Ta Là Võ Học Gia

Chương 58: Đừng sợ, anh ở đây rồi






Sách chế tác độc dược hiếm!

Nhìn thấy hai cuốn sách này, cả kênh công hội im bặt. Qua một lúc lâu sau, Xuân Tường mới hỏi: "Mẹ nó chứ, Thiết Ngưu hiền đệ, ngươi làm nhiệm vụ gì vậy? Thế mà lại kiếm được thứ này!"

Chế tác độc dược và chế tác phù văn luôn là thứ thiếu nhất trên thị trường, nay chế tác độc dược bình thường đã là mười vàng, huống chi là hai bản hiếm này?

Nên biết rằng thuật chế độc bình thường chỉ có thể chế tạo ra những loại độc dược cấp thấp trong cửa hàng, nhưng hai bản này của Vương Vũ lại có kèm thêm thuộc tính kịch độc và ăn mòn, mạnh hơn độc dược thông thường không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù rất ít người chơi nghề nghiệp Thuật sĩ, nhưng không có năm mươi vàng thì đừng có mong mua được quyển nào.

"Đã bảo là lấy được do giúp bạn làm nhiệm vụ rồi còn gì!" Vương Vũ nói xong, lại bổ sung thêm: "Nhiệm vụ ẩn!"

"Ngươi khẳng định đây không phải nhiệm vụ của ngươi?" Mọi người đều cười nhạo hắn, hắn chỉ phụ giúp làm nhiệm vụ mà còn được đồ tốt như thế này, thật không khoa học chút nào.

"Đây không thuộc phần thưởng của nhiệm vụ, mà là ta lừa được!" Vương Vũ kể chuyện hắn lừa Howard cho mọi người nghe.

Mọi người: "..."


Những người khác cho rằng mình đã trải qua đủ mọi loại chuyện rồi, nhưng hôm nay vẫn còn đang lừa già lừa trẻ, mà tên Vương Vũ này thì còn cao tay hơn, bắt đầu lừa gạt NPC...

Ai có thể ngờ rằng tên này mới chơi game lần đầu? Hiện giờ mới tay game thủ mới này cũng giỏi đấy, đúng là hậu sinh khả úy.

Xuân Tường trầm ngâm một chút rồi nói: "Hai cuốn này tổng lại cũng phải một trăm vàng, bây giờ ta không có nhiều vàng như vậy..."

Vương Vũ cười nói: "Không sao, ghi nợ trước."

"Ừ, đến quán rượu giao dịch đi." Xuân Tường có phần không chờ được nữa.

"Ok!" Vương Vũ quay người đi vào quán rượu.

Trước đây vào lúc này, quán rượu rất yên tĩnh, nhưng hôm nay nơi đây lại ồn ào náo nhiệt vô cùng, xem ra rất nhiều công ty đều nghỉ hôm nay.

Vương Vũ kiếm chỗ ngồi xuống, chỉ lát sau đã thấy Xuân Tường vội vã chạy vào.

"Xuân huynh, bên này!" Vương Vũ gọi Xuân Tường.

Xuân Tường đi sang, ngồi xuống. Vương Vũ bèn đưa sách cho hắn ta.

Xuân Tường nhận sách, gật đầu nói: "Ngươi chơi tiếp đi, ta thoát game trước."

"Không nói chuyện lúc đã?" Vương Vũ thấy Xuân Tường đi có vẻ vội vã, có phần tò mò, bởi vì ông chú này trước nay vốn rất hòa ái.

"Lần sau nhé. Đang tiễn ông Táo, ta phải về ăn bữa cơm đoàn viên với vợ con đã, bọn họ vẫn đang chờ ta." Xuân Tường đáp.

"À..." Vương Vũ ngạc nhiên, cả hai đều là những người duy nhất đã kết hôn trong Toàn Chân Giáo, Vương Vũ luôn cảm thấy mình thua kém Xuân Tường gì đó.

Xuân Tường rời khỏi game rồi, Vương Vũ sững ra một lúc, cũng thoát game.

Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều.

"Đã ba giờ rồi, hẳn là thời gian bữa trưa bên nhà hàng đã qua, sao Tiên vẫn chưa về nhỉ... Chẳng lẽ ngày tiễn ông Táo chầu trời cũng phải tăng ca?"

Thành phố nơi Vương Vũ đang ở này nằm ở phía bắc, theo tập tục của địa phương thì tối hôm cúng ông Táo, cả nhà sẽ quây quần ăn uống với nhau.

Cho nên dù tối hôm nay có người tới nhà hàng ăn uống thì chắc chắn cũng không bận rộn cho lắm, tầm giờ này lẽ ra Mục Tử Tiên phải về nhà rồi mới đúng.


Vương Vũ thấy Mục Tử Tiên vẫn chưa về, có chút không yên tâm. Hắn buồn bực thở dài một tiếng, giơ tay với lấy chiếc áo khoác trên giá treo đồ xuống, quyết định qua bên đó xem thế nào.

Đã mấy ngày Vương Vũ không ra ngoài, lúc hắn xuống dưới đường, thấy khu chung cư đã giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn lồng, trên các cây trong khuôn viên cũng treo đầy đèn màu. Tuy không có tiếng pháo, nhưng vẫn giữ nguyên ý vị của ngày tết ông Táo.

Nhà hàng nằm ở ngay cửa vào chung cư, đi vài bước là tới. Khi đi tới cửa nhà hàng, Vương Vũ thấy bên trong khá ầm ĩ, dường như đã xảy ra điều đó, làm lòng hắn không khỏi căng thẳng.

Trong nhà hàng, một đám người ăn mặc như lưu manh bao vây một bàn ăn lại. Ở chính giữa có một tên thanh niên đầu tóc vàng hoe đang ngồi trước bàn ăn, nhéo tay áo Mục Tử Tiên, chửi ầm lên: "Mẹ nó, đồ chó này, mày không có mắt à! Bộ đồ này của bố mày cả mấy nghìn tệ, mày đền được không?"

"Là anh ngáng tôi mà!" Bộ đồng phục trên người Mục Tử Tiên cũng ướt đi quá nửa, tay còn có dấu vết bị cào, tuy sắc mặt cô tái đi, nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế chút nào.

Thực chất cô vốn không phải người có tính cách yếu đuối, để im cho người ta bắt nạt.

"Mẹ, còn dám mạnh miệng à?" Tóc vàng quăng cánh tay Mục Tử Tiên lên bàn, ra vẻ định đứng lên đánh người.

Lão Dư, ông chủ nhà hàng lập tức chạy ra can ngăn: "Anh Huy... Anh Huy ạ, Tiểu Mục còn trẻ, không hiểu chuyện, mong anh tha thứ cho con bé, đang cúng ông Công ông Táo rồi, cần gì phải như vậy chứ. Hết bao nhiêu tiền tôi đền cho, tôi đền cho nhé?"

Anh Huy lạnh lùng liếc lão Dư một cái, cười khinh miệt, nói: "Lão Dư? Lão cho là tôi tới lừa tiền hả? Tôi nói cho lão biết nhé, anh Huy này không phải loại người như vậy."

Lão Dư vội vàng nói: "Tôi biết, tôi biết, anh Huy là người như nào, mọi người đều biết rõ, khu vực này của chúng tôi còn nhờ cậy anh Huy che chở kìa, đây là tôi tự nguyện đền cho anh thôi..."

Anh Huy cười ha ha: "Được rồi, anh Huy này cũng là người biết lý lẽ, nếu lão Dư đã nói như vậy thì tôi cũng không nói gì hơn, không thì sau này sẽ khiến anh em cười chê? Thế này đi, bộ đồ này của tôi tám nghìn tệ, lão làm tròn lên thành mười nghìn, coi như bù đắp tổn hại về tinh thần, thế nào?"

"Điều này..." Lão Dư có phần khó xử, dù sao nhà hàng này của lão một ngày cũng chỉ kiếm được mấy nghìn tệ, với lão mà nói, mười nghìn tệ không phải là con số nhỏ.

"Hử, lão có ý kiến à?"

"Không, không có..." Lão Dư vội cười làm lành, nói với nhân viên thu ngân phía sau: "Tiểu Lý, đếm mười nghìn tệ đưa cho anh Huy."

Nhân viên thu ngân Tiểu Lý vội vàng kéo ngăn đựng tiền ra.

"Ông chủ, không đưa tiền cho hắn ta được, rõ ràng là hắn cố ý!" Mục Tử Tiên chỉ vào anh Huy, nói.

Sắc mặt lão Dư chợt biến đổi, lão cuống quít kéo áo Mục Tử Tiên: "Cô bớt bớt mồm lại!"

Lão Dư làm ăn kinh doanh đã nhiều năm, sao không biết anh Huy đang cố ý gây chuyện, nếu rắc rối đã mò tới tận cửa, thôi cứ tiêu tiền thoát họa chứ làm sao.

Anh Huy cười lạnh, nhìn Mục Tử Tiên và nói: "Đúng vậy, tao cố ý đấy, làm sao?"


"Tôi gọi cảnh sát!" Mục Tử Tiên thấy hắn ta gây sự lại còn hống hách như vậy, lập tức rút điện thoại ra định gọi cho cảnh sát.

Anh Huy nghe vậy, lập tức giơ tay đánh bay điện thoại của Mục Tử Tiên, giận dữ nhìn cô, mắng: "Đã nể nang mà còn không biết điều, ôi da, con nhỏ này ăn mặc quê mùa, nhưng trông cũng ngon đấy, mang nó đi cho tao!"

Lão Dư kinh hãi, vội kêu: "Anh Huy, không được đâu, cô ấy là người bản địa mà... Sống ở ngay gần đây, người nhà cô ấy sẽ tới đấy."

"Tới thì cứ bảo là anh Huy mang đi rồi, chơi mà thôi, có phải chơi cho hỏng đâu..." Dứt lời, anh Huy giơ tay định vuốt mặt Mục Tử Tiên.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo Mục Tử Tiên ra sau, bắt lấy ngón tay anh Huy, bẻ ra sau, trực tiếp bẻ ngón tay chạm tới mu bàn tay.

"Rắc..."

Tiếng xương gẫy vang lên, ngón tay của anh Huy đã gẫy.

"A...."

Có câu nói là tay đứt ruột xót, anh Huy thét lên, quỳ rạp xuống đất.

"Ông xã... sao anh lại tới đây?" Mục Tử Tiên quay người lại thì thấy Vương Vũ đứng sau người, bèn gọi, nước mắt lập tức trào ra.

Dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ, hàng ngày có mạnh mẽ đến mấy, khi gặp phải chuyện này khó tránh khỏi việc sợ hãi. Ban nãy tuy bị chế giễu, Mục Tử Tiên vẫn cố nén không để mình khóc, lúc này khi nhìn thấy Vương Vũ, cô không thể dằn lòng mình được nữa.

Vương Vũ cầm bàn tay lạnh ngắc của Mục Tử Tiên, ôm chặt trong bàn tay mình, tay kia thì vỗ vễ lưng cô: "Đừng sợ, anh ở đây rồi."

Bàn tay ấm áp của Vương Vũ khiến Mục Tử Tiên cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có, Mục Tử Tiên khẽ gật đầu: "Vâng!"