Ta Là Võ Học Gia

Chương 94: Toàn chân giáo chạy mau






Mọi người của Toàn Chân Giáo vừa nhảy ra khỏi quán rượu đã phát hiện danh xưng Tung Hoành Thiên Hạ quả nhiên là có danh tiếng đúng với thực tế, lúc này, bên ngoài quán rượu đã chật kín người, ít nhất cũng phải bốn năm trăm người, thế trận còn lớn hơn Liên Minh Huyết Sắc lần trước.

Mọi người vừa hạ xuống đất, người của Tung Hoành Thiên Hạ đã từ hai bên bao vây lại.

"Các ngươi đi trước đi!" Xuân Tường ném ra một Bẻ Cong, lại khống chế tiểu quỷ ngăn cản người khác xông lên, kêu lên với những người còn lại.

Những người khác không do dự chút nào, liều mạng chạy về phía sau.

Mặc dù Bao Tam và Doãn Lão Nhị không phải nghề nghiệp nhanh nhẹn, nhưng hai người họ cũng có kỹ năng Va Chạm, hơn nữa một người tấn công cao nhất một người phòng ngự cao, phối hợp với nhau trở thành nhóm đầu tiên chạy ra khỏi vòng vây.

Ma pháp của Minh Đô cực kỳ cao, ném ra Lôi Mâu, trước mặt lập tức mở ra một khoảng trống, người này lại vô cùng bỉ ổi, thừa dịp người của Tung Hoành Thiên Hạ thế trận hỗn loạn, luồn vào trong đám người vây xem, nhanh chóng thay đổi quần áo, làm bộ như một người đi đường.

Ký Ngạo thân là Võ sư, không vướng bận gì, cậu ta lại đi theo con đường nhẹ nhàng linh hoạt, lúc này đã thay giày mới, tinh thần nâng cao, ba nhún hai nhảy phóng lên tận không trung, sau đó lập tức ném một Băng Quyền xuống đầu đám người kia, sau đó làm mặt quỷ rồi chạy về hướng khác.

Danh Kiếm Đạo Tuyết lại càng thoải mái, hắn ta là một Đạo tặc, am hiểu nhất là lén lén lút lút, mở Tiềm Hành ra, bám vào vách tường vụng trộm bỏ chạy.

Mà Vô Kỵ là một chân ngắn, một Mục sư ăn hại không biết di chuyển không biết tấn công nên dứt khoát cam chịu, ném một thuật Khôi Phục lên đầu mình, vừa lăn vừa bò chui vào khu hồi sinh bên cạnh...


"Còn có ai chưa chạy ra không?" Xuân Tường thấy đồng bọn của mình dần dần biến mất, lăn xuống đất một vòng đến sau tiểu quỷ, tránh được mũi tên ma pháp bắn tới, rống lên một tiếng trong kênh công hội.

"Chú Ngưu vẫn còn ở bên trong!" Ký Ngạo thành thật trả lời.

"Cút đi, hắn cần ngươi quan tâm sao?" Mọi người nhao nhao mắng lại.

"Không còn ai thì lão phu chạy đây!" Xuân Tường thu lại pháp trượng, cười quái dị một tiếng, thân thể biến thành một luồng khói bụi, khoan thai bay vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Hắn còn vừa lướt đi vừa cười: "Thấy ngu chưa, đạo gia biết bay nè!"

"Bắn hắn ta!"

Bị Xuân Tường khiêu khích như vậy, người của Tung Hoành Thiên Hạ giận đến tím mặt, nhao nhao kêu gọi Cung thủ bắn tên.

Tốc độ bay của Xuân Tường cũng không nhanh lắm, mũi tên của Cung thủ nhanh chóng đuổi theo, nhưng sau khi bắn đến người của Xuân Tường thì lại xuyên qua cơ thể...

Hắc Ám Giáng Xuống có hiệu quả miễn đi sát thương vật lý...

"Ha ha ha!" Xuân Tường đắc ý cười một tiếng biến mất ở bên kia vách tường.

"Không được để chúng chạy thoát! Đuổi theo cho ta!"

Thấy mấy trăm người của mình mà không ngăn nổi sáu người, những người dẫn đội của Tung Hoành Thiên Hạ trên đường phố rất tức giận, đều dẫn theo đội ngũ của mình đuổi theo.

Ở trong game, loại chuyện như đuổi giết này thì phải dựa vào nghề nghiệp... Cung thủ chân dài nên có ưu thế khi đuổi giết, nghề nghiệp chân ngắn cũng chỉ có thể than thở mà thôi.

Như vậy cuối cùng, người của Tung Hoành Thiên Hạ đuổi theo cũng chỉ còn có Thích khách và Cung thủ, sáu người Toàn Chân Giáo chia ra bốn đường, người của Tung Hoành Thiên Hạ chia ra cũng chỉ còn mười mấy người một đội thôi.

Bao Tam và Doãn Lão Nhị đi đường lớn bằng phẳng, hai người đều là nghề nghiệp Chiến sĩ, một thân trang bị có thể nói là đếm trên đầu ngón tay trong game. Nhất là Doãn Lão Nhị, phòng ngự hệt như một chiếc mai rùa đen này, dựng khiên lên, Thích khách và Cung thủ bình thường làm sao làm gì được họ nữa? Cứ đường đường chính chính xông ra là được rồi.

Minh Đô và Danh Kiếm Đạo Tuyết chạy đến phố buôn bán.

Phố buôn bán nhiều người nhiều bảo vệ, người của Tung Hoành Thiên Hạ có trâu bò hơn nữa cũng không dám ra đòn, phải biết rằng thủ vệ không chớp mắt canh phòng trong góc tường này cũng là cấp 200 rồi, chính là những kẻ có thể giết cả rồng... giết một người căn bản không phải chuyện gì to tát.

Mà hai người Minh Đô cậy mình có điểm vinh dự thành Dư Huy, trốn trong đám người đánh lén hạ độc thủ đủ kiểu, cho dù sát thương của hai người này không cao lắm nhưng vẫn đánh cho đám người đuổi theo phải choáng váng đầu óc, gần như hao hụt mất một nửa.


Xuân Tường chạy vào hẻm nhỏ... Thuật sĩ vốn nổi tiếng là bỉ ổi, Bẻ Cong chặn đường, treo tiểu quỷ lên, ném ra mấy loại độc, sau đó nhấc chân chạy... Kẻ buồn nôn như vậy, ngay cả nghề nghiệp nhanh nhẹn cũng không chịu nổi...

Còn về phần Ký Ngạo, thần tượng của người ta là chú Ngưu kính yêu, nên cậu ta tìm một điểm đặt chân thấp bé, mở U Linh, đột nhiên tăng tốc độ, bịch bịch bịch nhảy lên nóc nhà, sau đó bắt đầu hành trình lấy việc chạy trối chết làm đầu. Thằng nhóc cao lớn này vừa nhảy vừa nhún giống như tám môn khinh công của Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm, còn thường xuyên lộ mặt lộ mông ra khiêu khích, khiến đám người đuổi theo trên mặt đất tức giận đến trừng mắt nhưng lại không thể làm gì được.

Trong Tung Hoành Thiên Hạ cũng không thiếu Võ sư, khi họ nhìn thấy cậu ta làm vậy thì cũng muốn bắt chước leo lên nóc nhà, nhưng họ không biết, Ký Ngạo là người có nền tảng võ công, lại từng được Vương Vũ hướng dẫn, những tay mơ như họ làm sao có thể so sánh được.

Bốn người đi đường vừa giết vừa trốn, một đường chạy ra phía ngoại ô.

Về phần Vương Vũ, thấy mọi người nhảy qua cửa sổ chạy trốn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó một mình chắn trước cửa sổ.

Không gian trong quán rượu không lớn, hơn nữa mọi người đều biết công trình này bã đậu đến mức nào, mấy người chơi đương nhiên cũng không dám tùy tiện đánh đập, ngay cả nhóm Cung thủ cũng buồn bã trong lòng cất cung và mũi tên đi, rút lui ra khỏi quán rượu, thay vào đó là để nghề nghiệp Đạo tặc ra tay.

Dù sao giết người trong này, họ sẽ phải đền tiền, nhiều người đối phó một người như vậy, rõ ràng là thế trận thắng dễ dàng, cần gì làm cho mình nhọc nhằn xui xẻo như vậy?

Một đám người của Tung Hoành Thiên Hạ tâm hồn tham tiền, cũng tương đối biết tính toán mưu kế.

Vương Vũ thích nhất là nghề nghiệp cận chiến gì đó, thấy người của Tung Hoành Thiên Hạ nhào về phía trước, nhấc cái bàn bên cạnh lên ném sang...

Người của Tung Hoành Thiên Hạ vội vã không kịp đề phòng, bị nện thành vẻ mặt ngây ngốc... Sau đó hệ thống nhắc nhở, tiền trong túi thiếu đi một vàng...

Đứa trẻ xui xẻo kia đau khổ trong lòng, hệ thống chính là như vậy, nó không thèm quan tâm xem là ai ném, dù sao là ai đụng vào hỏng thì sẽ tính cho người đó.

Vương Vũ thả người lên nghênh đón mọi người, bổ nhào vào trong đám người, tới gần người đánh đấm, chụp ngược quăng ngã, chơi đùa đến vui sướng tràn trề.

"Mẹ nó, dàn trận!"

Mọi người bị Vương Vũ đánh đến trong lòng nén giận, cũng mặc kệ có phải bồi thường tiền hay không, các Chiến sĩ nhận được mệnh lệnh, đều dồn dập đứng thành một hàng, làm thành một hình vòng cung.

"Đánh hắn!"

Lại một mệnh lệnh vang lên, đám Chiến sĩ xông lên dùng Va Chạm nhào về phía Vương Vũ.

Vương Vũ nhẹ nhàng nhảy lên tránh thoát, nhưng nghề nghiệp Đạo Tặc sau lưng Chiến sĩ lại giơ đao lên đâm tới...

Cái này gọi là Chiến Hậu Thứ, là kỹ xảo nhỏ khi Tung Hoành Thiên Hạ đoàn chiến, thường xuyên lấy ra chơi khăm khi gặp đối phương là cao thủ, nhất là khi đối mặt với kẻ thao tác xuất sắc như này, chơi khăm lần nào chuẩn lần ấy.


Vương Vũ ở giữa không trung nhìn thấy dưới mông là một dãy đao, trong lòng sợ hãi, vặn eo, điều chỉnh trọng tâm, hai chân dẫm lên đầu đám Chiến sĩ ở hàng trước, sau khi giẫm mấy cái, điều chỉnh được thăng bằng thân thể, sau đó lộn một cái vững vàng hạ xuống mặt đất.

"Đủ thâm hiểm đó, mông ông đây suýt nữa nở hoa rồi!" Vương Vũ lau mồ hôi một nhát, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía mọi người nói.

Đám người đã hoàn toàn ngây dại...

Không phải họ chưa từng gặp được cao thủ, Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là một trong số đó, "Chiến Hậu Thứ" này ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không nắm chắc có thể thoát được, nhưng người trước mắt này lại dưới tình huống không kịp đề phòng, vẫn có thể vọt lên, còn có bộ dạng không phí chút sức lực nào... Mẹ nó, người này chẳng lẽ lại là một Yêu Nghiệt nữa sao?

"Đệt mẹ nó, tên này không yếu hơn hội trưởng, kêu gọi tấn công từ xa!"

"Tấn công từ xa nhận được!"

Nghề nghiệp tấn công từ xa ngoài cửa quán nhận được tin nhắn xin trợ giúp từ đồng bọn, đều dồn dập nhào vào quán rượu, không nói hai lời, trực tiếp tấn công.

Vương Vũ vẫy tay bắt được một mũi tên, ma pháp của đối phương đã đến, Bẻ Cong của Thuật sĩ hàng sau đã phóng ra, Vương Vũ không dám coi thường, ném mũi tên xuống, né ma pháp, vặn người tránh được kết giới Bẻ Cong, vọt đến trước cửa sổ rồi thả người xuống, đầu trước chân sau nhảy ra ngoài.

Người của Tung Hoành Thiên Hạ lại không ngốc, biết rõ người có thể nhảy ra từ cửa sổ, đã sớm mai phục mấy Chiến sĩ, Vương Vũ còn chưa rơi xuống đất, đại đao đã chém đến.

Vương Vũ vội vàng xoay người, liên tục lăn mấy vòng, chật vật không chịu nổi lăn về phía sau.

"Binh..."

Đầu Vương Vũ đụng vào một đôi giày màu bạc. Ngẩng đầu lên, Vương Vũ thấy vẻ mặt tươi cười đầy âm hiểm của Vô Kỵ.

Cùng lúc đó, giày bạc rất cung kính hỏi Vương Vũ: "Thiết Ngưu đại nhân, ta có thể giúp gì cho ngài?"