Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 262: 262: Thúy Hằng Thiên Đế






Nhìn thấy viễn cảnh trăm người vây công Vũ Lôi Phong, một trận ký ức ngày đó ùa về...
Chúng nữ ánh mắt nhảy lên, tràn đầy lo lắng.

Linh Nhi không nhịn được siết chặt Băng Phách Kiếm, muốn xông lên!
- Dừng lại! Hiện tại chúng ta vẫn chưa đủ! Muội đi lên chỉ làm vướng chân chàng thôi!
Trần Lệ vội vàng tóm lấy Linh Nhi, nàng trong lòng cũng vô cùng muốn đi lên, nhưng nghĩ đến phần hồi ức khi ở Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, khi đó mình và Vũ Lôi Phong cũng cách biệt thực lực quá lớn như thế này, mình cũng bất lực nhìn hắn một mình chống chọi hết thảy
Nghĩ đến khi đó, rồi nhìn tình huống hiện tại, Trần Lệ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, nàng tuy đã đột phá Hữu Hồn Cảnh Lục Trọng, nhưng so với một đám cường giả kia, cũng chỉ là một con kiến như khi xưa, chỉ có điều con kiến này hơi lớn hơn thôi
Trong lòng Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y cũng có suy nghĩ như vậy, khóe mắt bốn người không tự chủ được đỏ ngầu, nắm tay siết chặt trường kiếm.
Như cảm nhận được tâm trạng chủ nhân mình không tốt, bốn thanh kiếm phát ra tiếng kiếm minh ong ong, khẽ run run như muốn trấn an chủ nhân của mình.

Mà phản ứng trong thoáng chốc này lọt vào mắt Phượng Yên Đan, khiến nàng vô cùng kinh ngạc khiếp sợ, tay vô thức che miệng run rẩy nói
- Thần…Thần khí! Bốn món thần khí…!
Trở lại với Vũ Lôi Phong, hắn đang tự nhốt mình trong một cái lồng màu tím, bao phủ trên đó là U Minh Tử Hỏa hừng hực thiêu đốt, còn có ẩn hiện lực lượng Sinh Mệnh và Tử Vong trên đó, gia cố lấy vòng bảo vệ của bản thân

Đại Trưởng Lão lao đi đầu tiên, hắn đương nhiên tiếp cận Vũ Lôi Phong sớm nhất, thân thủ của một Đấu Sĩ chủ tu Phong thuộc tính không phải thứ bỏ đi, tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, đã cách Vũ Lôi Phong chỉ hai mét
Xung quanh hai người Vũ Lôi Phong và Đại Trưởng Lão, hơn trăm người cũng tràn đầy khí thế lao tới, trong đầu cười lạnh
- Hừ! Chỉ là đi sớm hơn một chút mà thôi, để xem hắn có bổn sự lấy đi Huyết Băng Phách Lôi Liên rời đi hay không!
Ngay khi một ngón tay đầu tiên Đại Trưởng Lão Phong Vân Môn chạm vào bức tường lửa của Vũ Lôi Phong, ánh mắt Vũ Lôi Phong trở nên ngưng trọng hẳn, vì hắn nhận ra khi chênh lệch thực lực quá lớn, U Minh Tử Hỏa tuy vẫn có khả năng làm đối phương bất động nhưng lại có hiệu quả khá chậm, nếu những kẻ hắn từng dùng U Minh Tử Hỏa để không chế sẽ bị đứng hình ngay lập tức, thì Đại Trưởng Lão này chỉ bị chậm đi một chút, nếu thực sự muốn làm hắn bị đứng yên tại chỗ bất động có lẽ mất khoảng một phút
Mà trong một phút! Vũ Lôi Phong không chắc có thể đánh bại được kẻ này, hơn nữa lại còn phải đối mặt với hàng trăm người đang tiến tới
- Tiểu Na, ta sắp bị nhồi cho một tấn hành, sao nàng vẫn phè phỡn vậy?
Tiểu Na nhún nhún vai
- Ủa chứ muốn ta làm gì?
Vũ Lôi Phong nhất thời á khẩu, không biết nói sao, trận chiến nào của hắn đều liên quan tới tính mạng, cô nàng này thì toàn ngồi một góc xem trò vui, có khi còn cười rất tươi khi hắn ăn hành
- Ít ra cũng cổ vũ, hoặc sẵn sàng tinh thần hốt ta đi khi tình huống nguy cấp chẳng hạn!
Tiểu Na cười rất tươi, nàng chỉ chỉ lên trời cao, bí ẩn nói một câu!
- Còn chưa tới lúc Tiểu Na phải cứu ngươi!
Nói xong, Tiểu Na chui vào trong hệ thống lục lọi trong ngăn tủ của mình, nàng lấy ra một bịch Snack Khoai Tây Lay, Beat hay cực chất, phiêu cùng Rap Việt, mặc kệ tên Vũ Lôi Phong mặt đầy nước mắt vì chuẩn bị ăn một đống hành
Cũng trong khoảnh khắc này, Đại Trưởng Lão nhận ra ngón tay mình đang dần mất cảm giác, nhưng hắn vẫn không quá quan tâm, tốc độ tê liệt này so với tốc độ giết người của hắn còn chậm hơn quá nhiều, cứ một kích giết chết tiểu tử này, cái ngọn lửa tím lịm kia rồi sẽ tiêu tán, hắn chỉ việc ôm xác thằng này chạy về Phong Vân Môn, một khi thành công thì hắn còn sợ ai nữa? Cánh cửa Thần Hồn Cảnh đang rộng mở với hắn, chỉ cần một bước nữa thôi, hắn sẽ nhất phi trùng thiên
Ngay lúc Vũ Lôi Phong còn đang định thuấn di đi chỗ khác để phản kích, một thanh âm uy nghiêm vang vọng khắp không gian
- Phá vỡ quy củ của Thập Đại Cường Giả Hội! Động thủ với thí sinh khi cuộc thi còn chưa kết thúc! Chết!
Thanh âm này không lớn, không nhỏ, người phát ra thanh âm cũng dùng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng bình thản.

Nhưng khi thanh âm lọt vào tai mọi người lại như sấm động trời quang, kèm theo đó là khí thế uy nghiêm tuyệt đối, khiến toàn bộ người ở đây run lên từng trận liên hồi
Trên tầng trời xa xa, từ phương hướng Phong Vân Sơn, Lãnh Kim Hàn Băng Sơn, Tử Đỉnh Sơn, Vạn Lâm Sơn Mạch, Đông Hải, Thiên Địa Vực, Bình Nguyên Thiên Hương và Thảo Nguyên Xích Diệm, không ngừng có từng đạo khí tức mịt mờ chấn động
Không một ai có thể cảm nhận được những đạo khí tức này, có chăng chỉ có chủ nhân của chúng cảm nhận được nhau
- Giọng nói đó! Là Người!
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Từ xưa đến giờ người phạm luật cũng không ít, nhưng chưa bao giờ có thể kinh động đến Người! Tại sao lần này Người lại đích thân hàng lâm?
- Tiểu tử Vũ Lôi Phong đó! Thiên phú của hắn không lẽ đã kinh động đến Người rồi sao?

Từng tiếng hít sâu chấn kinh phát ra từ chín tầng trời, ở phương hướng Thảo Nguyên Xích Diệm, có vài đạo thân ảnh đứng trên không trung, khí tức mịt mờ, như hòa mình cùng thiên địa
Một trung niên mặc áo đỏ đậm, trên tà áo có hoa văn ngọn lửa quay sang hỏi một nữ tử tóc trắng dài
- Vũ Lôi Phong! Kẻ này rốt cuộc sở hữu bí mật gì? Thiên phú đã cao, hiện tại còn được Người che chở? Từ xưa đến giờ những trường hợp ghen ghét thủ tiêu thiên tài cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên Thúy Hằng Thiên Đế ra mặt!
Người tóc trắng thản nhiên đáp
- Bí mật của mỗi người, nếu muốn biết.

Một! Sưu hồn.

Hai! Đưa ra cái giá cực lớn! Ba! Là....
Người tóc trắng khẽ cười cười, nụ cười đầy ôn hòa nói tiếp
- Ba là người trong gia đình
Sau đó, người tóc trăng ánh mắt đầy hi vọng nhìn về người kế bên
- Này đệ! Con bé Yên Đan cũng cần thành gia lập thất nhỉ?
- Phụtttttt
...
Thanh âm uy nghiêm từ trên trời giáng xuống, chấn đến mọi người ngơ ngác.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người không ai có thể nhúc nhích hay vận Nguyên Lực, dường như dòng thời gian như đang đứng im, nhưng lại có thể cảm giác xung quanh

- Đây là...!
Mọi người đều khiếp sợ, toàn bộ cơ thể như bị khóa chặt, một tia cảm giác cũng không có, đến cả các cường giả đang bay đến cũng đứng khựng trên không trung
Giống như thời gian bị ngưng đọng, nhưng ý thức mọi người vẫn có thể hoạt động và cảm nhận được mọi thứ
Vũ Lôi Phong ngơ ngác, hắn cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể cảm nhận xung quanh
Ngay lúc mọi người còn đang rối bời, một luồng sáng êm dịu lẳng lặng hiện hữu từ trên trời cao, rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại có cảm giác nó đến từ nơi sâu thẳm nhất của Thiên Địa
Luồng sáng từ từ chiếu rọi, rõ ràng là ánh sáng nhưng lại chậm đến mức có thể thấy nó đang từ từ tiến lên, mục tiêu là Đại Trưởng Lão đang muốn bóp cổ Vũ Lôi Phong
- Trái lệnh cấm của ta...Chết!
Luồng sáng nhẹ nhàng liền trở nên vặn vẹo, một tia lôi điện to như cột đình giáng thẳng xuống trân Đại Trưởng Lão
- Ôi nhiệm vụ...! Kèo ngon thế mà bị hủy
Vũ Lôi Phong thở dài, hắn có thể cảm thấy một tia lôi này sẽ đánh tan xác Đại Trưởng Lão
...
- Tiểu Na! Xin nàng...