Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 357: 357: Đổi Mới!





- Ta mua! Ta muốn mua mười phần!
- Một trăm nghìn một phần ta cũng mua, bán cho ta trước!
- Tránh ra, năm trăm ngàn một phần, bổn công tử muốn toàn bộ thịt ở đây!
- Cút! Ta tới trước! Một viên Nguyên Linh Đan 1 sao đổi một phần!
Lúc này cả khu mua sắm trở nên náo loạn, ai cũng muốn mua bằng được món thịt kia, thứ mỹ vị khiến cho Ma Sơn nổi danh bếp núc cũng bật khóc, có thể nghĩ nó ngon cỡ nào.
Lương Ngọc vừa bán vừa cười, nhìn từng tờ tiền chìa ra trước mắt khiến hắn cao hứng không thôi, trong lòng không khỏi bội phục thiếu niên áo đỏ đen kia.
Đúng vậy, thiếu niên ngày đó khen hắn nấu bún bò ngon đã truyền cho hắn công thức nướng thịt thần sầu đầy mới lạ này, một miếng vào miệng, nhớ mãi không quên.

Mà thanh niên này còn ai khác ngoài Vũ Lôi Phong?
Sau khi đến thế giới này, Vũ Lôi Phong nhận ra nơi đây không có khái niệm về đồ nướng, sẵn dịp này, hắn muốn đồ nướng sẽ tái hiện tại Đại Lục Thúy Hằng! Sau khi bàn bạc với Lê Hùng Hải, hắn xác định chỉ có thể dùng những thứ độc lạ mới thu hút được khách hàng, nếu những thứ mình bán, người khác cũng bán mà rẻ hơn, vậy chỉ có đồ ngu mới đi chọn chỗ đắt hơn mà mua, tâm lí chung của con người chính là như vậy.
Nhưng hàng độc lạ độc quyền lại khác, chúng mang một giá trị không thể dùng giá tiền bình thường để đo được, số lượng càng ít lại càng được đẩy giá cao hơn, đây là yếu tố then chốt cho việc đưa Lê Gia lần nữa trở lại thương trường.
Vậy nên tất cả các chủ cửa hàng và nhân viên thuộc quản lý của Lê Gia đều được triệu tập, Vũ Lôi Phong muốn lần nữa tái hiện một nền ẩm thực và kinh doanh của thế giới cũ, thay đổi hoàn toàn một bộ phận sinh hoạt của thế giới này, mà Lê Gia chính là bàn đạp đầu tiên để phát triển tham vọng đó của Vũ Lôi Phong.
- Thịt nướng… chỉ là một phần mà thôi!
Lương Ngọc cười khẽ nghĩ thầm, hắn đã chứng kiến Vũ Lôi Phong dạy cho những người khác vô số các thứ độc lạ, chắc chắn không bao lâu, Lâm Viên Thành sẽ đổi sắc.


- Chư vị, thật ngại quá, ngày mai mới có tiếp a!
Nhìn thùng thịt trống trỗng trước mặt, Lương Ngọc gương mặt hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên từ khi hành nghề buôn bán hắn lại bán hết trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
- Lương Ngọc! Ngày mai mấy giờ ngươi bán? Ta muốn đặt trước a!
- Ta nữa, hôm nay ta còn chưa được nếm qua.
Đám đông không ngừng dò hỏi, Lương Ngọc cười cười đáp
- Các vị, hôm nay khai trương nên ta mới làm ít như vậy, ngày mai sẽ có rất nhiều, các vị không cần lo lắng đâu! Ngày mai ta sẽ mở bán ở quán rượu lớn của Lê Gia, các vị có rảnh cứ ghé qua a.
Lương Ngọc dọn dẹp đồ đạc rời đi, Ma Sơn lẽo đẽo đi theo, một lúc sau, khi đã đến trước cổng lớn của Lê Gia, Lương Ngọc mới thở dài nhìn Ma Sơn.

Nhìn thấy tên này ánh mắt đầy chờ mong nhìn mình, hắn nói:
- Ma Sơn, nếu ngươi thực sự muốn truy cầu con đường đỉnh cao ẩm thực, ta rất tiếc không cách nào dạy cho ngươi, Không giấu gì ngươi, món này cũng là có người dạy cho ta mà thôi.
- Vậy sao?
Ma Sơn ánh mắt khẽ đổi, hắn hỏi:
- Lương Ngọc, có thể cho ta diện kiến người kia được không?
- Không được, ngươi làm việc cho Phú Gia, thật trùng hợp làm sao vị tiền bối kia lại không thích Phú Gia cho lắm, tạm biệt!
Để lại một câu, Lương Ngọc rời đi, hắn bước vào cổng lớn của Lê Gia bỏ lại Ma Sơn ngơ ngác đứng đó.
- Lê Gia?
Ma Sơn chó chút phức tạp nhìn đại môn trước mắt, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi quay lưng rời đi.
Bên trong Lê Gia.
- Sao vậy lão Lương? Sao ngươi về sớm vậy?
- Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao mới trôi qua hai giờ ngươi đã về rồi?
Đám người các chủ cửa hàng trong Lê Gia vội vàng tiến đến hỏi thăm, ngay cả đám người Trưởng Lão của Lê Gia cũng chạy ra hóng hớt.
Lương Ngọc mỉm cười giơ ra một túi tiền đầy ắp
- Bán sạch rồi!
- Cái gì?
- Năm trăm phần bán trong vòng hai giờ sao? Lại còn thừa chừng này tiền?
Đám người vô cùng kinh ngạc nghi ngờ nhìn Lương Ngọc.


Hắn cũng chỉ có thể cười khổ, chính hắn còn không tin nổi đây.
Một lát sau, Lương Ngọc đã kể lại hết thảy sự tình, cả đám người đều hiện lên nét mặt chờ mong.
Lê Hùng Hải đứng một bên cảm thán:
- Vũ Chưởng Môn! Quả thật có hy vọng rồi a!
Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn bước ra giữa sân rộng nói:
- Các vị, hiện tại còn ai nghi ngờ kế hoạch của ta nữa không?
Toàn bộ người Lê Gia từ trên xuống thấp đều lắc mạnh đầu, đám chủ cửa hàng thì vốn đã mừng rỡ không thôi, đương nhiên không còn ai nghi ngờ Vũ Lôi Phong nữa.
Lúc trước, khi Vũ Lôi Phong muốn dùng những công thức nấu ăn của mình để chiếm vị trí độc tôn trong ngành ẩm thực Lâm Viên thành, đám người Lê Gia tỏ vẻ không tin tưởng, mà các chủ quán cũng không có mấy hào hứng.
Nhưng hôm nay, Lương Ngọc đi kiểm tra đã mang lại hiệu quả bất ngờ, năm trăm phần bán hết trong vòng hai tiếng, lại còn trong tình trạng giành nhau mà mua, nên biết, nghề ẩm thực này mỗi ngày có trăm lượt khách đã là rất tốt rồi.
- Chúng ta có mắt như mù, xin Vũ Chưởng Môn chớ trách!
Chúng Trưởng Lão của Lê Gia và đám chủ cửa hàng đồng loạt chắp tay cúi đầu, Vũ Lôi Phong cũng không muốn chấp nhặt gì những người này, hắn nói:
- Được rồi mọi người, chúng ta ở đây không phải cứu lấy Lê Gia nữa, chúng ta ở đây vì mục đích cao cả hơn!
Vũ Lôi Phong hít sâu một hơi, hùng hồn tuyên bố:
- Chúng ta sẽ đổi mới hoàn toàn thị trường ẩm thực tại Lâm Viên Thành! Không! Phải là toàn bộ Đại Lục Thúy Hằng!
Nghe Vũ Lôi Phong tuyên bố, trên gương mặt của đám người lộ ra vẻ kích động.
- Chúng ta nguyện dốc hết sức lực cùng Vũ Chưởng Môn theo đuổi lí tưởng!
Lê Hùng Hải cũng nói theo, hắn biết đây chính là Quý nhân trong ca dao tục ngữ đến giúp Lê Gia a, lần này không chỉ thoát khỏi khó khăn, nói không chừng Lê Gia sẽ chính thức quật khởi mãnh liệt.

Bên cạnh Lê Hùng Hải, tiểu nha đầu Lê Tiểu Nguyệt cũng nhiệt liệt hô hào, nàng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy, nhưng vị Phong ca ca này mang lại cho nàng cảm giác tín nhiệm tuyệt đối, cảm giác của nàng chắc chắn sẽ không sai.
Chiều hôm ấy, toàn bộ những người chịu trách nhiệm về sinh ý của Lê Gia và các chủ tiệm tập hợp trong một căn phòng lớn, đám người Lê Hùng Hải, Du Tiểu Uyển và Lê Tiểu Nguyệt cũng ở bên trong.
Vũ Lôi Phong trực tiếp không khách khí ngồi trên chủ vị, thủ ấn lặng lẽ kết xuất, tốc độ nhanh đến mức Lê Hùng Hải nhìn cũng thấy hoa mắt, chỉ trong chốc lát, một đạo vách ngăn cấm chế được dựng lên trong phòng.
Cảm nhận khí tức Vũ Lôi Phong mơ hồ phát ra, Lê Hùng Hải càng thêm sợ hãi than nhẹ, hắn vẫn không cách nào nhìn ra thực lực của thanh niên này.

Mà đạo cấm chế của hắn vô cùng bất phàm, Lê Hùng Hải có cảm giác bản thân mình cho dù có dùng toàn lực cũng không thể lay động nổi nó.
- Đề phòng một vài kẻ có ý đồ nghe lén mà thôi, chư vị không cần căng thẳng a.
Vũ Lôi Phong mỉm cười nói.
Nửa ngày sau, đám người rốt cuộc hít sâu một hơi, trên gương mặt thập phần chờ mong.
- Vũ Chưởng Môn! Chúng ta lập tức đi chuẩn bị!
Đám người Lê Gia cùng chúng chủ tiệm lập tức rời đi.

Lê Hùng Hải đang muốn cáo từ thì Vũ Lôi Phong nói:
- Lê Gia Chủ chớ vội, ta còn có chút chuyện muốn cùng ngươi thương nghị.