cùng là Hắc Bạch Song Sát.
- Hiện tại, trận đấu thứ hai trên Đấu Trường Vô Lý, đội Phong Lôi Môn sẽ ở phe Xanh, đội Vũ Đài Môn ở phe Đỏ.
Theo sự hướng dẫn của vị trưởng lão Thiên Thánh Môn, đám người Vũ Lôi Phong cùng tiến vào một căn phòng. Phía đối diện, chúng đệ tử Vũ Đài Môn cũng như vậy.
Vào trong phòng, năm người Vũ Lôi Phong khoanh chân ngồi, một lúc sau, căn phòng phát ra ánh sáng rực rỡ.
- Lôi Phong, em chóng mặt quá.
Linh Nhi kéo tay Vũ Lôi Phong.
- Cứ bình tĩnh, đang vào trận. Một chút sẽ hết.
Một phút qua đi, đám người Vũ Lôi Phong đang khoanh chân ngồi đó lại không nói gì nữa, tay Linh Nhi cũng buông lỏng ra, tựa hồ không còn chút lực. Quanh người họ phát ra ánh sáng chói mắt. Rốt cuộc, từ trên trán bắn ra một luồng hào quang phóng thẳng lên trời cao.
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon)
Mười đạo hào quang từ hai căn phòng bắn thẳng lên không trung, sau đó chiếu thẳng xuống Tế Đàn trong Đấu Trường Vô Lý.
Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng Hắc Bạch Song Sát mở mắt. Trước mắt họ là một tòa nhà màu xanh dương cực lớn, nơi đỉnh tòa nhà có một luồng sáng xanh chiếu rọi lên trời cao.
- Chào mừng đến với Đấu Trường Vô Lý, quân lính sẽ xuất hiện sau ba mươi hơi thở nữa.
Giọng nói của vị trưởng lão lại vang lên, thế nhưng đám người Vũ Lôi Phong không thể nhìn ra khán đài được nữa, người ngoài nhìn thấy họ nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy hư không tối đen xung quanh khu vực Đấu Trường Vô Lý.
- Mọi người khẩn trương theo chiến lược đã bàn, tiến về đường của mình đi.
Vũ Lôi Phong truyền âm cho bốn người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát. Trong đấu trường này, do tác dụng đặc biệt vô lý của nó nên tâm linh của năm người tương thông, muốn nói chuyện với ai chỉ cần nghĩ trong lòng mà thôi.
…
Trên đài cao tại quảng trường Thiên Thánh Môn. Đặng Vũ nói với Vũ Lôi Vân.
- Vũ huynh, con trai ngươi và Lưu Thiên Kim gì đó cũng có thể cho là thiên tài trong cùng tuổi, thế nhưng chúng còn quá nhỏ, kinh nghiệm lại chưa có bao nhiêu. Linh Nhi cô bé ấy còn chưa thể phát động ra Nguyên Lực. Ngươi làm như vậy phải chắng có ý xem thường ba sơn môn chúng ta sao?
Vũ Lôi Vân cười như không cười hỏi lại.
- Có phải toàn bộ đệ tử các ngươi mang đi đều mang tư chất SR màu tím đúng không?
Đám người đồng thanh nói, ánh mắt của Phong Tiểu Nhã khẽ biến đổi kỳ dị, nàng cũng nói cùng với Hạ Mộng Phàm và Đặng Vũ.
- Không sai.
Vũ Lôi Vân lại cười nói.
- Quên nói cho các ngươi biết, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát đều mang tư chất SR, về phần Lôi Phong, nó vốn mang tư chất N màu trắng, Linh Nhi khá hơn chỉ mang tư chất R màu xanh mà thôi.
Ba người khó hiểu hỏi.
- Vậy thì có gì mà đáng khoe khoang?
Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ cùng Phong Tiểu Nhã khó hiểu, Vũ Lôi Vân từ bao giờ đã trở thành một chúa hề như vậy?
- Ta chưa nói hết, thế nhưng bằng phương pháp rèn thể đặc biệt mà con trai Vũ Lôi Phong ta nghĩ ra, Vũ Lôi Phong nó đã đột phá lên Ngũ Tú Cửu Trọng Đỉnh Phong, Linh Nhi còn biến thái hơn, 14 tuổi đánh thủng bức màn Tứ Tú, đặt chân Ngũ Tú Nhất Trọng, Lưu Thiên Kim cũng không kém.
- Cái gì?
Ba người Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người Vũ Lôi Phong trong trận pháp. Họ không biết rằng Vũ Lôi Phong thực sự mang cả năm đại tư chất N – R – SR – SSR – UR , chúng kết hợp với nhau khai sinh ra tư chất LP, việc này Vũ Lôi Vân không muốn lộ ra quá sớm.
Việc Linh Nhi mang tư chất SSR cũng làm nàng gặp nguy nếu lộ ra, thế nên Vũ Lôi Vân cũng chỉ có thể nói dối mà thôi.
- Khoan đã, Phong Lôi Môn các ngươi đi kiểu gì vậy?
Hạ Mộng Phàm lại nhìn về Đấu Trường, hắn nghi hoặc hỏi. chỉ thấy Lưu Thiên Kim đang một mình đi về Trụ ngoài cùng của Đường Trên, Linh Nhi đang tung tăng chân sáo chạy về đường giữa, còn Hắc Bạch Song Sát cùng nhau tiến về đường dưới.
- Tên nhóc Vũ Lôi Phong sao lại đi vào Rừng lúc này, hiện tại đánh các Nguyên Yêu Thú vô cùng bất lợi, kinh nghiệm nhận từ chúng ít hơn việc hạ Lính nhiều.
Phong Tiểu Nhã hỏi, không chỉ có nàng thắc mắc mà toàn bộ người trên quảng trường đều đang vô cùng nghi hoặc.
- Đây là kế sách mà chính Vũ Lôi Phong đã nghĩ ra, hẳn là các ngươi đều cho chủ lực đi đường giữa?
Vũ Lôi Vân lại nói, ba người Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã lại gật đầu.
- Chiến lược này của Vũ Lôi Phong không chỉ có một chủ lực, mà là hai chủ lực. Thậm chí là ba chủ lực, nếu đủ thấu hiểu nhau, còn có thể tận bốn chủ lực.
- Đây gọi là, chiến thuật…Đi Rừng !
Ba người Hạ Mộng Phàm trợn mắt.
*- Điều này không có khả năng. *
Phong Tiểu Nhã lại phân tích.
- Đường dưới Hắc Bạch Song Sát có thể trụ vững với hai người còn lại, ở dường giữa coi như Linh Nhi không kém, thế nhưng Lưu Thiên Kim tại đường trên lại phải đơn đả độc đấu. Với sức ép của hai người sẽ khó có thể chịu được.
Vũ Lôi Vân lại mỉm cười nói.
- Đúng là như vậy, nhưng Vũ Lôi Phong đã bày ra một cái bẫy cực lớn, các ngươi xem sẽ rõ. Đặng Vũ ngươi thua chắc rồi.
- Hừ. Giả ma giả quỷ, để xem thế nào đi.
Đặng Vũ hừ lạnh nói với Vũ Lôi Vân.
…
- Thiên Kim, Linh Nhi, tu vi hai người đang ở mức nào rồi?
Vũ Lôi Phong đang đứng đợi tại một bãi đá, trong lúc chờ Nguyên Yêu Thú sinh ra, hắn hỏi thăm Linh Nhi và Lưu Thiên Kim.
- Em đang ở Tứ Tú Nhất Trọng
- Em cũng vậy
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đáp.
- Còn hai huynh thì sao?
Vũ Lôi Phong lại hỏi Hắc Bạch Song Sát.
- Chúng ta đều ở Tam Tú Thất Trọng.
Vũ Lôi Phong nghe vậy liền phân phó.
- Vậy hãy tin ở ta, cứ theo kế hoạch cũ, Hắc Sát, huynh công kích mạnh mẽ, hãy để huynh ấy giết toàn bộ lính. Bạch sát huynh phòng thủ vững chắc nên chỉ cần bảo hộ cho Hắc Sát huynh là được, về sau ta sẽ lo liệu.
- Được
Hắc Bạch Song Sát không có ý kiến, hai người đã sớm xem Vũ Lôi Phong như đội trưởng. Không ai không phục.
- Linh Nhi, em chỉ cần giết lính mà thôi, Tên Đặng Tiến Hòn kia đánh em một cái em liền đánh hắn một cái là được, không cần quá mạnh.
- Thiên Kim, em cố tỏ ra yếu đuối một chút, dụ chúng tiến đến gần trụ.
- Dạ.
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đồng thanh đáp, tất cả đã sẵn sàng chiến đấu.
…
Tại đường trên. Bên phía đội Vũ Đài Môn, Lưu Danh, Lưu Tình đang đối đầu với Lưu Thiên Kim.
- Thiên Kim muội muội à, muội không nên quá gắng sức a, không bằng chỉ việc quay về Tế Đàn chờ chúng ta chiến thắng, xong trận ta mời muội đi ăn kem được không.
Lưu Danh cười khanh khách nói.
Lưu Thiên Kim không nói gì, nàng lấy ra Tử Nguyệt kiếm, đây là món Nguyên Linh Khí 4 sao lần trước Vũ Lôi Phong tặng cho nàng, về phần Tử Vân Kiếm nàng vẫn chưa muốn bạo lộ.
- Nguyên Linh Khí không tệ.
Lưu Danh và Lưu Tình hơi ngạc nhiên nhìn Lưu Thiên Kim, thế nhưng họ cũng hơi ngạc nhiên mà thôi, trên người họ cũng có.
Thế nhưng, Nguyên Lực bị đại trận này phong ấn, hiện tại chỉ còn một phần Nguyên Lực trong người mà thôi, họ cũng không có định động thủ với Lưu Thiên Kim ngay bây giờ, khôi phục trước rồi mới tính tiếp.
Thế nhưng việc đi một mình khiến lượng kinh nghiệm Lưu Thiên Kim nhận được nhiều gấp đôi so với hai người, dần dần nàng cũng bắt đầu cầm cự được, thế nhưng theo lời Vũ Lôi Phong nói, Lưu Thiên Kim chỉ lui về và giết lính mà thôi, hai người Lưu Danh và Lưu Tình đã tiến đến sát trụ.
…
- Vũ Chưởng Môn, đường trên của ngươi không ổn lắm rồi kìa.
Phong Tiểu Nhã mỉm cười nói với Vũ Lôi Vân.
- Cứ xem đi đã.
Vũ Lôi Vân bí hiểm cười.
…
Tại Đường Giữa, Linh Nhi đang cùng Đặng Tiến Hòn giết từng tên Lính, hai người lại không ai đụng đến ai.
- Linh Nhi à, cô nhóc đã giết được sáu tên lính rồi, giờ về Tế Đàn chơi một lúc nha.
Đặng Tiến Hòn cười quỷ dị, hắn cho rằng Linh Nhi mới 14 tuổi, làm sao có thể có Nguyên Lực?
Lập tức một quyền đấm thẳng vào bụng Linh Nhi, Đặng Tiến Hòn muốn ra tay nhanh gọn, tránh cho Linh Nhi quá đau đớn. Nàng chết trong đây cũng chỉ hồi sinh ở Tế Đàn thôi.
- Đi chỗ khác chơi.
Linh Nhi không ngờ lại hạ thấp người, nghiêng đầu qua trái, chân phải vẽ ra một đường cong ưu mỹ từ phía sau đá thẳng vào bụng Đặng Tiến Hòn, né luôn nắm đấm của hắn.
- Bàng Long Cước!
Bốp!
Một đá cực mạnh mang theo Nguyên Lực Tứ Tú Nhất Trọng, Đặng Tiến Hòn không hề phòng bị mà chỉ ra tay đơn thuần khiến hắn nhận quả đắng cực lớn, khoang bụng vỡ nát nằm đó chờ hồi sinh.
- Gà. :)))))
Linh Nhi lè lưỡi trêu Đặng Tiến Hòn. Nàng lại tiếp tục nắm đầu mấy tên Lính bé xíu quay quay trên không rồi đập vào nhau như đi chơi vậy.
- Linh Nhi, hạ hết đám lính rồi băng qua sông xuống đường Dưới, hợp lực với hai người Hắc Bạch tiêu diệt chúng đi.
- Đã rõ.
Linh Nhi liền chạy băng băng theo con sông đến đường dưới.
…
Trên khán đài hiện tại vô cùng khiếp sợ, cô bé Linh Nhi không ngờ né một đòn của Đặng Tiến Hòn, còn trả cho hắn một cước. Điều quan trọng là…..
- Linh Nhi là Đấu Sĩ?
- Cô bé vừa phát ra Nguyên Lực Tứ Tú Nhất Trọng kìa, đây là đã bị áp chế chỉ còn một phần công lực thôi đấy.
Trên đài cao, Đặng Vũ siết chặt nắm tay, thế nhưng Linh Nhi quả thật vô cùng mạnh mẽ, một cước kia mang theo lực lượng khủng khiếp có thể nghĩ.
-Quả thật có Nguyên Lực gia thân.
Hạ Mộng Phàm khiếp sợ nói.
Vũ Lôi Vân cười ha hả nhìn Đặng Vũ nói.
- Sao nào? Đường trên cũng sắp tiêu rồi.
Nghe lời này, đám người liền nhìn về phía đường trên.
…
- Thiên Kim cô nương, lính của nàng đã hết, cho ta đánh Trụ một lát nhé.
Lưu Danh, Lưu Tình mỉm cười nói. Họ không biết rằng Vũ Lôi Phong đi vòng vòng giết Nguyên Yêu Thú nãy giờ với tốc độ cực nhanh, Trường Hồng Kiếm bén nhọn ra tay dứt khoát, không mấy chốc mà cả mảnh rừng không còn một con thú nào, Nguyên Lực của hắn cũng khôi phục ba thành.
Tuy nhiên với Võ thuật và Nội Công thâm hậu của hắn, khỏi cần Nguyên Lực cũng tha hồ quẩy trong khu rừng. Hiện tại hắn đang âm thầm đi từ rừng phe đỏ đến đường Trên.
- Không Tốt.
Trên khán đài, Đặng Vũ thốt lên. Vũ Lôi Vân mỉm cười còn Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã nhìn chăm chú.
- Thiên Kim, động thủ đi
Vũ Lôi Phong truyền âm nói với Lưu Thiên Kim.
Đúng lúc này, trên tay Lưu Thiên Kim xuất hiện một chiếc quạt màu Tím. Cánh quạt xòe ra độ cong ưu mỹ. Chính là Thiên Vũ Lôi Quạt.
- Nóng nực quá à? Để ta phá trụ nhanh một chút sẽ cho nàng chút nước ta mang theo.
Lưu Tình cười to, tay không ngừng đánh vào trụ.
Ánh mắt Lưu Thiên Kim lóe lên. Cánh quạt vẽ ra một đường cong làm không gian dao động, gió bắt đầu hội tụ lại.
- Thiên Vũ Lôi Bạo!
Lưu Thiên Kim bất ngờ quạt mạnh một cái, luồng gió mang theo Nguyên Lực Tứ Tú Bát Trọng bắn ra dữ dội, nàng vì một mình nên đã khôi phục bốn thành Nguyên Lực, hiện tại vô cùng mạnh mẽ lấn át cả Lưu Danh và Lưu Tình.
Thế nhưng, cơn gió lại không đánh vào người họ.
Mà là vào đám lính trong trụ.
- Khốn kiếp, lũ Phong Lôi Môn điếm thúi. Chơi dơ.
Đặng Vũ, và người Vũ Đài Môn liền chửi ầm lên, dụ hai người họ vào tầm bắn của trụ sau đó thổi bay đám lính ra ngoài để trụ bắn vào Lưu Danh và Lưu Tình.
Đám lính nhanh chóng bị Thiên Vũ Lôi Bạo thổi bay ra xa, Vũ Lôi Phong cũng thình lình xuất hiện cạnh đám lính đó.
- Phong Tuyệt Kỹ - Bão Kiếm.
Trường Hồng Kiếm đâm thẳng về phía trước, Nguyên Lực vận chuyển mang theo Phong thuộc tính ngập trời. Đám lính vị Lưu Thiên Kim đánh bay liền bị đánh chết một nửa.
- Phong Tuyệt Kỹ - Bão Kiếm!
Vũ Lôi Phong lại tụ lại một kiếm mang phong thuộc tính ngập trời lần nữa, đám lính không còn tên nào sống sót, mà quanh người hắn không ngờ bắt đầu có một cơn cuồng phong xoay mạnh quanh người.
Kết liễu xong đám lính, Vũ Lôi Phong liền chạy thẳng về chỗ Lưu Thiên Kim, lúc này Lưu Tình đã bị trụ bắn một cái, khóe miệng mang theo tia máu nhàn nhạt. Hai người đang gắng sức chạy khỏi tầm bắn của trụ.
- Vũ Lôi Phong? Ngươi…
Hai người bỗng thấy Vũ Lôi Phong đang lao đến, quanh người có một cơn lốc màu đỏ đầy sát khí. Họ bắt đầu có linh cảm bất an.
- Chạy đi chỗ nào? Phong Tuyệt Kỹ - Cuồng Phong Nhảy Múa.
Vũ Lôi Phong quát lớn, Trường Hồng Kiếm chém mạnh ra về phía trước, cơn lốc quanh người hắn cũng mở rộng thành một cơn cuồng phong. Vô cùng mạnh mẽ, Cơn gió to đến mức không thể né được, đúng hơn không có chỗ mà né.
- HaSaYo!
Cơn cuồng phong liền bắn thẳng vào hai người Lưu Danh và Lưu Tình, hất họ bay thẳng lên không trung.
Đây chính là Phong Tuyệt Kỹ, kiếm pháp của một Đấng Tối Cao của Liên Minh Huyền Thoại – Yasuo.
Hết chương 43…