Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 283: 283: Hòa Thành Một Thể!






Vũ Lôi Phong nhìn lại đoàn người sau lưng mình, nhiệt huyết trong người sôi trào không thôi.

Hắn đến thế giới này đã gần bốn năm, lúc đến hắn chỉ có một mình mà thôi, nhưng hiện tại sau lưng hắn là vô số bằng hữu người thân.
- Bốn năm! Không hề uổng phí a…
Vũ Lôi Phong mỉm cười, chợt ánh mắt hắn khẽ đổi
Bởi vì ở khu vực Nghịch Phong Minh lúc nãy vừa đứng, vẫn còn hơn chục thân ảnh không tiến lên
Vũ Lôi Phong cũng không có bất ngờ mấy, suy cho cùng thì mạng sống cũng chỉ có một, những người này tham sống sợ chết cũng là điều bình thường, hắn không hề trách bọn họ, chỉ nguyện cho họ sau chuyện này bình an vô sự mà sống tiếp
Thế nhưng hắn lại không ngờ, sau lưng mình bỗng dưng vang lên bốn thanh âm xé gió
- Hừ! Đám phản tặc các ngươi! Tưởng chúng ta không biết các ngươi trà trộn vào sao? Hôm nay triệt để trở mặt với Phong Vân Môn, các ngươi cũng không nên sống tiếp nữa làm gì!
Vũ Lôi Vân, Đặng Vũ, Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã đồng loạt ra tay, bọn họ đã sớm biết trong môn có tình báo nội gián của Phong Vân Môn, chẳng qua mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Hôm nay đã không còn gì phải e ngại Phong Vân Môn nữa, dĩ nhiên là muốn giết chết hết đám người này
Bốn đạo kình phong mạnh mẽ lao tới, đám mật thám của Phong Vân Môn cài vào cắn răng chống đỡ, thế nhưng không được bao lâu, dưới uy thế của bốn vị chưởng môn đương nhiệm, đám người nhanh chóng bị Phong nhận cắt thành thịt vụn
Cái kết của những kẻ phản bội.

Thần hồn câu diệt!
- Tiếp theo sẽ vất vả đấy!

Vũ Lôi Vân vỗ vỗ vai Vũ Lôi Phong, trong lòng vô số cảm xúc ngổn ngang
Gần bốn năm trước, Vũ Lôi Phong xuyên đến thế giới này, chỉ sau một lần ngã đập đầu vào đá, hắn hoàn toàn thay đổi
Từ một thiếu niên xem như đồ bỏ đi, đã thế tư chất còn không có, không thể tu luyện.

Vũ Lôi Vân đã vô cùng thất vọng về đứa con út này
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con trai hắn, đứa con mà hắn vô cùng phiền muộn giờ đây đã hoàn toàn lột xác
Vũ Lôi Phong hiện tại đã hoàn toàn mạnh hơn hắn, đã trở thành minh chủ Nghịch Phong Minh, được toàn bộ người Nghịch Phong Minh tin tưởng
Vân Thủy Tiên cũng hiểu được chồng mình đang nghĩ gì, nàng nắm tay Vũ Lôi Vân mỉm cười truyền âm
- Sao thế? Huynh cảm khái chuyện gì sao?
Vũ Lôi Vân không đáp, hắn nhìn bóng lưng Vũ Lôi Phong trước mặt, mỉm cười
- Con chim nhỏ giờ đã tung cánh vạn dặm rồi! Thấy được cảnh này, Vũ Lôi Vân ta có chết cũng mãn nguyện
Nói đoạn, hắn thở dài
- Chỉ tiếc đến giờ ta vẫn chưa được ẵm tôn tử
Vân Thủy Tiên cũng khúc khích cười, tâm tình nàng hiện tại so với Vũ Lôi Vân cũng không khác là bao
Nhìn toàn bộ Nghịch Phong Minh sau lưng mình, Vũ Lôi Phong rất hài lòng, hắn nói
- Mọi người! Cũng sắp đến lúc sinh tử chiến rồi! Ta có một đề nghị
Đám người Nghịch Phong Minh đang chuẩn bị tinh thần chiến một trận, dù cho kết quả có phải thịt nát xương tan, bọn họ đang nói mấy lời cuối cùng trước khi chiến đấu.


Nghe thấy Vũ Lôi Phong gọi, cả đám đồng thời quay mặt nhìn
- Toàn bộ đệ tử Nghịch Phong Minh! Nắm lấy tay nhau! Không một ai được tách biệt!
Một đề nghị, nhưng mang theo thần thái như thánh lệnh được trời ban, toàn bộ đệ tử Nghịch Phong Minh, cho dù trước đó có khác môn phái đi nữa cũng không quan tâm, họ đã đứng chung một con thuyền, chính là người một nhà
Từng đôi tay nắm lấy nhau, nam hay nữ, già hay trẻ, mạnh hay yếu, địa vị cao cao tại thượng hay đệ tử tầm thường cũng không còn quan trọng nữa
Mỗi người đều nắm lấy tay hai người đứng cạnh
Chúng nữ nắm lấy tay nhau, ánh mắt không sợ chết, chiến ý ngập trời.

Các cường giả Nghịch Phong Minh, các trưởng lão hộ pháp cũng nắm lấy tay nhau
Đám người Vũ Lôi Vân, Vân Thủy Tiên, Phong Tiểu Nhã.

Hạ Mộng Phàm và Đặng Vũ cũng như vậy, nắm lấy tay nhau siết chặt
Trong chốc lát, toàn bộ Nghịch Phong Minh đã liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ.
Trên bầu trời, lúc này Bách Lý Lạc Vân, Lam Thiên Phong Ba đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa, Bách Lý Lạc Vân mở miệng:
- Câu giờ, câu chương, câu like quá! Các ngươi rốt cuộc muốn diễn trò biệt li đến khi nào?
Lam Thiên Phong Ba nâng tay lên, sấm chớp màu tím ầm ầm vận chuyển, hắn nói:
- Hết giờ rồi! Nghịch Phong Minh các ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!
Vũ Lôi Phong nhìn hai người, mỉm cười quỷ dị hỏi

- Chờ đã hai vị! Trước khi chết Vũ Lôi Phong ta cũng muốn biết, tình hình Nghịch Phong Minh ở Phong Vân Sơn hiện đang thế nào rồi?
Bách Lý Lạc Vân cười lạnh, hắn nói
- Dĩ nhiên là chó gà không tha, san bằng Nghịch Phong Minh thành bình địa rồi! Ngươi không cần hỏi hẳn cũng có thể tưởng tượng ra chứ?
Lam Thiên Phong Ba cũng bật cười ha hả, hắn đang rất mong chờ tin báo chiến thắng đến từ các cánh quân đi Phong Vân Sơn đây
Nhưng cũng ngay lúc này, ngọc giản trong tay họ lóe lên ánh sáng rực rỡ, Bách Lý Lạc Vân và Lam Thiên Phong Ba lập tức khởi động ngọc giản, đây chính là ngọc giản truyền âm tình hình chiếc cuộc ở Nghịch Phong Minh a
- Chưởng môn! Phong Lôi Môn vô cùng lạ lùng! Chỉ còn là một sơn môn trống rỗng mà thôi, không một bóng người, không một chút tài vật đáng giá nào còn sót lại! Phong Lôi Thành cũng triệt để không còn gia tộc lớn nào tồn tại, bọ họ đều như biến mất khỏi thiên địa, hiện tại ở địa bàn Phong Lôi Môn chỉ còn một đám thường dân và đám Đấu Sĩ tu vi tư chất kém mà thôi
- Báo cáo chưởng môn! Âm Phong Môn không còn một ai ở lại, tài vật không còn một món, Âm Phong Thành các đại gia tộc lớn nhỏ đều bốc hơi!
- Chưởng môn! Thiên Thánh Môn vườn không nhà trống, dường như bọn họ sớm biết chúng ta đến nên đã di dời toàn bộ rồi, Thiên Thánh Thành chỉ còn lại những người tầm thường mà thôi!
- Thưa chưởng môn! Vũ Đài Môn trống trải, không sót lại thứ gì ngoài kiến trúc! Trong Vũ Đài Thành hiện tại còn rất ít người
Nhận được tin báo từ chúng thuộc hạ, đám người Bách Lý Lạc Vân sắc mặt vô cùng xấu xí, hắn nhìn Vũ Lôi Phong hỏi
- Nghịch Phong Minh các ngươi! Lẽ nào….! Các ngươi sớm đã muốn trở mặt với Phong Vân Môn chúng ta nên nhân lúc đại hội Thập Đại Cường Giả diễn ra đã sơ tán toàn bộ sao?
Bởi vì khi đại hội diễn ra, thông tin trong đại hội sẽ không thể truyền ra bên ngoài, người bên trong cũng không thể truyền tin ra a, mà với tốc độ truyền tin của Phong Vân Môn không thể nào đến trễ như vậy được
Chỉ có thể là do Nghịch Phong Minh sớm đã di dời
Với câu hỏi này, đám người Vũ Lôi Vân cũng nghệt mặt ra
- Bọn họ sơ tán cả rồi sao? Nhưng sơ tán đi đâu? Ai ra lệnh cho họ?
Trong đầu cả đám cường giả Nghịch Phong Minh một đống dấu chấm hỏi bay qua bay lại, bọn họ rõ ràng còn không ngờ đến lần này sẽ trở mặt với Phong Vân Môn, vậy ai đã ra hiệu cho sơn môn di dời
Nhất thời, cả đám thần sắc nghi ngờ nhìn Vũ Lôi Phong đang mỉm cười gian xảo kia.

Những chuyện này chắc đến chín phần là tiểu tử này làm
- Đúng vậy đấy! Phong Vân Môn các ngươi làm sao ngờ đến đúng không?
Đang lúc mọi người nghi hoặc, từ phương xa truyền ra một giọng nữ mang theo thanh âm quyến rũ yêu kiều

Toàn bộ mọi người trong Thúy Hằng Thánh Địa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng đen càng ngày càng lớn dần từ phương xa
Theo bóng đen dần rõ ràng, một đầu Nguyên Yêu Thú đen tuyền hiện ra trong mắt mọi người.

Chỉ thấy giống hệt một con dơi khổng lồ màu đen, sau khi nhìn gần hơn mới có thể nhìn ra nó là rồng.

Một con hắc long vô cùng bá khí và uy nghiêm.
Đôi mắt sáng rực hào quang xanh nhạt, cánh rộng nghìn thước đập mạnh, những nơi nó đi qua gió thổi mây phun.

Tiếng gầm gừ vang khắp thiên địa
- Rốt cuộc là Nguyên Yêu Thú gì? Tốc độ thật nhanh a!
Không ít người chau mày suy nghĩ, họ dường như chưa từng thấy qua loại Nguyên Yêu Thú này
Thế nhưng đối với chúng đệ tử Phong Lôi Môn thì khác, cin Nguyên Yêu Thú này vô cùng quen thuộc a
Lúc con hắc long bay đến gần, mọi người mới dần chú ý đến người ngồi trên lưng nó
- Đó là…!
- Không! Làm sao có thể?
- Không có khả năng!
Toàn trường tĩnh lặng như tờ….
Sau vài hô hấp! Mới có người lắp bắp nhìn người trên lưng hắc long khó khăn nói từng chữ:
- Phong Linh Nhi?